Nhóc Gây Hoạ - Nhị Đản

Chương 49



Chương 49

Tư Chiêu mơ màng nhớ rằng Liên Thiên Tuyết đã nói chuyện với mình trong giấc ngủ, nhưng cậu không nhớ nổi là nói gì, chỉ ngồi thừ người trên giường.

Cảm giác như đó là chuyện rất quan trọng, nên Tư Chiêu với mái tóc rối bù ngồi trên ghế, vừa đánh răng vừa hỏi: "Anh Thiên Tuyết, sáng nay anh có nói gì với tôi không?" Nhưng gọi mấy lần, camera vẫn im lặng không phản hồi.

Có lẽ anh ta đã ra sân bay rồi nên không trả lời. Tư Chiêu nhìn vào ngày tháng trên máy tính bảng, dù không có mạng nhưng cũng đủ chính xác, hôm nay là thứ bảy, chiều tối Liên Thiên Tuyết sẽ về.

Lúc đó, cậu sẽ có điện thoại... và cậu muốn gọi đồ ăn ngoài.

Nhưng Tư Chiêu không quên rằng mình phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc "ngủ cùng Liên Thiên Tuyết". Cậu không biết Liên Thiên Tuyết sẽ về chuyến bay lúc nào, chỉ mong sao trễ một chút, có thể kéo dài đến ngày mai, và nếu may mắn, có thể lùi thêm một ngày nữa.

Lúc 7 giờ tối, Tư Chiêu đi tắm, sau đó ra camera khoe: "tôi tắm rồi." Cậu muốn để lại bằng chứng, rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, và camera cũng đang chứng kiến, chỉ là thời gian chưa đến.

Nhưng đến tận nửa đêm, Liên Thiên Tuyết vẫn chưa về. Một giờ sáng không thấy, hai giờ vẫn không, bốn giờ sáng cũng không.

Tư Chiêu đứng chờ trong phòng khách rất lâu. Đến 12 giờ đêm, cậu đã đứng ở cửa, nhưng không nghe thấy tiếng xe BMW đỗ, cũng không nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần.

Liệu có khi nào thật sự máy bay gặp nạn không? Cậu không thể ngăn trí tưởng tượng bay xa, hay trên đường về bị ai bắt cóc? Liệu có cách nào cứu Liên Thiên Tuyết không? Nếu Liên Thiên Tuyết chết ngoài kia, cậu biết phải làm sao?

Trưa chủ nhật, Liên Thiên Tuyết vẫn chưa về. Tư Chiêu bắt đầu nghi ngờ mình nhớ nhầm, có khi nào Liên Thiên Tuyết đã nói sẽ về vào tối chủ nhật, và do cậu ngủ quá nhiều nên trí nhớ bị lẫn lộn?

Vậy nên đến 7 giờ tối, cậu lại đi tắm, rồi nói với camera: "tôi tắm xong rồi." sau đó lại ngồi chờ trong phòng khách.

Cả ngày hôm nay camera không nói chuyện với cậu, biết đâu Liên Thiên Tuyết đã chết thật rồi. Tư Chiêu ngồi xổm trên sofa, mũi cay cay, nghĩ đến chiếc điện thoại của Liên Thiên Tuyết còn nằm trong tay mình.

Cậu tắt nhạc, cuộn tròn trên sofa ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, Tư Chiêu đã nằm lại trên giường, chăn gối mềm mại, đầu cậu lún sâu vào chiếc gối lông vũ. Cậu từ từ chớp mắt, nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ của Liên Thiên Tuyết, anh ấy ngồi quay lưng lại phía cậu, trên tủ đầu giường có túi bánh khoai tây chiên.

Tư Chiêu với tay lấy túi bánh, tạo ra tiếng động lớn, Liên Thiên Tuyết quay lại nhìn, cậu chỉ nói: "Cảm ơn, bánh khoai tây giòn."

Liên Thiên Tuyết đáp: "Không giòn đâu."

