Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?

Chương 3



Sáng nó với Thanh Ngân đi học chung, vẫn cái bộ dạng bất cần đời của nó làm Quốc An nóng mặt. Cậu ta bước tới nói nhỏ vào tai nó làm mấy đứa con gái trong lớp ghen tỵ. Đúng thôi, bọn chúng thích cái tên quái gỡ này, mà lại đâu có nghe cậu ta nói gì với nó đâu mà.

- Này, nhớ lau bảng nếu không muốn ăn bóng nữa nhé.

Nhìn cái mặt cười đểu của cậu ta mà nó tức điên. Nó hét lớn làm cả lớp giật mình.

-NEVERRRRRRR.

Vậy mà sắc mặt cậu ta lại hết sức bình thường, làm nó thấy hơi rùng mình, chắc tên đó lại sắp bày ra trò gì đây.

Giờ nghỉ trưa, nó với Ngân xuống canteen ăn cơm. Chưa hết sung sướng vì sau một hồi chen lấn để lấy cơm, nó bị ai đó đẩy trúng và nguyên một khay cơm đổ ập lên người.

-Xin lỗi nhé, lần sau nhớ cẩn thận nhìn trước nhìn sau nhé.

Lại là tên Quốc An quái gở đó nữa, không phá nó cậu ta sẽ chết à. Nó tức tối, mặt đỏ bừng, định bay tới xử tội thì Ngân kịp chạy tới kéo tay nó.

-Mon, bạn không sao chứ? Thôi mình về nhà thay quần áo, đừng đụng đến cậu ấy nữa.

-Nhưng cậu ta mới là người gây chuyện trước mà. Nó ấm ức.

-Bỏ qua đi, quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà. Mon, tớ với cậu về ký túc xá.

-Ừm.

Nó liếc tên kia một cái rồi hậm hực trở về, hãy đợi đấy, không lẽ bà không có cách trị nhà ngươi.

Bọn họ đi khỏi, Quốc An mỉm cười. “Mon” cái tên cũng thú vị đó chứ, con nhỏ này càng ngày càng thú vị rồi đó.

…..

Những ngày sau đi học, nó lại luôn được chiếu cố bởi cậu ta, ngoài môn Toán ra, thì đối với nó môn nào cũng khó nuốt hết. Nắm được điểm yếu của nó, nên cậu ta mở miệng ra là

-Mời bạn Thiên Anh đi Thầy, bạn ấy chuẩn bị bài ở nhà rồi đó Thầy.

-Bạn Thiên Anh đọc Tiếng Anh chuẩn lắm, mời bạn ấy đi cô.

-Cô ơi, bạn Thiên Anh ngủ trong giờ học.

-Thầy bạn Thiên Anh ồn ào quá tụi em không tập trung được.

-……

Lớp trưởng gương mẫu đã lên tiếng thì giáo viên nghe răm rắp, báo hại nó làm trò cười cho cả lớp mỗi khi đứng lên. Lâu lâu đến giờ vẽ thì mất cây bút chì, giờ Toán thì mất cái máy tính, giờ Hóa thì mất Bảg nguyên tố, cuối giờ lại xuất hiện trong hộc bàn với tờ giấy “Chị Mon, lần sau đừng vứt em lung tung nữa nhé”, “Có một anh tốt bụng đẹp trai đã nhặt được em về, chị Mon nhớ cảm ơn anh ấy nhé”. Cái kiểu vừa ăn cướp vừa la làng làm nó điên kinh khủng, đã vậy còn làm nó mất mặt trước lớp nữa chứ. Nếu Ngân không can ngăn thì nó chắc đã cho quả bom vô cặp tên đó để hắn banh xác rồi. Điên thật.

…..

Hôm nay chủ nhật, Ngân cũng về thăm nhà, ở phòng một mình, buồn quá, nó quyết định ra ngoài đi dạo., dù gì từ lúc ở đây đến giờ nó có biết đường xá là gì đâu. Nó lang thang trên đường, cái gì cũng mới, cái gì cũng lạ làm nó thích thú. Đến khi mỏi chân định quay về thì nó bắt đầu sợ. Sao đường nào cũng giống đường nào vậy nè, rốt cuộc đi đường nào mới đúng đây? Đang ngơ ngác thì nó nhìn thấy có đám người mặt mày hung tợn đứng ở góc đường. Tò mò, nhiều chuyện thì đúng hơn nó chạy tới rình nghe thử chuyện gì. Nó nhận ra tên tóc dựng hôm trước nó gặp khi mới đặt chân tới trường, trước mặt hắn có 4 to con đeo kính đen trông rất bặm trợn. “Tên này không lẽ nợ nần gì bọn cho vay nặng lãi, hay là đắc tội gì với xã hội đen?” Nó vẽ ra tùm lum chuyện nhưng chẳng có cái nào hợp lý. Vẫn quyết định nghe lén là tốt nhất.

