- Aaaaa....-bất ngờ cơn đau kéo đến nó chưa chuẩn bị nên la oai oái.
"Quên mất vết thương, thiệt là cẩn thận hơn mới được" nó thay đồ xong tiến xuống dưới nhà nhỏ với cô đã dậy từ sớm. Ngồi xuống ghế tựa tay nó vẫn còn đau.
- Vết thương sau rồi, có độc đó đừng xem thường.-nhỏ nhắt nhở nó.
- Mầy làm như tao muốn chết lắm vậy.-nó trả lời ngay vì nó muốn trấn an hai nhỏ thôi.
- Từ đó giờ có lúc nào mầy muốn sống.-nhỏ nói thật là vậy từ lúc mẹ nó mất nó cũng có lúc muốn đi theo mẹ nó nhưng trời không cho nên cuộc sống đối với nó rất vô vị.
- Mặt kệ tao.-nó trầm mặt nó chưa bao giờ quan tâm cuộc sống cả nó cũng vậy. Nó chỉ nghĩ cho mọi người còn bản thân nó không quan trọng.
- Thôi bỏ qua đi, ăn uống gì không tao làm cho.-cô nhìn nó, chắt mất sức nhiều lắm phải bồi bổ rồi.
- Tao không đói, đi trước.-nó nói xách cặp rảo bước ra khỏi nhà.
Cuộc sống là nói về cuộc đời con người rất đẹp đối với những người có ba mẹ, giàu có được mọi người tôn trọng. Còn nó thì có đầy đủ tất cả nhưng riêng mẹ có kiếm đằng trời cũng không thấy, còn người mà nó đã từng gọi là ba thì đã xem như ông ta không còn nữa, đúng là oan trái, trước giờ nó chưa biết cái gì gọi là nụ cười và hạnh phút, lạnh lùng máu lạnh để tự tạo cho mình một cái vỏ bộc an toàn, cái gì cũng phải có cái giá mà. Nó thích ngắm cảnh buổi sáng, nhìn cảnh mọi người tấp nập trên đường, cảnh mọi người đưa con đến trường nhìn thấy rất hạnh phút thì phải.
- My.-hắn đi sau nó nãy giờ hôm nay anh chàng không đi xe mà đi bộ là chuyện lạ, nó ngắm nhìn cảnh vật nên không để ý.
- Đi đâu đây.-nó hỏi hắn vì hôm nay sau tự nhiên đi bộ.
- Đi học chung với em, tại tôi rước em mà em không đi với tôi chỉ còn cách này.-hắn nói nhìn nó ánh mắt đầy tình cảm.
- Đồ điên.-đáp lại hai từ của hắn nó trả lời một cách phủ phàng.
Tiến nhanh phía trước khỏi thấy mặt hắn nhưng hắn đeo bám không buông, nó đi càng nhanh hắn đi càng nhanh.
- Cứ chạy trốn đi, đằng trời cũng không thoát tôi sẽ mãi mãi bám theo em.-hắn nói lớn phía sau.
- Sáng hết thuốc hay quên uống thuốc.-nó đứng lại nhìn hắn với ánh mắt đầy khó coi "thiếu gia như anh không có lời nào là thật lòng, tôi đâu có ngốc" thấy hắn cũng đứng nhìn nó. Thoáng suy nghĩ trong đầu nó bỏ đi trước, hắn rượt theo phía sau.
Vừa vào tới trường đã thấy sự náo loạn, nhưng lạ thay mọi ánh mắt đều nhìn về nó. sau hôm nay nó lại đi với Phong, nó chau mài khó chịu vì thái độ của mọi người.
- Sau vậy.-hắn thấy nó hơi khó coi.
- Đi chung với anh như đi cùng với một tráu bơm, có thể nổ bất cứ lúc nào.-ý bó nói đi chung với hắn không có gì tốt chỉ toàn chuyện xấu.
- Ý vậy là sau.-hắn cố hỏi lại
- Với IQ cao ngất ngưỡng như anh không lẽ không biết.-nó châm chọc hắn.
Chưa kịp nói thì Minh hớt ha hớt hãy chạy vào.
- My My anh tới rồi.-Minh vừa thở nhìn nó
- Làm gì chạy mệt vậy có sau không.-nó hỏi Minh.
- Anh biết em lo mà, anh không sau.-Minh tươi cười với nó.