"Tư Chiêu" cảm thấy Liên Thiên Tuyết không vui, có lẽ do chuyến bay bị trễ: "Không giòn cũng được, tôi sẽ dùng nồi chiên không dầu nướng lại." Cậu vừa định kéo chăn xuống giường thì chân phải chưa chạm đất đã bị giữ lại. Nhìn xuống, Tư Chiêu thấy xích chân căng ra.

Cậu ngỡ ngàng một lúc, rõ ràng nhớ xích này dài lắm, đủ để cậu từ phòng ngủ tầng một đi lên đến góc cầu thang tầng hai, nhưng giờ thì ngắn lại, chỉ vừa đủ cử động trên giường.

"Em đã làm sai chuyện gì sao?" Tư Chiêu thầm hiểu ra điều gì đó.

Anh Liên Thiên Tuyết lạnh lùng đáp: "Thái Sâm sắp đi du học rồi, em không định đi cùng cậu ấy sao? Nhìn hai người cũng hợp lắm."

Tư Chiêu rụt lại lên giường, đáp: "Tôi chưa tốt nghiệp mà, sao phải ra nước ngoài chứ? Tôi đã đợi anh về để trả lại điện thoại cho tôi. Rõ ràng là anh về trễ mà." Cậu cảm thấy Liên Thiên Tuyết có gì đó bất ổn. Điện thoại, tháo xích, nướng lại khoai tây... Tư Chiêu thầm liệt kê những điều mình muốn, rồi ghé sát lại định hôn nhẹ lên má Liên Thiên Tuyết, nhưng bị từ chối ngay lập tức.

"Cậu định hôn gì đấy?" Liên Thiên Tuyết lạnh nhạt đẩy cậu ra: "tôi đã bảo là không cần mà."

Tư Chiêu chưa kịp ăn miếng khoai nào, cậu siết chặt túi giấy trong tay, đầu cúi thấp. Liên Thiên Tuyết cầm lấy túi khoai từ tay cậu, đặt lại lên tủ đầu giường.

"Đừng để dầu dính vào chăn." Liên Thiên Tuyết khẽ chạm vào sau gáy nóng rực của cậu: "Những thứ khác cũng không được... nuốt hết đi."

Chưa làm gì mà nước mắt đã chảy. Liên Thiên Tuyết cạy miệng cậu để kiểm tra xem đã nuốt sạch chưa, và bị răng nanh cọ vào, để lại một vết xước nhạt. Tư Chiêu không dám cắn anh, chỉ muốn khép miệng lại. Dù răng có nhọn, cậu cũng chỉ là con người, dù có ấn vào da thì cũng không thể gây chảy máu. Nếu có đau, người đau phải là Liên Thiên Tuyết, sao Tư Chiêu lại khóc?


Tư Chiêu không chịu được khổ, trong khi Liên Thiên Tuyết làm chẳng chút do dự. Vì Tư Chiêu cứ né tránh mãi, làm kính bẩn hết lần này đến lần khác. Thiên Tuyết tháo kính ra, nhớ lại đã ít nhất ba lần kính của anh bị Tư Chiêu làm hỏng. Độ cận của anh không cao, chỉ khoảng hơn trăm độ, đeo kính chủ yếu là để lái xe cho tiện.

"Run cái gì? Lời anh nói lúc trước em quên rồi à?" Thiên Tuyết kéo Tư Chiêu cùng gối vào lòng. Cái xích này ngắn quá, không kéo về sau một chút thì chân duỗi cũng khó.

Tư Chiêu nhắm tịt mắt, không dám nhìn gì cả, chỉ lí nhí: "Em không quên... Anh nói thứ Bảy về... Em đã tắm rồi, hôm nay cũng tắm nữa." Mặt thì hoảng loạn nhưng cơ thể lại phản ứng mạnh, càng không dám nhìn thẳng vào mặt Thiên Tuyết.

"Đưa tay cho anh."

Tư Chiêu ngoan ngoãn chìa cả hai tay ra, chẳng còn tay nào để lau nước mắt.

