Nhóc Gây Hoạ - Nhị Đản

Chương 23



Chương 23

Đến ngày sinh nhật, Tư Chiêu vẫn chưa khỏi bệnh. Cậu hay ốm vặt, chỉ cần dính tí lạnh là bệnh nặng như núi đổ, sau đó cứ từ từ khỏi. May mà bệnh mãi cũng quen, ngoài việc hơi uể oải thì cậu vẫn làm bài tập đều đều.

Tổ chức sinh nhật thật phiền phức, phải quyết định mời ai, ăn món gì. May là Tư Chiêu không cần lo lắng, cậu chỉ cần mặc lễ phục đã đặt may, đi một vòng trước mặt mọi người, ăn vài miếng bánh rồi có thể về ngủ.

Năm nay lễ phục màu trắng, hai anh em luôn mặc giống nhau, chỉ khác ở chi tiết như cà vạt hay khuy áo. Tư Chiêu đã thay xong, cậu với Tư Hòa có vóc dáng gần giống nhau, nhưng Tư Hòa chăm tập thể thao hơn nên quần áo lúc nào mặc vào cũng hơi rộng. Không phải là không vừa, chỉ là thoải mái hơn một chút. Có lúc Tư Chiêu bận tâm, có lúc lại chấp nhận.

Cậu hỏi Tư Hòa tối nay ăn gì, Tư Hòa ném cho cậu một danh sách. Tư Chiêu chỉ thấy có hứng thú với món tráng miệng và rượu.

Lén lấy một chai rượu nho ngọt nhất, về phòng mình, bật điều hòa 15 độ, đắp chăn và thêm đá vào rượu. Sau khi uống hết cả chai, cậu phát hiện vòng tay phát đèn vàng. Vòng tay của Tư Chiêu mỗi ba tháng phải sạc một lần, mà sạc và thẻ từ thì cậu luôn để lạc lung tung, vì vậy phải đến chỗ Liên Thiên Tuyết để mượn.

Chú Trương đưa Tư Chiêu đến đó, lần này cậu rất lịch sự gõ cửa, chờ quản gia mở, chừng mười giây suýt thì ngủ gật.

"Tôi đến sạc pin." Tư Chiêu giơ tay lên, bình thản chỉ vào đèn nhấp nháy trên vòng tay: "Hết pin rồi."

Nghe vậy, quản gia không cản, mời cậu vào ngồi, còn bảo người giúp việc rửa cho cậu ít táo đông giòn.

"Anh ấy có nhà không?" Tư Chiêu hỏi.

Quản gia trả lời: "Có, anh Liên vừa vào tắm."

Tư Chiêu gật đầu, bưng đĩa táo lên lầu.

Quản gia gọi theo: "Cậu Chiêu, không ngồi chờ ở phòng khách sao?"

Tư Chiêu đáp: "Đừng lo cho tôi!"

Rồi, quản gia hiểu ngay, cậu định ngồi chờ trong phòng ngủ của Liên Thiên Tuyết. Có nên cản lại không? Một quản gia thông minh tất nhiên nhận ra hai người này đang xích mích, nếu không thì anh Liên đã không nửa đêm dậy xoá dấu vân tay của Tư Chiêu khỏi khoá cửa. Nhưng ngài ấy cũng chưa vứt hết trái cây đã mua cho Tư Chiêu hôm trước, nghĩa là vẫn cho cậu vào nhà.

Giường của Liên Thiên Tuyết tất nhiên rất rộng, nhưng không phải loại mềm mại lắm. Tư Chiêu mặc áo khoác và quần dài, lăn một vòng trên đó rồi ngồi dậy, đấm vào gối một cái. Làm xong hai việc này, tâm trạng cậu tốt hơn nhiều. Cậu bắt đầu lục lọi ngăn kéo tủ đầu giường, tìm thẻ từ. Cái vòng tay này phải quẹt thẻ mới tháo ra để sạc được. Tư Chiêu nghĩ, nếu Liên Thiên Tuyết định cắt đứt liên lạc mãi, cậu sẽ mang cả thẻ và sạc đi luôn.

