Chư Cát Hầu trừng mắt nhìn Chư Cát Huệ Lan, hắn lửa giận công tâm. Hoàng đế sủng ái tứ hoàng tử Tống Hàn Trình, thất hoàng tử Tống Hàn Nho.
Nguyên nhân Hoàng thượng còn trì hoãn chưa lập thái tử chính vì đang do
dự giữa hai người này. Chư Cát Hầu biết Tống Hàn Nho và mình không thuận nhau, cho nên hắn mới đem Huệ Lan gả cho Tống Hàn Nho. Không nghĩ tới
Chư Cát Huệ Lan gả vào Thất vương phủ vài năm, không giúp được cho hắn
việc gì, mà lúc này nàng cư nhiên cùng phản tặc làm loạn, loại nữ nhi
như vậy hắn không cần! Chư Cát Hầu ra vẻ đạo mạo hừ lạnh:
” Gia tộc Chư Cát sao có thể sinh ra đứa nghiệt tử bất hiếu như
ngươi?!Quốc có quốc pháp gia có gia quy, hoàng tử phạm pháp tội như thứ
dân, thân là Tể tướng đương triều ta cảm thấy hổ thẹn khi sinh ra ngươi, ngươi… Tự bảo trọng đi!”
Chư Cát Hầu xoay người, trong mắt âm lãnh của hắn xuất hiện một tia thương cảm, nhưng chỉ là lướt qua,
bởi vì đường hắn đi chính là đường tuyệt tình.
Chư Cát Huệ
Lan không ngờ phụ thân không niệm tình cha con, nàng lại nhìn Ngưu Nữu
Nữu vì phụ thân mà vào sinh ra tử, mà phụ thân của Ngưu Nữu Nữu lại vì
bảo hộ nữ nhi mà liều mạng, đối lập hoàn toàn với tình cảnh của nàng…
Thật sự là châm chọc.
Tống Hàn Nho chậm rãi đi lên đoạn đầu đài, hộ vệ của Chư Cát Hầu không dám ngăn cản Thất vương gia. Đám tiêu
sư và thị vệ Thất vương phủ cũng tự giác nhường đường. Tống Hàn Nho thần sắc nhiều thêm cảm xúc phức tạp, hắn một đường đi đến bên cạnh Chư Cát
Huệ Lan, đỡ nàng đứng lên… Chư Cát Huệ Lan hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu:
“Vương gia…”
Thân thể của nàng đang run rẩy, nàng đang sợ hãi, Tống Hàn Nho có thể cảm
giác được nàng đang tỏ ra kiên cường, một nữ tử lớn lên trong nhung lụa, sao có thể chứng kiến cảnh máu nhuộm khắp nơi.
“Y phục tân nương, nàng mặc rất đẹp…”
Tống Hàn Nho nhu hòa cười, đây là lần đầu hắn cho Chư Cát Huệ Lan một vẻ mặt ôn nhu.
Chư Cát Huệ Lan không khỏi cảm thấy ấm áp tươi cười mỹ mãn, nàng lại một
lần nữa làm ra cử chỉ lớn mật, ôm chặt Tống Hàn Nho nói:
“Thiếp thân không sợ chết, vì Vương gia, chuyện gì cũng không sợ…”
Tống Hàn Nho đưa tay, vuốt nhẹ tóc mai của nàng, hắn thừa nhận bị một màn
vừa rồi làm cho cảm động, lại bị cuốn hút bởi những lời có tình có nghĩa của Chư Cát Huệ Lan, trong lòng không khỏi nổi lên ngũ vị tạp trần:
“Người Chư Cát Hầu muốn đối phó là bổn vương, bổn vương sẽ không để nàng phải chết…”
Thu Anh Đào thấy hai người ôm nhau, nàng cũng vui mừng cười cười, thiếu
chút nữa nàng đã quên xung quanh còn tràn đầy nguy hiểm. Chân tình biểu
lộ, là hình ảnh đẹp cỡ nào, Chư Cát Huệ Lan rốt cục cũng đủ dũng khí
bước ra bước đầu tiên, vậy là được rồi! Thật tốt quá, ha ha.