"Em cảm thấy mình thích hay chỉ do buộc phải chấp nhận thôi?" Thiên Tuyết nheo mắt hỏi, giọng trầm trầm: "Nhưng mà em trả lời thế nào cũng không quan trọng, kết quả không đổi đâu."

Tư Chiêu nằm đó, tay nóng rực, chỉ dám ngước mắt nhìn trần nhà.

Cũng không cần suy nghĩ nhiều, vì Thiên Tuyết chẳng muốn nghe câu trả lời. Anh tự mình kết luận: "Em không phải gay, vậy thì ghét anh đi."

"Chẳng phải anh cũng nói em đáng ghét sao?" Nghe chữ "ghét", Tư Chiêu lại thấy đau lòng, dù đã bao lần chính mình thốt ra: "Em trả lời thế nào cũng không quan trọng... Dù sao em cũng chỉ là hàng thay thế, hàng giả, hàng tồn kho... bán xả lỗ...." Nói đến đây, Tư Chiêu bật khóc nức nở, sau đó toàn là những lời không đầu không đuôi.

"Em nói linh tinh cái gì thế?" Thiên Tuyết khẽ cười, anh có làm Tư Chiêu đau đâu mà khóc như thế? "Là Tư Hòa bảo em như vậy à? Anh đã tiêu cho em bao nhiêu tiền, thế mà em lại nghe lời cậu ta."

"Anh đừng làm vậy nữa!" Tư Chiêu mềm nhũn như bông, không còn sức phản kháng. Chân không bị xích cố đạp nhẹ vào ngực Thiên Tuyết, không chút sức lực: "Anh tốt với em chỉ vì không có được Tư Hòa, nên mới bắt nạt em! Em đã cho anh rồi, làm gì cũng được, là hàng thay thế thì cũng chấp nhận rồi, còn muốn gì nữa? Anh còn nhốt em, còn nói em đáng ghét... Dù em có làm gì thì anh cũng không bao giờ vừa lòng!"

"Thay thế cái gì chứ?" Thiên Tuyết dừng tay, cau mày nhìn Tư Chiêu.

"Tư Hòa chứ ai! Chẳng phải anh vốn định cưới anh ấy sao?" Tư Chiêu kéo chăn trùm kín mặt, không sợ làm bẩn nữa: "Anh nói mặt em đẹp..."


Vừa nghĩ đến Tư Hòa, Thiên Tuyết đã thấy bực mình. Anh giật mạnh chăn ra: "Nhắc đến cậu ta làm gì? Em có gì giống cậu ta? Bốn số cuối căn cước của em giống cậu ta chắc?" Mỗi người mỗi khác, sao lại so sánh kỳ cục thế chứ? Đúng là nực cười!

"Không giống, không giống thì thôi, anh đừng làm vậy nữa!"

Thiên Tuyết bịt miệng Tư Chiêu: "Nhỏ tiếng thôi!"

Tư Chiêu không la được nữa bèn cắn tay anh, cắn đến hằn vết răng.

Thiên Tuyết bật cười: "Anh cần hàng thay thế làm gì? Thứ anh muốn lúc nào anh chẳng có. Ngay cả phần mềm thiết kế công ty anh cũng phải dùng bản chính hãng. Nếu anh muốn Tư Hòa, người nằm đây chắc chắn không phải em. Mà cái gã họ Cố đó còn sống tới giờ được chắc?"

Chẳng hiểu não Tư Chiêu nghĩ gì mà buồn cười thế. Thiên Tuyết thật muốn tát cho vài cái. Anh không bao giờ chấp nhận thứ gì kém hơn cái mình muốn. Những gì đã không cần thì bỏ, đã muốn là phải có.

"Em còn khóc xin anh đừng đâm chết anh trai em. Giờ cậu ta chết rồi, em còn thay thế cái gì nữa?" Thiên Tuyết bóp chặt mặt Tư Chiêu, hỏi lạnh lùng: "Vậy tại sao anh không giết em luôn?"

"Vì em nghe lời anh hơn anh ấy mà... Nên anh giữ em lại." Mặt Tư Chiêu đầy nước mắt, tay vội đẩy tay Thiên Tuyết ra: "Anh còn bảo cô Tôn đem cá trả về, mà anh lại bảo không cần. Rõ ràng là cá nguyên gốc anh lại không cần."

Tư Chiêu không phải không hiểu Thiên Tuyết, vì Thiên Tuyết từng nghĩ đến việc giết Tư Hòa và để Tư Chiêu sống thay. Ý định đó không phải không từng thoáng qua.

"Dừng lại đi. Anh không cần Tư Hòa. Nếu em nhắc đến cậu ta nữa, anh sẽ bắt em dùng căn cước của cậu ta suốt đời." Thiên Tuyết giữ chặt cổ tay Tư Chiêu, gõ lên trán cậu, cảnh cáo: "Không có chuyện thay thế gì cả. Nhắc thêm một câu, anh sẽ cắt lưỡi em."

Tư Chiêu gật đầu lia lịa, nhưng rồi lại lắc đầu, bật khóc thảm thiết.

Cậu vùng vẫy như đứa trẻ, làm cả giường rung lên. Thiên Tuyết đột nhiên nhớ đến khu vui chơi mà hồi nhỏ anh không được đến vì mất điểm toán. Ban ngày, Bạch Thiên Triết được đi còn anh thì không. Anh đã ao ước được nhảy trên tấm bạt lò xo, bật cao hơn bất kỳ ai. Bạt lò xo đàn hồi rất tốt, dù có nhảy mạnh thế nào nó cũng đỡ lấy anh.

Khu vui chơi có rất nhiều trẻ con, ồn ào y hệt Tư Chiêu lúc này.

"Cứu tôi... Cứu với... Anh ơi..."

Thiên Tuyết nhìn lên tường, băn khoăn không biết Tư Chiêu đang gọi anh nào. Nếu Tư Chiêu thật sự là em trai anh, có lẽ cậu sẽ không bị đánh nhiều như thế, nhưng khóc thì vẫn phải khóc. Nếu anh dạy dỗ cậu từ nhỏ, Tư Chiêu sẽ không khờ khạo và bốc đồng thế này. Có lẽ cậu bị bệnh, khi nào rảnh anh sẽ đưa đi khám.

Thiên Tuyết hôn cậu một cái, lần này khá hơn lần trước, rất tốt, đạt mức A.

Anh đưa điện thoại lại cho Tư Chiêu, nhưng tay cậu run đến mức không cầm nổi. Cậu nhóc này trông như sắp chết, mắt nhắm mắt mở, nước mắt rơi mãi không dứt.

Ngoài trời đang mưa lất phất, Thiên Tuyết hy vọng cậu không bị đau xương khớp.

Anh mở khóa điện thoại đặt bên gối Tư Chiêu, bật ghi âm rồi ghé sát tai cậu, thì thầm: "Anh sẽ không bao giờ động vào anh trai em hay công ty của cậu ta. Bạn học của em, Thái Sâm, sẽ thuận lợi đi du học... Còn chuyện của Lý Mịch, để vài ngày nữa."

Chắc Tư Chiêu chẳng nghe thấy. Thiên Tuyết đưa cậu chút nước rồi thong thả sang phòng bên mở khóa cửa.

"Em trai cậu lại giúp cậu rồi. Số cậu tốt thật." Anh chậm rãi gỡ dây trói cho Tư Hòa.

Mắt Tư Hòa đỏ như máu: "Đồ khốn! Tôi phải báo cảnh sát!"

Tư Hòa tát anh một cái, nhưng Liên Thiên Tuyết chẳng báo cảnh sát, chỉ bảo cậu nghe xem Tư Chiêu yêu cậu đến nhường nào.

Anh đẩy Tư Hòa ra cửa: "Đừng được lợi còn bày đặt. Số tiền trong quỹ ủy thác cậu cứ giữ mà tiêu."

Tư Hòa lại may mắn rồi, đời cậu ta sao tốt thế không biết. Liên Thiên Tuyết nghĩ thế khi xuống bếp rán ít khoai tây chiên cho Tư Chiêu. Số của Tư Chiêu cũng không tệ lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.