Vì không dám lại gần nên nó chỉ nghe loáng thoáng câu được câu mất, nào là “nếu cậu không đi thì chúng tôi đành phải bắt cậu”, “xin hãy hợp tác”, đại loai là vậy, nhưng nhìn mặt hắn hình như không hài lòng chút nào.

Từng hành hiệp trượng nghĩa, nó quyết định giải vây cho hắn, giữa đường thấy chuyện bất bình thì ra tay tương trợ thôi. Nói rồi, nó xông vào đứng trước mặt hắn, giang hai tay ra như anh hùng thứ thiệt:

-Ê này, 4 người các người ăn hiếp một người không thấy nhục à?

Hắn bất ngờ gặp lại người quen, nhìn nó như người ngoài hành tinh lần hai, nhưng lại im lặng xem nó làm trò gì.

-Xin lỗi cô là ai? Mời cô tránh ra. Tên áo đen vẫn lịch sự.

-Không cần biết, nếu các người đụng đến hắn thì mấy người tiêu đời rồi. Nó dọa làm hắn buồn cười.

-Nếu cô còn can thiệp vào chuyện này thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.

-À ha, dám ra tay với phụ nữ luôn à? Bây giờ chúng ta đánh tay đôi, trong số các anh chọn một người ra đánh với tôi, nếu thắng tôi thì các anh muốn làm gì hắn thì làm, còn nếu thua thì trả tự do cho hắn.

Thấy mấy tên này phân vân, nó quay sang hỏi hắn tỉnh như ruồi:

-Sao? Anh đồng ý không?

Cái cô này đúng là trơ trẽn mà, ở đâu ra mà bắt ép hắn tỉnh queo vậy nè, làm như hắn là người của cô ta vậy đó. Nghĩ vậy nhưng hắn cũng gật đầu đồng ý, để xem cô ta muốn làm gì.

Thấy tình hình có vẻ dễ xơi, tên áo đen cũng đồng ý, bọn chúng chọn một tên to con nhất đấu với nó. Nó nhìn tên này có hơi lo lắng, nhưng không sao, nó nổi tiếng là nhiều mưu mẹo mà, sao mà để thua bọn chúng được chứ.

Hắn nhìn con kiến đấu với con voi mà hơi lo, tướng nó như vậy thì làm gì được tên to con đó chứ, hắn cũng lên dây cót chuẩn bị tinh thần để kịp ứng phó giúp nó.

-Ba người còn lại lui về sau đi, ngộ nhỡ người của mấy người thua rồi mấy người ăn gian nhào vô đánh tôi thì sao.

Nó cũng thông minh đó chứ, phải nói có tầm nhìn mới đúng. Hắn nhếch mép cười.

Ba người kia cũng lùi theo ý nó.

-Chưa đủ xa, tốt nhất là lùi thêm 10 bước đi.

Khi nhìn thấy bọn người kia lùi đủ xa, nó cúi xuống cởi một chiếc giày ra, tên kia ngây người chưa hiểu thì đã ăn trọn chiếc giày của nó vào mặt. Nó chạy tới kéo hắn chạy thật nhanh, một tên thì còn đang ôm mặt nhăn nhó, ba tên còn lại đứng ở xa nên đuổi không kịp. Hai đứa nó tấp vào con hẻm vắng rồi cuối cùng cũng thoát được.

-A… thoát rồi. Nó vừa thở hổn hển vừa nói. Mặt nó đỏ như quả gấc chin.

-Cô cũng lắm trò thật ha, tưởng cô anh hùng dám chiến với bọn chúng, thì ra cũng chỉ dùng chiêu bỏ chạy. Hắn cũng thở hổn hển, thấy nó chạy vậy cũng có chút tội nghiệp, nhưng cũng muốn trêu nó.

-Tôi vừa mới cứu anh đó, biết chưa hả? Không cảm ơn mà còn mỉa mai. Nó tức tối.

-Tôi có nói nhờ cô giúp sao?

-Đồ hâm, biết vậy để bốn tên đó xử anh cho biết mặt. Nó phải đi thôi, chứ đứng đây chắc nổi điên với tên khiếm thính này quá.

-Ờ, lần sau đừng có mà nhiều chuyện nữa. Nói xong hắn quay lưng đi về.

Nó giận mình tại sao lại đi cứu cái tên vong ân bội nghĩa như hắn, nó cũng đâu phải dạng mê trai đẹp đâu mà cứu hắn chứ, lần sau bà sẽ để yên cho biết mặt. Mãi suy nghĩ hắn đã đi mất tiêu ra đầu ngõ, nó bắt đầu hốt hoảng. Đây là đâu? Sao lạ hoắc vậy nè? Lần đầu tiên ra đường mà bị lạc hai lần rồi.hix.. Chỉ còn một cách là bám theo hắn hỏi đường mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.