Lúc này, thanh âm cung tiễn thủ kéo dây cung phát ra, thành công đem mọi
người trở về tình huống hiện tại. Chư Cát Hầu cho dù gan có lớn cũng
không dám thương tổn Tống Hàn Nho, nhưng những người khác hắn cũng không để vào mắt. Hắn liếc mắt nhìn Thu Anh Đào, nàng này là người duy nhất
còn sống trong sự kiện Tống Hàn Nho bị phục kích, hắn nhất thời vung tay ra lệnh:
“Tất cả nghe lệnh, bắn chết nha đầu cướp pháp trường cho ta! —— “
Mệnh lệnh vừa phát ra, tất cả cung tên đều chỉ hướng Thu Anh Đào. Đậu Hoa
dẫn đầu chắn trước người Thu Anh Đào. Ngưu Đại Ngưu thấy thế đem nữ nhi
giấu sau người, hắn rốt cục không thể nhịn được nữa, tức giận chỉ Chư
Cát Hầu mắng to:
“Lão tặc, ngươi nếu dám thương nữ nhi của
ta nửa sợi lông, lão tử ta dù thành ma cũng không tha ngươi, ngươi là
tên vương bát đản! Lão rùa tinh!”
“Một đám phản tặc! Chết cũng không hết tội! ——”
Chư Cát Hầu không giận ngược lại còn cười, không chút sợ hãi lớn tiếng ra lệnh:
“Kéo Thất vương gia và Chư Cát Huệ Lan xuống đoạn đầu đài! Sau đó loạn tên bắn chết đám điêu dân vô pháp vô thiên kia!”
Thu Anh Đào tức khắc đoạt thanh kiếm trong tay một tiêu sư, sau đó đặt lên
cổ quan giám trảm, hành động này làm kinh sợ bọn quan binh xung quanh.
Nàng gân cổ mắng Chư Cát Hầu:
“Bà nội nhà ngươi ! Nhìn bộ
dáng ngươi xem, mặt heo, tai to, vừa nhìn đã biết là gian thần rồi, sốt
ruột giết ta như vậy sao? Lần trước Tống Hàn Nho bị phục kích trong rừng chắc là chuyện tốt do ngươi bày ra đúng không? ! Giấu đầu hở đuôi a ——”
Lời này vừa nói ra, mọi người sửng sốt, không khỏi đem ánh mắt nghi ngờ ném về phía Chư Cát Hầu.
Chư Cát Hầu thấy chân tướng bại lộ, hiển nhiên đuối lý, hắn hai mắt phun lửa giận:
“Đừng khẩu xuất cuồng ngôn! Bản quan một mảnh trung tâm trời đất chứng giám,
điêu dân nhà ngươi dám vu oan bản quan, còn không mau động thủ, giết
nàng! Giết nàng!”
Chư Cát Huệ Lan thấy vậy khiếp sợ, hai tay mở ra che trước người Thu Anh Đào:
“Cha! Có đúng là cha phái người ám sát Vương gia không? …”
“Ngươi câm mồm cho ta! Nha đầu kia hồ ngôn loạn ngữ chính là muốn kéo dài thời gian, nhân cơ hội chạy trốn! Đám cẩu nô tài các ngươi còn thất thần làm gì?! Mau bắn tên! ——”
Chư Cát Hầu lúc này đã bất chấp Chư
Cát Huệ Lan vẫn còn che trước người Thu Anh Đào, lòng của hắn sóm đã bị
danh vọng làm cho mờ mắt, trong mắt hắn chỉ có một chữ “Lợi” mà thôi!
Thị vệ trưởng của Thất vương phủ tức khắc cao giọng hô:
“Thề sống chết hộ chủ, các tướng sĩ nghe lệnh, chúng ta cùng liều mạng với bọn chúng”
Bọn thị vệ đồng loạt phấn chấn tinh thần, bọn họ luôn phân rõ trắng đen, hôm nay đúng lúc có thể thực hiện ý chí rồi.
