Nhóc Con! Anh Yêu Em! 2

Chương 3: 3: Trả Thù




Tùng...tùng...tùng...
Sau tiếng trống tan trường, học sinh các lớp ùa ra nhà xe như ong vỡ tổ.
Tiểu Ninh mang balo lên vai, đứng trước cổng chờ Lục Minh như mọi ngày.
"Tiểu Ninh, bọn tớ đã trả thù cho cậu xong rồi á!"
Lan Nhã dựng xe ghé vào tai Tiểu Ninh nói nhỏ.
"Nhanh vậy à?"
"Ừ.

"
Trả thù mà, phải nhanh gọn chứ! Chớp lấy thời cơ rồi ra tay xoẹt xoẹt.

Trong một cái nháy mắt phải biến ngay.

Nếu chậm chạp sẽ bị kẻ thù tóm và cho ăn hành là cái chắc.
"Việc như thế nào?"
"Lát nữa cậu sẽ biết thôi! Giờ trưa nắng rồi, tớ biến đây!"
Lời vừa dứt con nhỏ lên xe đạp điện, rồ ga phóng đi như tên bắn.
"Đúng là con gái thời 4.0!"
Tiểu Ninh thấy tự hào về lũ bạn thân của mình vô cùng.

Toàn con nhà khá giả.

Lên cấp hai là có riêng ngay chiếc đạp điện chạy vèo vèo.
Chẳng bù cho cô, ngày nào cũng đi nhờ xe đạp của tên Lục Minh.
Mà xe của hắn chẳng có gì tốt.

Là loại sườn ngang dành cho con trai.

Màu cũ, bánh cũ, cái gì cũng cũ.
Lắm lúc Tiểu Ninh cô thật không thể hiểu nổi: Tên thiếu gia con nhà giàu như hắn.

Muốn mua xe mới loại gì mà chẳng có.

Vậy mà, hắn chỉ đi mãi chiếc xe cùi bắp đó.
Nếu cô nhớ không nhầm, hắn mua nó vào năm học lớp 7.

Lúc đó, xe đạp của cô bị kẻ gian lấy cắp.

Bữa đó, hắn qua nhà.

Sau một hồi hỏi thăm, chia buồn các kiểu.

Lúc hắn ra về, mẹ cô đã phán cho cô một câu: Từ nay, con qua thằng Minh chở đi!

Vậy đó.

Đời cô gắn với đời hắn16/24.

Cô chỉ tự do tám tiếng đồng hồ để ngủ.

Mà có khi, mẹ cô đi công tác, cô còn phải ngủ nhờ ở nhà hắn.

Ví dụ như đêm hôm qua.

Tính ra cô với hắn như hình với bóng.
Mà giờ khắc này.

Hình đứng phơi nắng ở đây, rồi cái bóng ở đâu không thấy? Trời nắng như đổ lửa.

Kẻ đón, người đi.

Sân trường đã dần thưa thớt.

Vậy mà, tên tiểu tử Lục Minh vẫn ẩn thân nơi đâu mất dạng.
"Tên rùa Lục Minh này!"
Tiểu Ninh cay cú đá bay hòn sỏi dưới chân.

Cô quay ngược vào trong.
Từ xa đã thấy hắn loay hoay với chiếc xe cùi bắp.

Cô đến gần, ngồi xuống cạnh hắn.
"Bị hư à?"
"Không!"
"Vậy như thế nào?"
"Ai đó đã chọc thủng lốp xe!"
"Thủng lốp á?"
Là bị kẻ xấu phá hoại sao? Không biết tên họ Lục này đã gây thù kết oán với ai?
Khoan! Cô nhớ ra rồi.

Kẻ đã làm thủng lốp xe của Lục Minh.

Cô đứng phắt dậy.

Cuộc chặt bàn tay.
"Lan Nhã, cậu đúng là đầu heo!"
Trả thù kiểu này là hại cô rồi.

Cổ nhân luôn dạy chí phải mà: Thà có kẻ thù mạnh, còn hơn có đồng đội ngu đần!
"Đúng là heo, là heo hết!"
Đang loay hoay vá lại chỗ thủng.

Lục Minh nghe con nhỏ chửi người.

Cậu khẽ cười, dần hiểu nguyên nhân.
"Là Lan Nhã làm à?"
"Là heo mới đúng!"
"Heo sao biết vì bạn?"
"Heo đất!"
Lục Minh dừng tay.

Cậu nhìn chằm chằm vào Tiểu Ninh.
Ánh mắt đó là sao đây? Không lẽ cô đã nói sai? Rõ ràng, heo đất cũng vì bạn được mà! Không phải tuần trước, trường cô phát động phong trào: Nuôi heo đất tiếp sức bạn đến trường sao!
"Ý gì?"
"Tui thấy bà nên bớt gây nghiệp chướng!"
"Là sao?"
"Là bị nghiệp quật nè!"
Không thấy tàn dư nằm một đống đây sao mà còn hỏi!
Lục Minh chán ghét quay sang lấy keo dán lại chỗ thủng.

