Nhóc Lười, Tôi Yêu Em

Chương 30



Bởi anh là băng nên trái tim anh cũng lạnh lẽo như vậy

Gió cuốn mây trôi chưa một lần anh dám nói lời yêu em

Hận thù rồi cũng sẽ nhanh chóng tan thành mây khói,

Tình yêu anh dành cho em thì mãi luôn không đổi thay…

Yêu một người là yêu tất cả những gì người ấy có…

Hạnh phúc là khi nhìn thấy người ấy mỉm cười…

Do bị ong đốt sưng mắt, chân thì lại bị đau đi khập khiễng bước thấp bước cao nên Hoạ Mi quyết định ở nhà. Những ngày tiếp theo khi sống chung cùng một nhà, Hoạ Mi với anh em Nhật Duy đã xảy ra vô số rắc rối dở khóc dở cười. Mặc dù hơn Lệ Hoa em gái Nhật Duy tận 10 tuổi mà nhìn cô nàng với Lệ Hoa những lúc đấu khẩu, trêu chọc nhau thì thật không biết ai là trẻ con ai là người lớn nữa…

- Tối nay chị mau nấu gì ăn đi, chứ định cả ngày ăn đồ ăn nhanh chắc? – Lệ Hoa càu nhàu than thở vừa xem phim hoạt hình,

- Chị đâu có biết nấu, hic – Hoạ Mi đau khổ nghẹn miếng bim bim đang nhai trong miệng.

- Đùa à? Đến anh tôi là con trai mà nấu ăn ngon tuyệt cú mèo hơn cả đầu bếp 5 sao đó nhá, chị là con gái mà để kém cỏi vậy sao? – Lệ Hoa bĩu môi.

- Thì đi bảo anh của em nấu đi, kêu chị làm chi? – Hoạ Mi cay cú nhưng thầm nghĩ ta hơn nhà mi tận 10 tuổi chả nhẽ lại đi cãi nhau tay đôi với con nít à, như vậy thì còn ra thể thống gì nữa…Hừ

- Nhưng anh ý đi vắng rồi, biết đến bao giờ mới về…hu hu, chị mau nấu gì ăn đê, tôi đói xanh mắt mèo rồi naz…Hu hu… - Lệ Hoa vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc quen ăn toàn đồ ngon do chính tay anh mình nấu, thế nên khi phải đến đây cả ngày phải gặm mì tôm, các món KFC vô vị cảm thấy rất khó chịu. Ăn được mấy miếng bỏ dở đó, nên giờ đói quá không chịu được liền ăn vạ Hoạ Mi…

Mà chả hiểu ông anh yêu dấu của mình nghĩ gì tự nhiên bắt mình đến sống ở cái nơi quỷ tha ma bắt chết tiệt này, còn không cả thèm thuê ô xin. Muốn sống chung cùng với con nhỏ này tất cả mọi thứ đều tự lập thì cứ sống đi, sao cũng bắt mình chịu khổ theo chứ. Càng nghĩ, Lệ Hoa càng thấy ấm ức…nước mắt rơi như mưa (Dây phải con nit mới lên 6, Hoạ Mi chết chắc rồi…ka ka ^~^).

- Haiz,được rồi, em đừng ngồi đó nhăn nhó như nhà khó hết ăn thế. Thích thì nhích, đã vậy hôm nay chị đây sẽ trổ tài nấu nướng cho em biết thế nào là lễ độ…

- Thật hử?

- Đương nhiên.

Hoạ Mi cười tươi trả lời rất tự tin. Ui zoi, tưởng gì, chứ nấu ăn thì đơn giản, chuyện nhỏ như con thỏ chui vào hang ý mà chỉ có mấy món vớ vẩn như vo gạo, nhặt rau, nấu món sườn xào chua ngọt… thui mừ. Ta đây đã xem qua hướng dẫn trên ti vi, thậm chí rất cẩn thận đọc kỹ cách làm ở cái quyển sách dạy nấu ăn rồi thấy cũng bình thường thôi, nhưng chưa lần được thực hành nhân cơ hội có con nhỏ “khắc tinh” này ở đây nhất định ta phải ra tay thể hiện để chứng tỏ tài năng mới được.