Lúc này, đám hộ vệ của Tể tướng cũng không dám chậm trễ, chỉ thấy Tống Hàn
Nho bảo vệ cho hai vị nữ tử. Các tiêu sư và thị vệ đều là người luyện
công phu, huy kiếm ngăn cản công kích. Trong khoảnh khắc, đoạn đầu hỗn
loạn, người bị thương là không thể tránh được, máu tươi chảy trên đoạn
đầu đài, màu đỏ chói mắt, nhưng thần sắc mỗi người vẫn kiên định như cũ, thà chết chứ không khuất phục.
Ngưu Đại Ngưu cầm trong tay bảo kiếm nhảy lên cây đại thụ, đem quan binh ẩn trên cây đánh rơi
xuống, liều chết phá vòng vây, trong lúc hỗn loạn hắn tìm kiếm thân ảnh
nữ nhi:
“Nữu Nữu, đi mau! —— “
… Tống Hàn Nho
dùng thân thể bảo vệ Chư Cát Huệ Lan và Thu Anh Đào, trừ phi Chư Cát Hầu chó cùng rứt giậu, nếu không tuyệt không dám làm hắn bị thương. Hắn nắm cổ tay Thu Anh Đào la lên:
“Nữu Nữu, mau chạy đi, đây là cơ hội cuối cùng! …”
Không đợi Thu Anh Đào phản đối, Chư Cát Huệ Lan cũng nắm cánh tay còn lại của Thu Anh Đào:
“Đi nhanh đi, ta và Vương gia che chở cho ngươi!”
Nước mắt Thu Anh Đào nhanh chóng trào ra:
“Ta không đi, chuyện này do ta gây nên, ta chạy thì không có nghĩa khí, sống cùng sống chết cùng chết —— “
Chư Cát Hầu đứng trên cao âm lãnh cười to, hắn há có thể để cho những kẻ
liên can ở đây chạy trốn? Theo an bài của Chư Cát Hầu, nhóm quan binh
thứ hai chạy vào thành, trong tay cầm trường mâu, bao vây đám người Ngưu Nữu Nữu hình thành tình huống không còn đường sống.
Trong
lúc loạn chiến, thị vệ Thất vương phủ chết hơn phân nữa, cung tiễn thủ
tạm thời đình chỉ bắn, mà nhóm quan binh thứ hai lại càng bao vây chặt
hơn. Chỉ chốc lát sau, liền đem những tiêu sư và thị vệ còn lại tước bỏ
vũ khí, giờ phút này, ngay cả Thất vương Tống Hàn Nho cũng không còn
đường lui, quan binh từng bước dồn tất cả mọi người vào góc chết.
Chư Cát Hầu bừa bãi cười to:
“Ai nha, bản quan mắt đã mờ, nếu Thất vương gia bất hạnh chết trong loạn
chiến, bản quan chắc chắn hướng Hoàng Thượng thỉnh tội. Chỉ do… Chiếu cố không chu toàn, ha ha ha —— “
Thu Anh Đào tức giận nắm
chặt quyền, nhưng một trong mắt xẹt qua một cái đuôi cọp, cư nhiên lắc
lư ở phía sau Chư Cát Hầu… Thu Anh Đào trong lòng mừng thầm, giỏi cho
Đậu Hoa! Nhưng mà Đậu Hoa từ khi nào thì chạy lên tửu lâu vậy? Đạo lý
bắt tặc trước phải bắt kẻ cầm đầu, Đậu Hoa thật sự thông minh a! … Thu
Anh Đào vì phối hợp hành động của Đậu Hoa, hai tay chống nạnh cười ha
ha:
“Ngươi có biết kết cục của gian thần là gì không? Là
tiếng xấu muôn đời chết không có chỗ chôn! Dân nữ suy nghĩ có chút hỗn
loạn, nhưng mà trong lòng còn có một nguyện vọng, chính là! … Cho ngươi
trong nháy mắt ngã xuống ——”
Vừa dứt lời, Đậu Hoa phóng
người nhảy lên người Chư Cát Hầu, trong phút chốc đem Chư Cát Hầu chụp
ngã xuống đất, nhất thời truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Chư Cát Hầu
Bọn quan binh bị một tiếng hổ rống thu hút tầm mắt, Đậu Hoa đem Chư Cát Hầu cao cao tại thượng dẫm nát dưới chân, ngẩng đầu hổ rít gào.
