Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?

Chương 42



Nó đơ người, sự quan tâm của Quốc An dành cho nó xuất phát từ tình yêu sao? Nó biết những điều cậu làm cho nó, từng chút một, từ việc nhỏ nhất cho đến những việc lớn lao. Nhờ có cậu nó thấy mình trở nên hoàn thiện hơn. Nhưng cái đầu ngốc nghếch của nó không nhận ra cậu yêu nó, hay đơn giản là vì bản thân không chịu thừa nhận, vì ích kỷ, nó sợ mất đi tình bạn quý giá này. Những lời nói của hắn đánh động vào nó, để nó nhìn thấy hậu quả từ sự ngu ngốc của mình đã làm cậu ấy đau khổ, nó trách bản thân mình, mọi chuyện cũng từ nó mà ra, nhưng bây giờ lời xin lỗi còn có ích lợi gì nữa, nó đúng là con nhỏ xấu xa nhất trên đời. Nó ôm mặt khóc, khóc vì mình làm tổn thương người khác, khóc vì làm hắn hiểu lầm và vì cả bản thân mình.

Không đành lòng nhìn người yêu khóc, thật dịu dàng hắn ôm nó dỗ dành.

-Anh xin lỗi, là anh sai rồi. Lẽ ra anh không nên nổi nóng với em, mình hòa nhé.

Lúc nào anh cũng là người nói lời xin lỗi khi nó giận dỗi mặc dù có những lúc nó giận hờn vô cớ. Nó biết lần này nó cũng là người có lỗi, chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi.

-Lần sau anh sẽ không hiểu lầm em nữa. Anh hứa luôn đó, người yêu đừng giận anh nữa nha.

-Em…..

-Nếu mà người yêu không tha lỗi, anh sẽ cắn lưỡi tự tử tại đây luôn cho coi.

Nó bật cười, thế là hòa. Người yêu lúc nào cũng thế, luôn có cách để khiến nó cười. Nó ôm người yêu thủ thỉ

-Em xin lỗi người yêu nha, lần sau sẽ không để người yêu hiểu lầm nữa đâu.

-Ngoan. Thương người yêu nhất. Hắn bẹo má nó cưng chiều.

-Ờ, mà sao anh nghĩ Quốc An có tình cảm với em thế?

-Anh đẻ trước em mà, cho nên đầu óc cũng thông minh hơn em chứ.

-Nhìn mặt anh khờ khờ vậy mà cũng thông minh phết đó nhỉ.hì hì.

-Khờ cái đầu nhà cô, đi về. Hắn kéo nó đứng lên.

-Anh bế em đi. Nó nhõng nhẽo.

-Không đi được thì ngồi ở đó một mình, coi chừng ông kẹ đó. Anh về đây.

-Trời ạ, có người yêu cũng như không. Người ta mệt nhờ có một xíu mà cũng không chịu làm, sau này có cưới chắc đêm động phòng cũng chẳng bế mình đâu, nhiều khi còn ngược lại nữa chứ.

Nó ngồi lẩm bẩm than thở một mình làm hắn phải thay đổi ý định, quay lại bế nó cho chắc, người yêu ơi là người yêu ơi, em như thế này làm sao anh điều khiển nổi bản thân mình nữa đây.

Nó được hắn bế thì sướng rơn người, người yêu mình là tuyệt vời nhất.

-Người yêu, em có nặng không? Nó lại tiếp tục câu hỏi cũ.

-Không…

-Vậy được rồi, cấm anh nói phần còn lại. Rút kinh nghiệm lần trước, nó đưa tay bịt miệng hắn trước cho an toàn.

-Người yêu anh có kinh nghiệm rồi hen, cũng thông minh phết đấy nhỉ.

-Không những có kinh nghiệm mà hôm nay em còn có k……. Ấy chết, cản không kịp cái miệng, ăn nói lung tung suýt nữa là tiêu rồi.

-Hèn gì… Hắn cười nửa miệng đểu ơi là đểu làm nó đề phòng.

-Hèn gì sao?

-Ban ngày mà sao trăng gì ở đây, về thôi.