Tác dụng duy nhất của vòng tay mà Tư Chiêu biết là khi gặp chuyện lớn cần báo động, nhưng từ lúc nhận cái vòng này đến giờ, cậu chẳng gặp phải chuyện gì cần phải báo cả. Nếu không phải là món quà của Liên Thiên Tuyết thì chắc cậu đã vứt nó đi rồi vì cảm thấy một chiếc điện thoại còn tiện hơn nhiều.

Nhưng Tư Chiêu vẫn rút điện thoại ra để sạc, có lẽ cần vài tiếng. Anh ngáp, mắt nặng trĩu, cố gắng giữ tỉnh táo mò tìm điện thoại của Liên Thiên Tuyết đang sạc.

Mật mã là ngày sinh của Liên Thiên Tuyết, thật là cổ điển. Tư Chiêu mở khóa, rồi kéo tên mình ra khỏi danh sách đen trên WeChat và Alipay.

Thiên Tuyết tắm xong, khoác một chiếc áo choàng tắm trắng, tóc vẫn chưa kịp lau khô thì nhìn thấy có gì đó lùm xùm trên giường. Anh lau kính, à, là Tư Chiêu. Anh cứ nghĩ phải hai ngày nữa cậu mới chạy tới, đúng là lo lắng thừa.

Cảm lạnh và men rượu khiến Tư Chiêu ngủ rất say. Trong phòng có hệ thống sưởi dưới sàn, cậu mở cổ áo nhưng vẫn chưa kịp thay quần áo đã ngủ thiếp đi.

Liên Thiên Tuyết ngồi lại gần, nước từ tóc nhỏ lên mặt Tư Chiêu, nhưng cậu không tỉnh. Khuôn mặt Tư Chiêu, ngoài nước ra, còn có chút đỏ do ngủ say, đôi môi hơi hé mở, hơi thở đều đặn. Thiên Tuyết cúi xuống, ngửi thấy mùi ngọt ngào của rượu vang nho, quyện với mùi nước hoa nhạt nhòa từ cổ áo, nóng hổi tràn vào mũi.

Tư Chiêu không hiểu biết gì về rượu, chỉ thích những loại có độ ngọt cao. Loại rượu quý trong tủ chỉ có ngọt trắng lên men là thứ cậu yêu thích nhất, cậu còn thích bỏ trái cây vào đó.

Thiên Tuyết nghĩ đến hộp trà hoa quả trong văn phòng, ngọt đến chết người, không biết lưỡi của Tư Chiêu được làm từ gì. Nước mắt tụ trong hốc mắt của Tư Chiêu ngày càng nhiều, chảy xuống má rồi tới môi, Thiên Tuyết đành miễn cưỡng dùng ngón tay lau đi. Ăn nhiều đường như vậy, nếu làm món lạnh với cái lưỡi này, chắc cũng ngọt lắm. Anh vừa nghĩ, vừa khẽ lật môi cậu lên, mở miệng ra, bên trong miệng Tư Chiêu thật ấm áp, ngón tay không có vị giác nhưng vẫn cảm nhận được sự mềm mại.

"..." Liên Thiên Tuyết lấy ra một hạt táo từ trong miệng Tư Chiêu, lập tức vỗ nhẹ vào mặt anh: "Muốn chết hả? Trong miệng còn có đồ mà dám ngủ, muốn chôn luôn ở nhà tôi à?"

Tư Chiêu nửa tỉnh nửa mê, chỉ cảm thấy trên mặt đầy nước, trong miệng cũng toàn nước, bèn nhìn Thiên Tuyết một cách kỳ quái: "Hình như nhà anh bị dột rồi..."

Liên Thiên Tuyết kéo cậu dậy khỏi chăn: "Mặc áo khoác mà dám lên giường tôi, lăn xuống đi."

Tư Chiêu bám dính lấy anh, ôm chặt áo choàng tắm, nói: "Áo mới đấy, không bẩn đâu." Cậu cọ cọ một lúc, có vẻ như men rượu đã bốc hơi bớt, rồi lẩm bẩm: "Chết rồi, áo nhăn hết rồi... anh cũng ướt quá..."

Liên Thiên Tuyết đột nhiên thấy Tư Chiêu có chút tinh ranh, đầy tật xấu nhưng lại biết cách lấy lòng người khác. Biết mình đẹp, ăn mặc thật chỉn chu, vừa bệnh vừa uống rượu, rồi lẻn vào phòng ngủ người khác. Sau đó nói vài câu đáng yêu như thể muốn cả thế giới tha thứ cho mình.