- Cô ấy có nói lo cho anh ảo tưởng mà.-nó chưa kịp nói hắn đã chen vô.
Minh liếc nhìn hắn muốn rớt mắt hắn cũng vậy chứ đâu vừa. Ngoài cửa ba chàng trai đẹp ngất trời với gai cô gái đẹp ngút trời đang tiến vào là cậu, anh, Bin, nhỏ, cô.
- Mới sáng chuyện gì vậy.-nhỏ thấy hơi u ám.
- Không gì.-nó nói hộ "chỉ có một trận võ mồm thôi"
- Êk Phong sau mấy hôm nay đi sớm vậy còn bỏ luôn tụi tao.-cậu hỏi hắn vì cũng được mấy ngày hắn toàn đi trước, lúc trước đâu có vậy.
- Tao thích.-câu nói cụt ngủn của hắn làm mọi người mất hứng không ai nói thêm gì nữa.
Tất cả tiến về lớp, hôm nay là tiết học thể dục về đánh cầu lông nên mọi người đều đến sân thể dục. Lên lớp cất đồ xong tuii nó tụi hắn Minh và Bin chạy xuống. Nói là thể dục chứ toàn ngồi chơi chỉ có ai siêng mới cầm vợt lên đánh, nhưng đó là đều không thể đối với con cậu nhà quý tộc. Ông thầ mặt kệ ngồi chờ hết giờ.
Tụi nó xúm lại một chỗ nói chuyện, tụi hắn đã đi xa phía ngoài.
- Êk chuyện tối qua tính sau.-nhỏ hỏi nó.
- Từ tử cũng lộ diện thôi, xem ông ta được mấy người trung thành mà sai khiến.-nó nghiêm túc.
- Tao nôn quá trời, đông như tối càng vui.-cô rẩ phấn khích kể về tối hôm qua.
Hai nhỏ Kim với Nhi thấy nó ngồi đó liền đến gần.
- Chị My biết chơi cầu lông không.-Kim giả vở hỏi.
-....-nó không trả lời.
- Hay là mình cược một trận.-Kim tiếp lời.
-....-nó vẫn im lặng.
- Nếu chị không biết chơi thì em đi vậy.-Nhỏ Kim nói như khi dễ My.
- Chơi thì chơi, chắt tao sợ nhưng tao không phải là chị của mầy.-Nó nghinh mặt nhìn hai nhỏ Kim Nhi. Nhỏ Kim mừng thầm trong bụng cơ hội tốt.
- Không được.-nhỏ và cô đồng thanh nó mới bị thương lại đúng tay phải (tay thuận) nhưng không cử đông mạnh, không thể để vết thương nặng thêm.
- Tao không sau.-nó bình thản nhìn hai nhỏ làm cũng yên tâm được phần nào.
- Chị vẫn là chị củ em vậy tiết hai nha, thôi em đi trước.-bước quay mặt nhỏ Kim tạo một nụ cười thoả mãn, thật giả tạo
Tụi hắn Minh và Bin nghe thấy tiếng mọi người bàn tán chạy ngay lại.
- Chuyện gì.-hắn hỏi nó.
- Nhỏ Kim với Nhi thách đấu cầu lông với My.-nhỏ nói ngay.
- Tôi có độc sơ lí lịch của hai nhỏ, hình như vận động viên thể thao thì phải, không thể được.-hắn sợ nó không phải là đối thủ thiệt cho nó.
- Tôi không sợ.-nó như thế nào cũng không thể thua, hôm nay nó sẽ làm cho kim với Nhi nhụt mặt.
- Nhưng mà mầy...-nhỏ đang nói.
- Im đi, không phải gì cũng nói được.-nó lại trầm mặt cắt ngang lời nhỏ làm hắn càng muốn biết.
Nhỏ hậm hực tức giận nhưng cũng không nói thêm lời nào, cô cũng lo cho nó nhưng đã nói thì không ai có thể khuyên được nó hết đành thuận ý nó thôi.
Tiết hai là trận đấu cũng đã xin phép thầy, còn báy giờ là thời gian cho mọi người chuẩn bị. Bên nhỏ Kim nào là khởi động, đấm bóp đủ thứ. Còn tụi nó chỉ ngồi im lặng chờ thời gian trôi qua không phô trương.