Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?

Chương 34



Đang say sưa chơi game thì cửa phòng bật mở, chưa thấy người đã nghe tiếng thánh thót của tên Hoàng rồi

-Tắng tắng tắng tăng, bất ngờ không nè.

Nhìn Hoàng tay xách nách mang tùm lum đồ, nó giả bộ chẳng quan tâm tiếp tục chơi game. Hoàng tức tối.

-Ê bà kia, dám làm lơ tôi hả? Hoàng giựt cái điện thoại trên tay nó.

-Ông là cái gì mà tôi không dám hả? Trả điện thoại cho tôi nhanh và liền. Nó nhào tới kéo tay Hoàng vô tình đụng trúng vết trầy hôm qua làm cậu nhăn mặt.

-Ơ, xin lỗi, tôi không cố ý, ông có sao không?

-Lúc nào tôi với bà gặp nhau cũng có chuyện, đề nghị luôn giữ khoảng cách với tôi trong vòng bán kính 2m.

Ngân với Quốc An bật cười, hai người này cứ hễ gặp nhau là cãi, vậy mà ngồi học chung hay thật.

-STOP, ồn ào quá. Muốn thì đánh tay đôi luôn đi, đừng có cãi nhau nữa. Quốc An lên tiếng chấm dứt tình trạng họp chợ sớm của hai đứa nó.

-Chỉ sợ ổng đánh không lại thôi. Nó nhìn Hoàng bĩu môi.

-Tôi mới không thèm đánh nhau với con gái.

-Hai người cho tôi xin đi, ăn cơm thôi. Ngân vừa nói vừa dọn thức ăn ra.

-Woa, sao biết tôi đói bụng mà mua thức ăn tới vậy, ngon quá.

Thấy cái vẻ mặt ham ăn của nó Hoàng chọc quê

-Bà làm cứ như là mới thoát ra từ nạn đói ở châu Phi vậy đó.

-Khác gì đâu, tối hôm qua tới giờ tôi có ăn gì đâu, nếu ba người không tới kịp lúc chắc tôi chết đói rồi.

Nó nói cũng đúng, cả ngày trời có được ăn gì đâu mà, thôi thì không chọc nó nữa vậy.

Cả đám ngồi vui vẻ ăn với nhau, nó vừa nhai nhóp nhép vừa huyên thuyên đủ chuyện, Quốc An cũng không hỏi gì về chuyện tối qua, có thể nó không phải là ngẫu nhiên nhưng sợ nó buồn nên cậu cũng làm lơ luôn.

-Cái này là thuốc bôi để vết thương không để lại sẹo, chờ mấy ngày nữa nó hơi lành rồi bôi nha. Quốc An lấy hũ thuốc đưa cho nó, vẫn là lớp trưởng chu đáo nhất.

-Cảm ơn lớp trưởng nha.

-Ê Quốc An, cậu như vậy biểu sao con gái trong trường không thích cậu được cơ chứ. Hoàng lên tiếng.

-Bởi vậy nhìn lại ông đi, ai lại suốt ngày cãi nhau với con gái chứ, nhỏ mọn.

-Bà mà là con gái hả?

Hai người này không bao giờ yên lặng được vài phút, muốn lấy băng keo bịt miệng họ lại quá đi mất.

-Ngày mai bắt đầu thi rồi, thi xong tụi mình đi đâu đó chơi đi. Ngân đúng là sáng suốt, nói đúng ngay sở thích của ba đứa nó.

-Hợp lý, nhưng mà đi đâu giờ? Nó thì thích nơi vắng vẻ ít người, Ngân thì thích nơi thôn quê, ruộng đồng, Hoàng lại thích nơi đông người náo nhiệt, còn Quốc An thì thích leo núi khám phá thiên nhiên hùng vĩ. Đúng là rất khó chọn địa điểm.

-Hay là đi về nhà bà Thiên Anh chơi đi, tôi chưa đi về đó bao giờ. Hoàng lên ý tưởng.

-Đúng rồi đó, mình cũng muốn đi, nghe nói gần nhà Mon còn có biển nữa, thích lắm. Ngân ủng hộ.

-Duyệt, vậy thứ bảy tuần sau thi xong tụi mình tập trung đi. Quốc An chốt lại.

-Ơ, tôi chưa có nói là đồng ý mà mấy người làm gì nhanh vậy hả? Bọn này đúng là, chưa thèm hỏi qua ý kiến nó có được hay không là đã quyết định rồi, người gì đâu mà tỉnh ruồi vậy không biết.

-Không quan tâm, giải tán. Tụi tôi về đây, mai gặp.

Nói xong Hoàng và Quốc An xách đít đi về, Ngân mỉm cười nhìn nó rồi ngồi học bài, mấy người đúng là xem thường ý kiến của mình mà, bực chết đi được.

……

Bực thì bực, nhưng vẫn phải để tâm trạng ôn bài để mai thi nữa. Nó chưa bao giờ thấy mình chăm chỉ như vậy, chắc học kỳ này đứng đầu bảng quá. Nó với Thanh Ngân mỗi đứa một góc tập trung cao độ học hành, điện thoại bỗng nhiên có tin nhắn đến, là của hắn, nó mỉm cười mở ra đọc.

-Người yêu ơi, nhớ người yêu quá, phải làm sao bây giờ?.

-Em cũng nhớ người yêu quá, mới xa có môt ngày mà cứ tưởng như 1 tháng, à không 1 năm, à không 10 năm mới đúng.hii.

Từ khi quen hắn, nó thấy mình trở nên sến sẩm dễ sợ.

-Người yêu nổ quá, ước gì bây giờ được ôm người yêu ngủ thì thích biết mấy.

-Người ta bây giờ phải lo việc đại sự ngày mai, không có thời gian để ôm người yêu ngủ đâu. Thật ra đó không chỉ là ước muốn của hắn, nó cũng ước được bên hắn giờ này.

-Người yêu học bài à? Đừng thức khuya quá nhé, anh thương lắm.

-Vâng, người yêu ngủ sớm đi nhé, để em tập trung học hành.

-Ừm, vậy người yêu tranh thủ rồi ngủ sớm nhé, nhớ đừng để vết thương đụng nước không thôi nhiễm trùng đó. Love u, miss u nhiều lắm.

Nhắn tin với hắn làm nó vui ơi là vui, như vậy sẽ có thêm động lực để cố gắng học hành, kỳ này hứa hẹn sẽ giựt được phần quà bí mật của anh hai rồi, nó mỉm cười hi vọng.

……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.