Không con nhỏ đáng ghét đó nó lại coi thường ta dài dài thì nhục như con trùng trục luôn, càng nghĩ càng thấy vui sướng như đang ở trên thiên đường nhỏ tung tăng vừa đi vừa nhảy vừa hát như một con điên mới xổng trại tiến tới bên cái tủ lạnh thân yêu mở cửa lấy một đống thứ rau cỏ, thịt, cá đã được mua sẵn bày ở trong đó. (Tình hình sắp có bão giật cấp 18 kèm lốc xoáy đến nơi rồi, phải cẩn thận mới được…He he ^^)

Khiến cho cô bé Lệ Hoa đang nước mắt ngắn nước mắt dài cũng phải há mồm trợn mắt kinh ngạc. Chị ta bị thần kinh dẫm phải đinh hả, chỉ là nấu cơm thui mà làm gì mà cười tươi như hoa, còn vui mừng hát hò, nhảy múa như trúng số độc đắc thế hả trời. Thật đúng là bó tay với bà chị khác người này luôn @@

Chưa đầy 30 phút sau một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra trong căn phòng bếp ngàn năm Hoạ Mi may ra mới bước tới một lần, đầu tiên là tiếng bát vỡ loảng xoảng đến rợn người, dao, kéo liên tục phát tiếng leng keng không rõ nguyên nhân. Lệ Hoa tò mò bước vào bếp để xem Hoạ Mi rốt cuộc định trình diễn trò quái quỷ gì thế không biết. Còn chưa kịp bước vào cửa bếp đã thấy một mùi khét lẹt đến khó thở, thực ra đó chính là mùi cá rán bị cháy đen khét lẹt, khói u ám nồng nặc trong căn phòng bếp chưa kịp tản ra hết. Bước tới gần hơn thì nhìn thấy Hoạ Mi đang vừa loay hoay tắt bếp lật cá mặc dù cá đã bị cháy đen không biết có ăn được nữa không? Tay thì cầm một lọ muối to đùng lấy thìa xúc cho vào cái nồi rau muống luộc…

- Chị làm cái trò quái quỷ gì thế? – Lệ Hoa đưa tay bịp mũi, lớn giọng hỏi.

- Thì đang nấu cơm cho em ăn nè, không thấy sao còn hỏi? – Hoa Mi vừa nói vừa tiến tới cái cái nồi cơm điện vừa cắm để thử xem sôi chưa…

- Chị điên à, nấu gì mà nấu chị đang phá hoại thì có… - Lệ Hoa sốc hét to khi nhìn thấy cái nồi cơm điện không có một giọt nước nào, gạo bị cháy bốc mùi khét kinh dị…

- Hả? – Hoạ Mi thấy Lệ Hoa hét to như vậy không khỏi giật mình kinh hãi, đứng im bất động…

- Trời đất, chị xem naz, cá rán thì bị cháy, cơm nấu thì quên không đổ nước, rau muống thì nhặt có mỗi tý ngọn còn đâu thân lá vứt đi sạch là sao?

- Ui zoi, đây là nước rau luộc phải không sao nó lại mặn chát ghê vậy? – Lệ Hoạ cầm muôi nếm thử liền nhăn mặt ngay tức khắc…

- Ủa, chị vừa cho mì chính vào mà, mặn sao được, đâu đâu có phải em định dìm hàng chị ha? – Hoạ Mi cũng chạy tới nếm thử, vừa uống liền nhổ ra ngay…

- Ơ thì ra vừa chị cho nhầm muối, hey, sorry baby, chị nhầm, chỉ là nhầm lẫn chút thôi. – Thấy sắc mặt đen kịt của Lệ Hoa, Hoạ Mi cố cười giả lả để vớt vát chút hình tượng… (bó tay thật @_@)

- Chưa hết đâu, chị nhìn cho rõ đi, trong cái bát chứa rau vừa mới vớt còn nổi lềnh bềnh một con sâu trắng toát phải không? – Lệ Hoa liếc nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt khinh bỉ chỉ vào cái con sâu đang lẫn trong đống rau muống luộc…

- …

Chẳng biết hai Lệ Hoa ở trong bếp soi mói những sai sót trong đống thức ăn Hoạ Mi vừa nấu để chỉ trích, sắc mặt ảm đạm như đưa đám. Sống chung với loại người vừa lười nhác, nấu nướng thì vụng về …thế này không biết cô bé có thể chịu nổi được bao lâu nữa…oi, mẹ ơi, cứu con với…Hu hu. Còn Hoạ Mi thì mặt đỏ bừng xấu hổ, ngượng ngùng, sống 16 năm trên đời mà để mất hình tượng trước mặt một con bé miệng còn hôi sữa như thế này thật muốn đào hố mà chui xuống đất quá…Hic.

- Hai người đang làm cái trò gì thế ha?

Nhật Duy bất ngờ lên tiếng, giọng lạnh lẽo như băng, khiến không khí căng thẳng trong phòng bếp bỗng chốc trở lên thật lạnh, thật lạnh làm sao? Lệ Hoa cùng Hoạ Mi không hẹn mà cùng cảm thấy rùng mình ớn lạnh run rẩy như đang đứng ở giữa trời đông đầy tuyết lạnh giá. Chỉ có Lệ Hoa là biết mỗi khi tâm trạng anh trai mình không vui, chỉ nói thôi cũng đủ để khiến không khí xung quanh trở lên đóng băng rét lạnh. Và mỗi lần như vậy thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, liếc nhìn về phía Hoạ Mi, cô bé thầm lo cho sự an toàn của bà chị hậu đậu, ngốc hết thuốc chữa kia…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.