Nhưng Liên Thiên Tuyết còn lạnh lùng hơn cả thế giới. Dù cậu có dụ dỗ thế nào, anh cũng không bị cuốn theo. Nghe xong Tư Chiêu gọi một tiếng "anh Thiên Tuyết" đầy ngọt ngào, anh vẫn không bỏ qua cho Tư Hòa, chỉ lạnh nhạt nói: "Cởi ra để dì là phẳng lại cho."

"À à." Tư Chiêu dùng một góc áo choàng tắm của anh để lau mặt, rồi lầm bầm tiếp: "Em lấy điện thoại anh, gỡ tên em ra khỏi danh sách đen rồi đấy." Còn thẻ ngân hàng, không biết làm sao để giải khóa, không có cũng chẳng sao.

Anh nói điều đó rất tự nhiên, không hề nghĩ mình đã xâm phạm quyền riêng tư của người khác.

Liên Thiên Tuyết nhìn điện thoại của mình, lười cả giận, vì quả thực Tư Chiêu chỉ làm có mỗi chuyện đó. Tin nhắn của Hứa Văn Sơn về vụ ô nhiễm môi trường của Cửu Châu Năng Lượng vẫn chưa đọc: "Ai cho cậu động vào điện thoại người khác hả?"

Tư Chiêu đưa điện thoại của mình cho anh: "Anh cũng có thể xem của em."

Làm sao mà giống nhau được, trong điện thoại cậu có gì đáng giá đâu. Thiên Tuyết lướt sơ qua tin nhắn rồi ném điện thoại vào mặt Tư Chiêu: "Cậu vừa cãi nhau với Lâm Chiết Quế, gọi tôi là thằng khốn, thế mà dám cho tôi xem à?" Rốt cuộc là lấy tự tin ở đâu ra thế!

"Anh đánh em như thế, em mắng một câu không được à?" Tư Chiêu càu nhàu: "Anh cũng chẳng phải trẻ con..."

Thiên Tuyết lại lướt lên trên: "Cậu đâu chỉ mắng một câu, còn nói tôi tính khí thất thường nữa cơ."

Sắc mặt anh không vui, Tư Chiêu tỉnh rượu hẳn, lúc này mới nhớ ra vì sao Liên Thiên Tuyết không còn chiều chuộng mình nữa. Thế là cậu giật lại điện thoại, lịch sự hỏi: "Tối nay anh có đến sinh nhật em không?"

Thiên Tuyết nhướn mày: "Xem tâm trạng."

Tư Chiêu lập tức nói ngay: "Em sấy tóc cho anh nhé!"

Cứ như cậu là bậc thầy sấy tóc vậy, thực ra hơi nóng còn làm bỏng cả cổ Thiên Tuyết.

Điện thoại sáng lên, là Hứa Văn Sơn gửi tài liệu về tranh chấp sở hữu trí tuệ của công ty Cố Tân Diệp.

Liên Thiên Tuyết ngăn thợ làm tóc Tư Chiêu lại, hỏi: "Nếu Tư Hòa và em cùng rơi xuống nước thì anh cứu ai trước?"

Tư Chiêu thấy câu hỏi này thật vô lý: "Anh đâu biết bơi."

Liên Thiên Tuyết ngẫm lại, cũng đúng, không hỏi thêm nữa.

Nhưng thật ra Liên Thiên Tuyết nghĩ, dù không biết bơi, cũng nên nhảy xuống và bơi về phía cậu chứ. Vậy nên câu trả lời "không biết bơi" này, anh không hài lòng lắm.

Lúc này, Tư Chiêu lại ngốc nghếch, quả nhiên nói suông không hiệu quả, phải để cậu tự mình cảm nhận mới hiểu sâu hơn.

Trong lòng Liên Thiên Tuyết có rất nhiều bực bội, nhưng vì hôm nay là sinh nhật Tư Chiêu, anh tạm không tính toán với cậu, có lẽ sẽ để sau vài ngày mới xử lý. Hiện tại, anh để cậu ngủ cho đến khi vòng tay sạc đầy pin rồi hãy đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.