-Anh đúng là đáng ghét mà.

Ngồi trong xe nó ngủ ngon lành, hắn đưa tay vuốt mấy sợi tóc lất phất trước mặt nó, người yêu anh đúng là rất dễ thương, xin lỗi anh đã không nghĩ đến cảm giác của em, anh hứa sau này sẽ cố gắng sắp xếp công việc để về với em nhiều hơn.

Hắn đưa nó về căn hộ chung cư riêng của mình, nó cựa mình thức giấc.

-Mình đi đâu vậy người yêu?

-Nhà anh. Ngồi im anh bế vào.

Nó thích thú rúc mình trong lồng ngực của hắn, thật ấm áp.

-Anh ở đây một mình à?

-Ừ, như vậy mới được tự do làm điều mình thích với người yêu chứ.

Mặt hắn gian thôi rồi, sao người yêu lại có cái mặt gian trời phú thế nhỉ.

-Em đi tắm đi cho mát.

-Đồ đâu mà thay, thôi khỏi để xíu về em tắm cũng được.

-Lấy áo anh mà mặc, em lùn thế này mặc thành cái đầm rồi. Hắn châm chọc.

-Thôi, mặc nhìn ghê lắm, không chơi.

-Chê áo anh thì mặc áo ba anh cũng đẹp nè, chịu không?

-Hâm.

-Nhiều chuyện quá, đi tắm đi, anh lấy cho, bao kín, được chưa?

Hơi do dự nhưng người nóng nảy khó chịu quá nên nó cũng miễn cưỡng đi tắm. Công nhận được ngâm mình trong nước mát gì đâu đó. Nhìn lên chai sữa tắm ở trên kia mà bực bội, đúng là nhà của người cao có khác, để trên cao kia ai mà lấy được cơ chứ. Nó cố nhón người lên, ráng xíu nữa, sắp lấy được rồi. vừa chạm vào chai sữa tắm thì cái chân cũng không còn độ bám trên sàn nữa, thế là nguyên cái mông nó tiếp đất đau ê ẩm. Đang chuẩn bị bếp núc, tiếng hét của nó làm hắn hoảng hốt chạy vào. Hắn đập cửa dồn dập-Người yêu có bị sao không hả?

-Không sao, hix..cái mông của em.. Nó rên rỉ.

-Ra anh xem.

-Em không đứng lên được.

-Mở cửa cho anh.

-Không được, em đang tắm mà.

Nó nói mặc nó, còn hắn lấy chìa khóa mở cửa xông vào, thấy nó ngồi một đống dưới sàn nhà, hắn lấy khăn quấn quanh người nó rồi đặt lên giường. Nó thì quê kinh khủng, không dám ngước mặt lên nhìn hắn, cái body gìn giữ mười mấy năm của mình, hic.

-Sao mỗi lần thả em ra là có chuyện vậy hả? Bị sao đưa anh xem.

-Không phải tại đồ anh để cao quá sao, làm em với hết sức nên mới ra nông nỗi này nè, chắc cái mông sưng chù vù rồi.hic.

Nghe xong hắn bật cười ha hả làm nó quê quá chui tọt vào chăn.

-Lùn mà không biết thân biết phận, sao không gọi anh?

-Hâm à, đang tắm mà kêu anh, em có biến thái vậy đâu. Ra ngoài cho em thay đồ nhanh lên coi. Nó đẩy hắn càng nhanh càng tốt, chứ để thêm chắc hậu họa khôn lường.

-Em cứ thay đi, dù gì toàn thân chỗ mập chỗ ốm chỗ cao chỗ thấp chỗ lồi chỗ lõm chỗ to chỗ nhỏ anh đều xem qua hết rồi, có gì đâu mà ngại.

Cái ánh mắt gian tà của hắn làm nó xấu hổ đến đỏ cả mặt, nó tức tối ném cho hắn cái gối.

-Biến thái. Anh có ra nhanh không thì bảo?

Tiếng hét với 100% công lực làm hắn phắng ngay lập tức, tên này lúc nào cũng rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt hết. Bực bội.

……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.