Chư Cát Hầu sợ tới mức gào khóc kêu to, bị những người xung quanh và thị vệ Thất vương phủ cười nhạo báng, Chư Cát Hầu chật vật không chịu nổi, Thu Anh Đào cười haha hỏi:
“Lão gian thần, chết trong miệng hổ là ngươi có phúc lắm đó nha —— “
“Cha! …” Chư Cát Huệ Lan dưới tình thế cấp bách, bật thốt kêu lên, mặc dù
hành động của Chư Cát Hầu làm nàng đau tận tâm cang, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha của nàng, nàng tức khắc quỳ xuống:
“Ngưu tiểu thư, khẩn cầu ngươi, đừng cho Đậu Hoa thương tổn cha ta…”
Thu Anh Đào giật mình, Chư Cát Hầu chết không hết tội, nhưng Chư Cát Huệ
Lan quả thật thiện lương. Thu Anh Đào nhìn quan binh vây quanh, chỉ dựa
vào Đậu Hoa cũng cứu không được nhiều người bị thương như vậy, nàng nhìn Tống Hàn Nho chớp mắt:
“Thất vương gia, hiện tại việc này càng nháo càng lớn, ngươi cho ý kiến đi.”
Giờ phút này Tống Hàn Nho cũng không biết nên lựa chọn như thế nào, một là
bắt Tể tướng làm con tin giúp phụ tử Ngưu Đại Ngưu ra khỏi thành, hai là thả Tể tướng, cùng Tể tướng tâm bình khí hòa thương lượng, nhưng vô
luận làm như thế nào, cũng sẽ có một trận phong ba… Hắn không khỏi bất
đắc dĩ thở dài, nếu không phải vì Chư Cát Huệ Lan, hắn nhất định bắt Chư Cát Hầu.
Thu Anh Đào nhíu mày khó xử ngồi xuống, lúc đầu
nàng lên kế hoạch là bắt Chư Cát Huệ Lan làm con tin, Chư Cát Huệ Lan
cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, nếu cứu được Ngưu cha thì tốt, cứu không được nàng sẽ cùng Ngưu cha đi gặp mẫu thân. Nhưng còn bây giờ thì sao,
máu chảy thành sông, đám tiêu sư là vô tội, thị vệ Thất vương phủ cũng
vô tội, Thất vương gia và Chư Cát Huệ Lan lại càng không nên bị cuốn vào trận chiến này, hiện tại nàng đã làm liên lụy rất nhiều người, nàng đã
nói nàng là sao chổi rồi mà.
Thu Anh Đào khóc không ra nước mắt dựa vào vai Ngưu Đại Ngưu:
“Cha, ta lại hại người, sao ta làm chuyện gì cũng sai vậy…”
Ngưu Đại Ngưu nắm thật chặt bả vai nữ nhi:
“Nữu Nữu là một lòng hiếu tâm, cha biết lúc này không nên nói đùa, nhưng… Ha ha, cha cảm thấy tai vạ lần này con gây ra rất đồ sộ, rất hùng vĩ! Ha
ha —— “
Thu Anh Đào khóe miệng run rẩy, lão cha chết tiệt, tai vạ đến nơi còn có tâm tình đi nói đùa.
Chư Cát Hầu bị chân Đậu Hoa đè lên, hắn sợ hãi khẽ nâng đầu, vừa vặn nhìn
đến trên đỉnh đầu trương ra một cái mồm to đầy máu, phụ tử tên phản tặc
này rất cao tay a, dám nuôi lão hổ?! Hơn nữa có thể khống chế dã thú
sao?… Chư Cát Hầu nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận ngẩng đầu lên, ra vẻ
tức giận khuyên bảo:
“Thất vương gia, người là hoàng tử! Ngươi cũng biết đây là hành động tạo phản, ngươi…”
Nhưng Chư Cát Hầu còn chưa nói hết lời, trong không khí yên tĩnh truyền đến
một đạo giai điệu cực kỳ du dương, cẩn thận nghe lại… Hình như là âm
thanh cổ cầm.