Cũng may, cậu luôn đem theo đồ nghề.
"Lục Minh, cậu chửi tớ?"
"Chỉ nói đúng sự thật!"
"Sự thật cái đầu cậu!"
Lục Minh lại quay ngoắc sang.

Cậu trừng mắt vào con nhỏ.

Người gì đâu đẹp gái mà mỏ mồm chanh chua thế không biết!
"Ây, Lục Minh, Tiểu Ninh, hai cậu còn chưa về à?"
"Hạo Kỳ, chào cậu!"
Con nhỏ nhanh như chớp bỏ rơi tên phu xe là cậu.


Quay sang cười cười, nói nói với kẻ mới đến.
Lục Minh thấy mà ngứa con mắt.

"Không phải cậu cố tình đấy chứ?"
"Sao tớ biết các cậu hư xe?"
"Ai mà làm chứng?"
"Lục Minh, cậu có ác ý với tớ?"
Nếu không, sao cậu ta lại ăn nói móc họng như vậy!
"Hạo Kỳ, cậu đừng cãi tay đôi với cậu ấy!"
"Vẫn là Tiểu Ninh tốt bụng!"
"Hì..hì...cậu quá khen rồi!"
"À phải rồi, sao cậu còn chưa về?"
"Tớ không có xe!"
Là sự thật mà! Nhưng sao khi cô nói câu này, có cảm giác hơi lạnh ở sóng lưng.
Cô quay đầu.

Bắt gặp ánh mắt muốn giết người của Lục Minh.
"Cậu không có xe?"
"Ờ."
"Đây không phải xe cậu?"
"Ờ."
"Vậy từ giờ cậu đừng ngồi lên nó nữa!"
Lục Minh tức giận.

Cậu dựng xe đạp lên.

Quăng balo vào giỏ xe.

Phi nhanh ra cổng.
"Ấy, này...này..."
Tiểu Ninh kinh ngạc chạy đuổi theo.

Vừa chạy vừa vẫy tay.
"Lục Minh đơi tớ!"
Tui chỉ đùa chút mà làm gì căng vậy ông bạn? Đàn ông đàn an gì đâu mà nhỏ mọn không thể tưởng.
Người ở phía trước, thấy cô cuống quýt chạy đuổi theo cũng xót dạ.

Nhưng nhớ lại cảnh cô cười tươi như hoa với thằng bạn mới mặt trắng đó.

Cậu tức.
Đồ con gái vô duyên.

Thấy lê quên lựu,thấy trăng quên đèn!
Đã vậy, Lục Minh cậu bỏ bạn!
"Lục Minh..inh!"
Đàng sau, con nhỏ vẫn gọi.

Vẫn bám chạy theo.
Chân ấn lên bàn đạp chợt khựng lại.

Lục Minh bóp thắng.

Xe chạy chậm lại dần.


Cậu ngoái cổ ra sau...
"Tiểu Ninh, để tớ đưa cậu về!"
Hạo Kỳ thắng chiếc xe Pega sát bên Tiểu Ninh.
"Không, tớ cảm ơn cậu!"
"Vậy cậu về bằng gì!"
"Xe tớ gửi ở chỗ quán kia!"
Nhát thấy xe Lục Minh chạy chậm lại.Tiểu Ninh nói đại lý do để Hạo Kỳ không phải chạy xe theo nữa.
"Thật không?"
"Thật!"
"Vậy tớ chở cậu đến đó!"
"Không cần đâu, cậu cứ về đi!"
Nếu cô đã kiên quyết.

Cậu cũng không ép.

Thời gian còn dài, cậu vẫn còn cơ hội để thu phục cô.

Tiểu Ninh, hãy đợi đấy!
"Vậy tớ đi trước!"
"Ò "
Hạo Kỳ quay xe.

Chạy ngược hướng với Tiểu Ninh.
Rốt cuộc cũng cắt được cái đuôi.

Tiểu Ninh thầm thở dài một hơi! Cô chợt hiểu ra: Gặp người tốt bụng quá cũng sợ!
"Sao không đi Pega?"
"Không thích!"
"Sao không thích?"
"Quen xe cũ rồi.

Ngồi xe mới sợ ngã!"
"Nhớ mình có xe rồi à?"
"Nhớ."
"Vậy đưa balo cho tớ! Cậu ngồi chắc vào!"
Lục Minh lại khoát balo Tiểu Ninh lên trước ngực.

Cậu ấn mạnh chân lên bàn đạp.

Chiếc xe bon bon theo đường cũ về nhà.

Tiếng cười, tiếng nói lại râm ran..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.