Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?

Chương 9



Đẩy cửa phòng y tế bước vào, không thấy cô phụ trách đâu, chỉ thấy thầy chủ nhiệm ở đó.

-Em ấy bị sao? Thấy nó nằm trên tay Hoàng, hắn thoáng cau mày khó chịu.

-Bạn ấy bị sốt. Cô Hà đâu rồi ạ? Vừa nói Hoàng vừa đặt nó xuống giường, chắc tại tay cậu mềm quá nên nó ngủ say sưa không biết gì.

-Cô Hà hôm nay có việc nghỉ, thầy trực thay. Em về lớp đi, để thầy lo cho.

-Dạ, em ở lại xem bạn ấy có sao không đã.

-Không cần, em về đi, hết giờ xuống thăm.

Giọng nói dứt khoát của Duy Minh làm Hoàng không muốn cũng phải về lớp. Một mình ngồi ngắm nó, hắn bất giác mỉm cười. Nó thật dễ thương, nhưng cũng rất tinh nghịch. Hắn thấy mình có chút biến thái, sao lại ngồi đây ngắm một cô học sinh chứ, Nhớ lại lần tình cờ gặp nó ở sân trường. Hắn cũng là lần đầu tiên đến tham quan trường trước khi vào dạy, có biết gì đâu mà nó chạy lại hỏi đường, đã vậy cái mặt nó lúc đó hài không đỡ được nên hắn chỉ còn cách tránh xa cho an toàn.

Đang mãi ngắm, hắn không biết nó đã thức dậy từ lúc nào, đập vào tầm mắt nó là khuôn mặt đẹp trai nhưng cực kỳ đáng ghét.

-Ơ, sao thầy lại ở đây? Mặt nó ngơ ngác.

-Dậy rồi à? Em sốt hơi cao đó. Không trả lời câu hỏi của nó, hắn nhìn vào cái nhiệt kế trên tay.

-Hoàng đâu rồi? Nó nhớ là Hoàng đưa nó vào đây mà, sao giờ lại biến thành hắn cơ chứ.

-Cậu ấy về lớp rồi, em ngoan ngoãn nằm đây đi.

Không biết nói gì, nó mơ màng chìm vào giấc ngủ. Nó ngủ say sưa mà không biết có người ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn nó.

Chiều, Quốc An đến chở nó về, vẫn còn nhớ chuyện hôm nay nó làm mặt lạnh với cậu.

-Doremon, vẫn còn giận hả?

Thấy nó giận, tâm trạng cậu cũng chẳng vui nên phải tìm cách làm hòa vậy.

-Hứ….

-Xin lỗi nha, lúc sáng tâm trạng tôi không tốt nên nói vậy thôi, Mon đại ca tha lỗi cho bạn nha.

Lần đầu tiên thấy cái kiểu nói chuyện này của lớp trưởng, nó không nhịn được cười, phải kiềm chế lắm lắm mới giữ được mặt lạnh với cậu ấy. Nghĩ nó còn giận, cậu tiếp tục năn nỉ. Trước giờ con gái trong trường đều muốn kết thân với cậu, vì cậu vốn là học sinh ưu tú, quản lý phòng công tác xã hội của trường, lại xuất thân trong gia đình giàu có nên chỉ cần cậu không vui, là đám con gái sẽ tìm mọi cách làm hòa với cậu. Đây là lần đầu cậu đi năn nỉ ỉ ôi một đứa con gái, có chút mất mặt nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện bị nó lạnh nhạt là không chịu được, nên xuống nước xíu cũng chẳng sao.

-Mon yêu dấu, mặt Mon như con gấu, đừng giận nữa lớp trưởng sẽ dẫn Mon đi ăn kem.

Nghe đến kem nó sáng rỡ con mắt, không kiềm nổi nữa nó phá lên cười làm cậu đỏ mặt xấu hổ.

-Quốc An nè, nhìn mặt cậu hài ếu chịu được.hehe. Cái này là để trả thù mấy ngày trước cậu bắt nạt tôi, làm xấu mặt tôi giữa lớp.

-Doremon, cậu đúng là ghê gớm.

Quốc An nhéo mũi nó không buông làm nó la inh ỏi.

-Đáng ghét, báo hại tôi thành mũi cà chua rồi nè, đáng lẽ ăn một ly kem, bây giờ tôi đổi ý ăn 10 ly cho biết.

-Cứ tự nhiên, không cản, lúc đó cậu sẽ không còn là mèo ú nữa, mà sẽ là heo mập xấu xí, ống chề ráng chịu.