Nhưng chỉ nghe thấy tiếng thanh không thấy
người, nhạc khúc duyên dáng du dương quanh quẩn, mang theo một tia quỷ
dị và thần bí… Thu Anh Đào đột nhiên đứng dậy thì thào tự nói: “Chẳng lẽ là Ngưng Sa Tử đến đây? …”
Đợi huyền cầm lại du dương một giai điệu khác, Thu Anh Đào nhảy người lên, cong môi hô to:
“Ngưng Sa Tử, là cô sao? …”
Lời vừa nói ra, chỉ thấy một đạo bóng đen phóng qua mái hiên, đứng lặng
trên nóc tửu lâu bên trên vị trí Tể tướng, hắn tao nhã đứng thẳng, một
đôi mắt mị hoặc, tựa hồ coi rẻ chúng sinh…
“Chẳng lẽ bổn thiếu gia không biết tấu đàn sao?”
Mộ Giai Nam bướng bỉnh như trước, tà môi cười.
“…” Thu Anh Đào hai tay che môi, nước mắt không tự giác chảy xuống, nàng
rất muốn nói nhiều điều, nhưng một chữ cũng nói không ra, nàng muốn xông lên ôm Mộ Giai Nam, đúng vậy, một khắc nàng cũng chờ không được.
Chư Cát Hầu đã phát hiện có người đến cứu viện, hắn thừa dịp Đậu Hoa thả
lỏng cảnh giác đột nhiên nhảy xuống tửu lâu, tuy rằng hình thể mập mạp,
nhưng hắn trước khi lên chức Tể tướng chính một tên võ tướng, hắn giờ
phút này không để ý hình tượng, nhanh chóng tiến vào phía sau quan binh
tránh né, sau đó cả vú lấp miệng em:
“Thất vương gia đã phản bội Hoàng Thượng, cùng loạn thần tặc tử cấu kết làm bậy, cấp bản quan giết không tha! —— “
Bọn quan binh tuân lệnh lại khởi xướng mãnh công.
Mộ Giai Nam không nhanh không chậm nhìn trời, một tiếng tiêu thổi lên, chỉ thấy võ lâm hào kiệt giống như Lôi Điện, nhanh nhẹn mạnh mẽ từ bốn
phương tám hướng tràn ra, hơn nữa ai cũng mang tuyệt kỹ như thiên binh
thiên tướng, chỉ thấy nhóm hào kiệt ra tay thong thả, quyền cước tự do,
mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nhanh như thiểm điện mê hoặc ánh
mắt mọi người. Bọn quan binh thậm chí còn không thấy rõ những người này
từ đâu xuất hiện, đã bị điểm huyệt, đánh đầu, đá văng…từng đợt công phá, trong giây lát đã khống chế đại cục.
Thình lình xảy ra
chuyển biến không thể không làm Chư Cát Hầu đại loạn đầu trận tuyến, hắn đảo qua một đám quan binh giống đầu gỗ, nét mặt già nua lộ vẻ hốt
hoảng:
“Ngươi, ngươi là người phương nào?”
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau, đạo lý này ông cũng không biết sao?”
Mộ Giai Nam thổi thổi đầu ngón tay, chậm rãi nói:
“Ngươi có thể gọi ta Nam ca ca, cũng có thể gọi ta… Phản tặc vương, tùy ý tùy ý…”
Chư Cát Huệ Lan nhìn chăm chú Mộ Giai Nam, người này dáng người đề bạt nhất phái thản nhiên, gương mặt quyến rũ không mất khí phách và uy nghiêm,
hắn đứng nơi đó, võ lâm hào kiệt tựa hồ đều đang chờ đợi chỉ thị của
hắn, mà nam tử này thần thái vương giả. Chư Cát Huệ Lan nhìn sang kinh
ngạc thấy Thu Anh Đào đã khóc nức nở, không khỏi đi lên trước hỏi người
này là ai…
Thu Anh Đào ôm Chư Cát Huệ Lan khóc khóc không thành tiếng: