Nhóc Gây Hoạ - Nhị Đản

Chương 62



Chương 62

Sau một cuộc cãi vã tưởng như ầm ĩ nhưng thực ra chẳng thay đổi được gì, bố mẹ Cố Tân Diệp đi chợ về, ba người đành quay lại với vai diễn của mình. Anh em hòa thuận, cặp đôi tình cảm.

Chỉ có chiếc nồi trong bếp là đổi, đáy nồi đã bị cháy thủng. Cố Tân Diệp bị Tư Chiêu cho một cái bạt tai, giờ lại bị bố mẹ đá mỗi người một cú.

Mọi người đều vào bếp giúp đỡ, Tư Chiêu không chen vào được nên ngồi trên ghế sofa chơi game. Tết với cậu chẳng có gì đặc biệt, giống như mọi cuối tuần nhàm chán, cậu mải mê chơi đến khi đồ ăn dọn lên bàn mới nhận ra chương trình mừng xuân cũng sắp bắt đầu.

Bữa ăn rất thịnh soạn, Tư Chiêu chụp ảnh rồi gửi cho bạn bè. Bạn bè trong nước gửi lại ảnh gia đình, còn bạn bè ở nước ngoài thì bảo cậu biến đi, Liên Thiên Tuyết bảo rằng nhìn cũng được.

Tư Chiêu hỏi anh ăn gì, Liên Thiên Tuyết bảo chắc là ăn sủi cảo, nhưng không gửi lại ảnh. Không ngờ nhà họ Liên đông người vậy mà còn nấu ăn chậm hơn bên này.

Mở vài chai rượu và nước ngọt, mọi người bắt đầu nâng cốc chúc mừng nhau. Hôm nay diễn xuất của Cố Tân Diệp khá hơn hôm qua, có lẽ vì Tư Hòa "bị cảm" nên giọng hơi khó chịu, nhắc đến chuyện cưới xin thì anh đều trả lời lại theo ý mọi người. Bát của Tư Hòa và Tư Chiêu đều được hai vị phụ huynh gắp đầy thức ăn đến nỗi chất thành đống. Không biết Tư Hòa nghĩ gì, nhưng Tư Chiêu thấy rằng Tết ở nhà họ Cố còn vui hơn ở nhà mình.

Nhà họ Tư mỗi dịp Tết đều trở về nhà cũ để cùng ông nội đón năm mới, cả gia đình bề ngoài hòa thuận, nhưng thực tế thì lạnh nhạt, lời nói cũng đầy mỉa mai, bóng gió. Ông cụ Tư thích ăn cay xé lưỡi, nên các món trong bữa tiệc đều được chế biến theo khẩu vị của ông. Tư Chiêu chỉ ăn được cay nhẹ, mỗi món đều phải trụng qua nước sôi, ăn chẳng mấy vui vẻ.

Ngược lại, bố mẹ Cố nấu ăn rất chú ý đến khẩu vị của cậu, hỏi han kỹ càng, không có món nào cậu không thích. Ở đây, chỉ có hai người tỏ ra lạnh lùng với nhau.

Đến khoảng mười một rưỡi, mọi người hầu như đã ăn xong, mỗi người lại bận rộn trả lời tin nhắn chúc Tết.

Tư Chiêu không thích gửi tin nhắn chúc mừng, nhưng Lý Mịch lại rất truyền thống, gửi trong nhóm câu "Tiếng pháo đón năm mới", cậu chỉ trả lời lại một chữ "1", khiến mọi người tức giận. Nhưng khi Tư Chiêu nhận được lì xì từ Liên Thiên Tuyết, cậu lại vào nhóm gửi lì xì cho mọi người, thế là họ cũng nguôi giận.

Liên Thiên Tuyết hầu như mỗi dịp lễ đều gửi tiền cho Tư Chiêu, từ Tết Thiếu nhi đến Ngày Trồng cây, không bỏ qua lễ nào, số tiền không lớn không nhỏ, chỉ để thêm phần vui vẻ. Các lễ nhỏ thì 666, còn Tết Nguyên đán là 6666. Vì sao anh lại gửi tiền, Tư Chiêu đã quên từ lâu, nhưng có tiền là cậu vui vẻ, nên hào hứng gọi điện chúc Tết.

Liên Thiên Tuyết luôn bắt máy rất nhanh: "Sao thế?"

Tư Chiêu cười: "Gì mà sao, em chúc Tết anh chứ còn gì nữa!" Cậu kể món ăn tối nay có gì, rồi nói mình đã học được cách làm món bò kho hầm tàu hủ ky. Cậu còn muốn kể lể về vấn đề tình cảm của Tư Hòa, nhưng tiếc là đang ngồi trong bàn tiệc, không tiện nói: "Anh đang làm gì vậy?"

Liên Thiên Tuyết trả lời: "Anh đang gửi tin nhắn chúc Tết cho đối tác."

"Ồ." trên bàn có rượu của chú Cố tự nấu, Tư Chiêu uống một chút nên cảm thấy hơi say: "Anh chắc phải gửi nhiều tin nhắn, nhiều lì xì lắm nhỉ?"

"Chuyện đương nhiên." Liên Thiên Tuyết nói: "vừa lì xì cho cháu gái hai vạn."

"Nhiều thế! Sao anh không gửi cho em hai vạn, chúng ta không phải là một cặp sao?"

Liên Thiên Tuyết thấy cậu thật vô lý: "Có cặp đôi nào mà lại vòi tiền như em không?"

Trên truyền hình lại đang chiếu tiết mục hài về chuyện vợ chồng cãi nhau, Tư Chiêu mất tập trung, thấy buồn cười, cười "hì hì" hai tiếng. Một nửa bàn tiệc đã được dọn đi, bốn người còn lại đang chơi mạt chược, tiếng xếp bài liên tục vang lên. Tư Chiêu không biết chơi, chỉ ngồi một bên xem tiểu phẩm và ăn xúc xích.

Trong điện thoại vang lên một tiếng ho, Tư Chiêu mới nhớ ra mình còn đang gọi điện, điện thoại kẹp giữa vai và má, cậu uể oải trả lời: "Tiểu phẩm này chẳng buồn cười gì cả."

Liên Thiên Tuyết lại nói trớt quớt: "Em cúp máy lúc thì nhanh, lúc thì chậm."

"Ừ ừ." Tư Chiêu bỗng thấy có gì đó không đúng: "Sao bên anh yên tĩnh thế?"

Liên Thiên Tuyết trả lời: "Vì chỗ anh đang rất yên tĩnh." Anh vừa dứt lời, điện thoại truyền tới tiếng chó sủa lớn, rồi có tiếng quát từ xa: "Chết tiệt, im miệng ngay!"

Tư Chiêu rút điện thoại ra, ngồi thẳng dậy trên sofa, hỏi: "Liên Thiên Tuyết, anh đón Tết ở đâu vậy?" Nếu ở nhà họ Liên thì yên tĩnh quá, chẳng lẽ tất cả họ hàng đều bị câm sao? Nếu anh đang gọi điện trong nhà vệ sinh, thì cũng không nên có con Ares bên cạnh, vì Ares là chó cái, anh sao có thể ôm nó vào nhà vệ sinh?

Liên Thiên Tuyết trả lời: "Anh đón Tết ở nhà."

"Nhà nào cơ?"

"Em đi từ đâu mà không biết à?" Liên Thiên Tuyết hỏi ngược lại.

Tư Chiêu nhíu mày, cũng chẳng quan tâm mình đang gọi điện nữa, mở ứng dụng StarMap tìm vị trí. Tâm trạng của Liên Thiên Tuyết hiện lên điểm trung bình, hiển thị rất bình thường.


"Thấy rồi, anh đang ở nhà." Tư Chiêu lúc tỉnh đã không lý lẽ, uống thêm chút rượu càng được đà làm càn: "Anh đón Tết một mình sao? Đón Tết một mình mà không gọi em! Không gọi em đón Tết, tâm trạng anh không buồn à, anh đúng là quá lạnh lùng!"

Cố Tân Diệp ngồi bên cạnh nghe mà choáng váng, không ngờ người ta có thể ngang ngược đến vậy. Sự vô lý của Tư Chiêu quá tự nhiên, đến mức cậu cũng không biết phải nói gì.

Liên Thiên Tuyết cũng đành bất lực: "Tâm trạng em cũng đâu có buồn, ai mới lạnh lùng chứ?"

Tư Chiêu cầm điện thoại chạy vào nhà vệ sinh, giận dỗi lẩm bẩm: "Lạnh lùng cái gì! Cố Tân Diệp cũng bảo em lạnh lùng, em chẳng làm sai chuyện gì, mà cậu ta chửi cả anh Hòa lẫn em! Cậu ta còn bảo em ngốc nữa, cậu ta bị điên rồi!"

"Tại sao cậu ta mắng em?"

"Thì là..." Cậu hạ giọng, một tay ôm lấy điện thoại như muốn giấu âm thanh: "Họ vẫn chưa quay lại với nhau, cậu ta nói anh Hòa không yêu cậu ta, cũng không tin anh ấy yêu cậu ta... Tóm lại là rối tinh rối mù."

Liên Thiên Tuyết ở đầu dây bên kia bật cười.

"Anh cười cái gì!"

Liên Thiên Tuyết nói: "Anh đã bảo rồi, anh trai em có vấn đề tâm lý, mau đưa anh ấy đi bệnh viện kiểm tra đầu óc đi."

"Anh nói thế khi nào?" Tư Chiêu chẳng nhớ gì, đầu óc lơ mơ hỏi lại: "Anh ấy phải khám, thế em cũng nên đi khám chứ?"

Liên Thiên Tuyết trả lời: "Được thôi, anh ấy khám tâm lý, còn em thì khám chuyên khoa chậm phát triển trí tuệ."

"Liên Thiên Tuyết! Anh mắng em!" Tư Chiêu tức đến mức đứng bật dậy khỏi bồn cầu, hơi men tăng thêm chút dũng khí, dọa dẫm: "Nói kiểu này thì em không về nữa đâu, anh cứ một mình đón năm mới đi!"

Liên Thiên Tuyết chẳng hề sợ hãi, trả lời lời: "Vẫn còn Ares mà." Thấy Tư Chiêu im bặt vì tức, anh bèn hỏi tiếp: "Không phải đã ăn cơm tất niên rồi sao? Ai bắt nạt em mà phải bỏ chạy về thế?"

"Em đâu có. Em không thể để anh phải đón năm mới với chú chó được!" Nói xong, Tư Chiêu liếc nhìn đồng hồ, còn chưa đầy hai mươi phút nữa là sang năm mới, bèn vội vã cúp máy, chạy nhanh ra khỏi nhà vệ sinh.

Nghe tin Tư Chiêu định đi ngay lúc này, bố mẹ Cố không khỏi ngạc nhiên, bảo chờ qua giao thừa, ăn xong sủi cảo rồi đi, gấp gáp làm gì. Cậu đành giải thích rằng bạn trai bị đuổi ra khỏi nhà, một mình không ai bên cạnh, thật cô đơn. Nghe đến đây, dì chú thấy thương cảm, lại còn gói cho cậu nhiều quà tết mang về.

Tư Hòa biết em trai muốn đi gặp Liên Thiên Tuyết, không cản được, đành hỏi: "Em định đi kiểu gì? Gọi xe à, giờ khó gọi lắm."

Cố Tân Diệp khoác áo, xách theo túi quà và nắm cổ áo sau của Tư Chiêu, đẩy cửa ra ngoài: "Để tôi đưa đi, tôi không uống rượu. Mọi người cứ đánh bài, ăn sủi cảo, đừng đợi con."

Gần giao thừa, con trai định đi, nhưng nói đến thế thì bố mẹ cũng không dám giữ lại, đành để cậu đi.

Từ nhà họ Cố đến nhà họ Liên, hai mươi phút là không đủ. Kim đồng hồ vừa qua khỏi mốc không giờ, ngày đầu tiên của năm mới, Cố Tân Diệp và Tư Chiêu đang ngồi trong xe chờ đèn đỏ.

"Anh bạn, tôi hút điếu thuốc được không?" Cố Tân Diệp hỏi.

Tư Chiêu nghĩ ngợi, rồi lắc đầu nhìn qua gương chiếu hậu: "Người toàn mùi thuốc, về nhà Liên Thiên Tuyết lại nói tôi."

Cố Tân Diệp càng thấy bực, chỉ đành ngậm điếu thuốc mà không châm.

Xe chạy thêm một đoạn, Tư Chiêu bỗng thốt lên: "Sao cậu lại khóc nữa vậy!"

Cố Tân Diệp trả lời: "Tôi đưa cậu đi, anh ấy chắc chắn lại nghĩ tôi thích cậu."

"Vậy mà cậu vẫn đưa tôi đi!"

"Tôi đoán anh trai cậu cũng không muốn ở bên tôi mãi." tài xế Cố thở dài: "Giải thích thế nào anh ấy cũng không nghe, cứ khăng khăng bảo tôi yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên... Thôi, tôi hỏi này, cậu với Liên Thiên Tuyết hạnh phúc không?"

Tư Chiêu trả lời: "Sao cứ hỏi hoài thế, bọn tôi rất hạnh phúc."

"Vậy cưới đi."

"Nói bậy gì đấy!"

Cố Tân Diệp nghiêm túc: "cậu cưới, thật hạnh phúc. cậu hạnh phúc, anh ấy cũng sẽ bớt đau khổ."

Hạnh phúc thì hạnh phúc, nhưng kết hôn là chuyện khác. Liên Thiên Tuyết mà cưới thật, chắc hẳn anh ấy sẽ không còn hạnh phúc nữa. Nếu để Tư Hòa vui lòng, Tư Chiêu có thể cố gắng mà kết hôn, nhưng cưới với Liên Thiên Tuyết thì đúng là ép uổng nhau quá.

Nói với dì chú là bạn trai, nhưng khi đối mặt với Cố Tân Diệp, Tư Chiêu thẳng thắn: "Bọn tôi chỉ là người yêu thôi, nếu may mắn thì có thể yêu lâu dài. Còn chuyện cưới, cậu có lo tài chính cho tôi không? cậu nghĩ gì vậy chứ!"

"Thế à?" Cố Tân Diệp tin lời, cảm thấy Tư Chiêu cũng thật đáng thương, cậu ta cũng không có được tình cảm mình muốn, nên anh không nói thêm gì nữa.

Ngày đầu năm mới, tuyết từ trên trời đổ xuống, phủ một lớp mỏng trên đường. Xe của Cố Tân Diệp lăn bánh vào khu nhà, anh gọi Tư Chiêu tỉnh dậy, bảo chỉ đường đến nhà Liên Thiên Tuyết.

"Đi thẳng vào trong..." Hơi ấm từ máy sưởi khiến Tư Chiêu mơ màng.

Dù chỉ dẫn lộn xộn, Cố Tân Diệp vẫn tìm được, bởi Liên Thiên Tuyết đang đứng dưới mưa tuyết, che ô trước cửa. Anh bỗng thấy Tư Chiêu lừa mình, hóa ra người tội nghiệp hơn lại chính là anh.

Liên Thiên Tuyết mở cửa xe, Tư Chiêu lập tức nhào vào người anh, rút điện thoại từ túi anh ra và mở khóa. Loay hoay một lúc, cậu lại lấy điện thoại của mình, bật lên và đưa cho anh xem.

"Làm gì đấy?"

Tuyết rơi trên áo khoác của Liên Thiên Tuyết không dễ tan, ôm vào người anh lạnh buốt.

Tư Chiêu nghiêm túc nhìn giao diện của ứng dụng kiểm tra cảm xúc trên điện thoại: "Anh thấy không, gặp anh là tâm trạng em phấn chấn, đi lên... Anh thấy rồi đấy, đừng bảo em lạnh lùng."

Liên Thiên Tuyết nhận lấy điện thoại, gật đầu như dỗ dành trẻ con: "Anh có nói đâu."

Trên điện thoại của Tư Chiêu cũng xác nhận cảm xúc của Liên Thiên Tuyết. Tuy lúc cậu không có ở đó, anh bình tĩnh, không buồn phiền, nhưng khi cậu xuất hiện, anh cảm thấy vui vẻ. Nhờ vậy, Tư Chiêu càng thêm chắc chắn rằng Liên Thiên Tuyết muốn cậu cùng đón năm mới, và nhờ thế, cậu cảm thấy rất hạnh phúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.