-Sao lại chạy ra đây? Nó thắc mắc không hiểu sao hắn lại đưa nó đến hồ sen hôm trước.
-Vì em thích nơi này mà, đúng không? Hắn nhỏ nhẹ.
-Đơn giản vậy thôi hả?
Mặt hắn đột nhiên nham nhở lạ thường, cúi xuống thì thầm vào tai làm nó đỏ mặt
- Vì nụ hôn đầu tiên của tụi mình ở đây, nên anh dẫn em đến đây để tiếp tục những lần còn lại.
-Biến thái. Nó đánh vào ngực hắn, chuyện đáng xấu hổ vậy mà cũng nói ra được, xấu hổ chết mất.
-Làm người yêu anh là phải quen mấy cái vụ này, tập đi là vừa bé yêu.
-Vậy thôi rút lại ý định, hok thèm làm người yêu thầy nữa.
-Quên đi cưng, lọt vào tay anh rồi thì suốt đời cũng không thoát ra được đâu. Anh sẽ từ từ mà thưởng thức.haha.
Nó thấy có phần ớn ớn trước nụ cười nham nhở của hắn, đúng là không thể tưởng tượng thầy giáo nghiêm túc lịch lãm trước mặt bao nhiêu người thế kia lại hiện nguyên hình trước mặt nó.
-Có cảm giác như lọt vào hang sói thì phải, em hối hận rồi thầy tha cho em đi.
-Nhắc lại, em mới vừa gọi anh là gì hả?
-Là thầy, có vấn đề gì sao?
Hắn cốc cho một cái vì tội ngây ngô của nó.
-Dốt thế, tất nhiên là có vấn đề rồi, có ai yêu nhau mà gọi là thầy trò không?
-Có.
-Ai?
-Hai đứa mình.
Nói xong nó bỏ chạy, hắn cũng đuổi theo. Hai đứa vừa chạy vừa la chí chóe, cũng may chỗ vắng vẻ ít nhà, không thôi với cái đài phát thanh của nó chắc dân tình thả chó ra rượt luôn quá.
-Em đứng lại đó, nếu không ngày mai anh cho một cái trứng ngỗng vô sổ cho biết. Hắn hù dọa.
-Đừng có hù, em không sợ đâu. Một cái trứng ngỗng em sẽ giận không nói chuyện một tuần, lúc đó xem thầy làm thế nào. Nó cũng không vừa.
-Đừng để anh bắt được em, lúc đó anh sẽ quăng em xuống hồ làm mồi cho cá đó.
Hắn lại đuổi nó chạy quanh hồ, tất nhiên người chân dài như hắn thắng chắc rồi. Hắn ôm nó chọc lét làm nó la inh ỏi, hai người đẩy qua đẩy lại một hồi thì TỦM, cả hai rơi xuống hồ sen lúc nào không biết. Cũng may chỗ nước cạn, không thôi nó die chắc rồi. Đỡ nó lên bờ, thấy nó run cầm cập mà thấy thương.
-Lần sau đừng có mà chạy nhảy lung tung nha chưa, thấy hậu quả rồi đó.
Hắn nắm hai tay nó xoa xoa.
-Là tại ai chứ? Thầy mà hok rượt thì em đâu có chạy, lần nào gặp thầy cũng xui xẻo đến tận mạng. hac..xiiiiiiiii
-Vâng, là lỗi của tôi được chưa cô nương. Vào xe nhanh lên kẻo cảm, anh chở đi kiếm quần áo thay.
Hắn chở nó vào một nhà dân gần đó, không biết hắn thương lượng kiểu gì mà 15 phút sau, nó cũng có được bộ đầm thun với nguyên con mèo kitty bự thiệt bự đằng trước, chắc là của con gái chủ nhà. Hắn nhìn nó cười sặc sụa làm nó quê kinh khủng, tiện chân sút cho hắn một cái ngay mông, cho chừa cái tội làm người ta quê. Hắn xoa xoa cái mông rồi không dám cười nữa, kéo nó đi.
-Về thôi học sinh tiểu học.haha.
-Đập chết bây giờ, mà thầy để vậy về luôn hả? Thấy hắn còn mặc nguyên bộ đồ ướt nó thắc mắc.
-Ừm, về tới nhà khô là vừa.
-Hâm, đi vào em kiếm đồ cho, muốn bệnh à?
-Ở đây làm gì có đồ cỡ anh, thôi về.
Tốt nhất là kéo nó đi càng sớm càng tốt, biết đâu nó lại bày trò là tiêu.
-Cấm cãi. Vào đây. Nhỏ này bữa nay liều dễ sợ, dám ra lệnh cho người yêu luôn mới ghê.
Được sự đồng ý của bác chủ nhà, nó kéo hắn vào phòng, mắt quan sát một lượt có vẻ suy tư lắm. Sau một hồi lựa chọn, nó quăng cho hắn bộ đồ đơn giản nhất. Hắn cứ càu nhàu nhìn lên nhìn xuống không chịu mặc, nó phải uy hiếp dữ lắm hắn mới miễn cưỡng làm.
-Xong chưa người yêu, thay gì mà lâu thế? Nó đập cửa phòng hối, thay có bộ đồ mà mất cả tiếng, con gái như nó còn không có chậm chạp vậy nữa là.
-Xong rồi.
Hắn mở cửa ra với khuôn mặt rầu rĩ, mặc bộ này vào đúng là mất hết hình tượng soái ca của mình. Nó nhìn bộ dạng của hắn cố nhịn cười, không thể tưởng tượng người yêu lại có lúc “phong độ” như thế, cái quần tây chắc kéo tới ngực ngắn cũn cỡn cùng với cái áo sơ mi bông hoa lòe loẹt trông hắn chẳng khác gì Mr Bean. Nó cắn răng để không phát ra tiếng cười, mặt đỏ bừng trông tội nghiệp.
Ra tới xe, hắn nhìn cái mặt đỏ bừng vì nín cười của nó giận dỗi
-Muốn cười thì cười, nhịn bể bụng ráng chịu.
Được sự cho phép của người yêu, nó ôm bụng cười như chưa từng được cười.
-Ha ha, người yêu em đẹp trai chết mất.haha.
Hắn ngượng quá, mà con nhỏ này cười không có dấu hiệu dừng lại gì hết
-Cười đã chưa?
-Chưa.
Nó ôm bụng cười sặc sụa, chảy cả nước mắt. Không biết làm sao với con nhỏ này, hắn cúi xuống hôn môi nó, nụ hôn của hắn cuồng nhiệt đến nỗi nó không thở được. Cách này của hắn quả thật hiệu nghiệm, nó không còn cười nữa, mà giận dỗi bước lên xe, cái tên biến thái, lợi dụng lúc sơ hở hôn người ta, đáng ghét.
-Lần sau không được cười anh nữa, nếu không hậu quả tương tự đó nha bé yêu. Hắn nhìn cái mặt mắc cỡ của nó trêu.
-Biến thái.
-Anh chỉ biến thái với mình em thôi, nên không cần phải sợ.haha.
-Lần sau mà dám tùy tiện hôn em vậy nữa là em xử đẹp thầy luôn đó, biết chưa hả?