-Kệ, có 10 ly kem ống chề cũng chịu. Để tôi xem có quán kem nào đẹp đẹp đắt đắt không rồi mình đi.

-Cậu đang cảm, không được phép ăn lạnh, khi nào hết rồi tôi dẫn đi.

-Đáng ghét, biết ngay cậu chẳng tốt lành gì rồi.

-Lắm chuyện, lên xe về.

-Về thì về, mai mốt tôi sẽ ăn 20 ly luôn cho biết. Không 30 ly mới đã.

-Ừ, cậu cứ ăn thoải mái, 50 ly cũng được, đến khi đó tôi sẽ khóa hết cửa nhà vệ sinh lại xem cậu xử lý ra sao.kaka.

-Còn xử lý sao nữa, lúc đó cậu sẽ thế chỗ mấy cái toilet.haha.

-Thua cậu rồi đó.

…….

Nhờ có sự giúp đỡ của hắn cùng với Quốc An, việc học của nó tiến bộ thấy rõ. Nó cũng chăm chỉ hơn một chút xíu, tối về còn chịu mở sách ngâm cứu, lâu lâu còn hỏi bài Thanh Ngân làm nhỏ bất ngờ, nhưng dần rồi cũng quen. Tuy chỉ được có vài phút là nó ngáy o o, nhưng như vậy cũng là có cố gắng lắm rồi.

Sắp đến kỳ thi học kỳ 1, hầu hết thời gian của nó là ở trường. Hắn cũng không có thời gian để phụ đạo riêng cho nó nữa, những tưởng như vậy có thể ăn ngon ngủ yên, không ngờ từ đâu rớt xuống thêm một tên thầy nữa, chính là tên Hoàng bóng đáng ghét. Không biết cậu ta lấy ở đâu ra cái quyền đánh vào đầu, chửi vào mặt nó nữa, cậu ta còn thủ sẳn 1kg bột mì, hù dọa ngày nào nó không thuộc bài sẽ bị bôi lên mặt, nó phải tìm Thanh Ngân giúp đỡ nhưng Ngân cũng về phe cậu ta. Trời ạ, cứ như là cả lớp đang chống đối nó vậy đó. Quốc An kèm môn Hóa+Lý, Hoàng kèm môn Anh+Văn, những môn còn lại Ngân sẽ đốc thúc. Nó học muốn mờ con mắt, lâu lâu lơ là xíu là bị bọn chúng cốc đầu, đau muốn phát khóc. Có hôm mệt quá, nó len lén nhân lúc không ai để ý chuồn về, không ngờ bị tên Hoàng túm tóc lôi lại, lại tiếp tục cuộc lưu đày.

-Muốn trốn hả?

-Hoàng, ông là bạn tốt nhất của tôi mà, hôm nay tôi buồn ngủ quá, cho tôi nghỉ một buổi nha.

Ánh mắt nó đáng thương làm Hoàng mủi lòng. Chưa kịp mừng rỡ thì Quốc An đã phá đám

-Cậu đừng bị con nhỏ Doremon này lừa, hôm qua cậu ấy cũng nói y như vậy với tôi.

Âm mưu bại lộ, nó đành theo chân hai tên này vào lớp. Bọn chúng cứ thao thao bất tuyệt giảng giải, còn nó úp mặt xuống bàn ngủ khò, Quốc An và Hoàng nhìn nhau lắc đầu ngao ngán. Cả hai nhận ra rằng nó chính là cây cầu nối kết 4 người lại với nhau, là người mang tiếng cười cho cả nhóm, chỉ cần có nó thì cho dù chơi ở những chỗ bình thường cũng thấy vui rồi.

Thấy nó ngủ tội nghiệp, Hoàng lay nó

-Ê, dậy đi bà, ngủ gì như heo thế?

-Không….không học nữa…cho tôi ngủ miếng đi mà….. Nó vừa ngáp vừa nói.

-Vậy bà ở lại ngủ đi nha, tụi tôi đi ăn kem đây.

Câu nói này của Hoàng quả nhiên có tác dụng, nó bật dậy ngay lập tức làm cả hai bật cười. Con nhỏ này đúng là ham ăn mà.

Sau khi xử sạch 3 ly kem, nó mới phát hiện ra mình để quên điện thoại trong ngăn bàn, Hoàng và Quốc An muốn đi chung với nó về trường nhưng nó không muốn làm phiền, hai bạn ấy cũng đã vất vả dạy nó học mấy tuần nay rồi. Nó kiếm cớ đuổi họ về rồi một mình về lớp lấy điện thoại.

….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.