Ngồi trước phòng cấp cứu, lòng tôi cứ phập phồng lo âu, hoảng sợ. Hai cánh tay vừa mới được băng bó đang run lên. Nhỡ có mệnh hệ gì thì tôi không biết làm sao. Vì tôi mà nó bị thương hay vì...
Bác sĩ ra ngoài, nói với phu nhân vài câu gì đó. Tôi vội vàng lao đến hỏi:
- Bác sĩ nói gì vậy hả mẹ?
Phu nhân thở dài, buồn rầu nói:
- Tiếc thật họ đã cố gắng hết sức...
Tim tôi như muốn ngưng đập, cố gắng hết sức? Vậy là tính mạng của thằng nhóc...
- Con... con xin lỗi...
- Đừng... đừng khóc ý ta muốn nói là họ không thể làm cho nó khoẻ ngay được nên đám cưới phải hoãn lại tuần sau. – Phu nhân vội vàng đính chính.
- Hả? Vậy...
- Nó sẽ khỏi.
Tôi thở phào. Làm hết hồn. Nó mà chết một cái là tôi ân hận suốt đời, không có gì có thể bù đắp được.
- Con vào thăm nó được rồi. – Phu nhân dịu dàng nắm tay tôi vào phòng thằng nhóc. – Ta lên thăm cha nó đây.
Thằng nhóc đang nằm trên giường của bệnh viện, mặt mày tái nhợt, môi khô cả. Nó đang được truyền dịch. Vết thương trên đầu đã được băng bó cẩn thận. Nó vẫn ngủ, ngủ rất say.
Trong các bộ dạng của nó, tôi rất thích nhìn nó ngủ, lúc nó ngủ rất dễ thương, tựa hồ như một thiên thần không cánh. Ngày thường tôi mong nó ngủ càng lâu càng tốt vì nó thức là sẽ kiếm chuyện với tôi đủ điều. Nhưng bây giờ tôi không thích điều đó chút nào vì nếu nó ngủ lâu có lẽ sẽ ngủ luôn. Tôi sợ, sợ lắm!
Bỗng, nó trở mình, hai hàng mi khẽ động đậy, miệng nó lẩm bẩm cái gì đó. Nhưng mắt chưa mở.
Khát nước quá! Tôi đi tới đầu hành lang kiếm chút nước để uống. Chuẩn bị ra khỏi cửa thì...
- Mai!
Tôi giật mình quay lại. Thằng nhóc đã mở mắt, nó tỉnh rồi.
Quên cả cái cổ họng đang khô ran vì khát, tôi vội vàng trở lại.
- Tốt quá! Cậu tỉnh lại rồi?
- Chỗ này là chỗ nào? – Nó yếu ớt nói.
- Bệnh viện, cậu bị bọn chúng đánh ngất nên tôi đưa đến bệnh viện.
- Bác sĩ nói thế nào?
- Tuần sau cậu mới hoàn toàn khoẻ.
- Còn đám cưới? – Nó vội hỏi.
- Bị hoãn, phải tuần sau mới tổ chức.
- Hoãn à? - Mặt nó buồn rười rượi.
Nó rất nôn đến ngày mai, hôm qua cứ đi qua đi lại mãi. Có lẽ đây là một chuyện khó chấp nhận được.
Tôi cố gắng an ủi nó.
- Tình hình cha cậu vẫn vậy, chưa sao đâu.
Nó không nói gì cả, chỉ đăm đăm nhìn vào hai cánh tay bị băng của tôi.
Tôi hiểu, liền nói:
- Cái này sẽ mau lành thôi mà, không để lại sẹo đâu.
- Xin lỗi.
- Chính tôi mới phải xin lỗi. – Tôi mỉm cười.
Nó hỏi:
- Còn gã bắt cóc?
- À, tôi kêu cảnh sát tóm gọn cả rồi. – Tôi tự hào khoe thành tích của mình nhưng dù sao cũng thấy buồn khi mất đi một người bạn.
Hình như nó biết được.
- Tên đầu sỏ là cái gì của cô? Đừng có giấu tôi. Hắn đã làm người giả đánh lừa thì chắc chắn không phải là bình thường.
Biết khó giấu, tôi bèn nói thật:
- Bạn thân hồi cấp hai.
- Có thân lắm không?
- Có.
- Thân lắm hả?
- Trong lớp chỉ có mình hắn chơi thân với tôi.
Nó nói giọng giận dỗi:
- Vậy mà cô tống nó vào tù làm gì? Sao không phối hợp chiếm tập đoàn với nó luôn đi.
- Nhưng làm vậy là trái lương tâm. Vả lại tình cảm giữa tôi với hắn giờ đã cạn rồi. – Tôi thở dài.
- Sao vậy?
- Từ đầu tôi chỉ xem hắn là bạn, nhưng giờ thấy con người thật của hắn nên cạn rồi. – Tôi mỉm cười.
- Vậy à? Cám ơn. – Nó mỉm cười.
- ----***-----
Một tuần trôi qua. Cái ngày bắt tôi phải dồn mọi khả năng diễn xuất cũng đã đến. Lễ cưới cũng diễn ra.
Hôm nay không có nhiều khách mời tới dự, chỉ là những thành viên trong họ thôi nhưng có một gương mặt vô cùng quen thuộc không phải là người trong họ Dương cũng được mời tới đây, đó là cha tôi. Ông ăn diện rất đẹp, mặc một bộ vét trắng, chơi đôi giày láng coóng, cười cười nói nói với mọi người trông thân mật lắm, đặc biệt là với cha thằng nhóc.
- Con gái ta hôm nay đẹp mê hồn. – Ông mân mê chiếc khăn vôn tôi đang choàng trên đầu.
- Nhờ cha cả đấy! – Tôi giật lại, cú lừa ngày nào vẫn còn in sâu trong tâm trí khó mà quên.
Ông chỉ mỉm cười.
- Con không hiểu đâu. Tất cả đều là lời hứa với mẹ con.
- Hả?
- Thưa, đã đến giờ rồi ạ!
Ông đưa tay ra, mỉm cười.
- Đi thôi con!
- Dạ. – Tôi nắm tay ông ra sảnh đường.
Ủa, có điều quái lạ. Hôm nay cha tôi không có mùi rượu, mọi hôm tôi đứng cạnh là đã nghe nồng nặc rồi. Cha cai rồi à? Hay tại muốn giữ thể diện? Nhưng ra tới sảnh điện rồi nên tôi không dám hỏi.
Cha dắt tôi đến bên cạnh thằng nhóc.
- Trăm sự nhờ cậu.
Nó ngơ ngác, không hiểu gì cả. Nhưng cũng gật đầu, đón lấy tay tôi.
Cha nhà thờ bắt đầu đọc diễn văn. Cuối cùng ông hỏi:
- Dương Nhất Thiên, con muốn lấy Tiểu Mai làm vợ không?
- Thưa cha, có. – Nó nhìn tôi rất dịu dàng. (Chính tôi cũng không biết là thật hay giả)
- Còn con? – Cha nhà thờ quay sang tôi.
- Thưa cha con đồng...
- Anh ơi! - Tiếng phu nhân gào lên thê thảm.
Tôi và thằng nhóc vội vàng chạy xuống xem thử.
Trời ơi. Cha thằng nhóc ói ra máu. Và đã... đã... tắt thở.
- Cha con chết rồi! – Phu nhân nghẹn ngào nói.
- Mẹ nói dối! Cha đang doạ con phải không? Làm sao cha lại chết trong lúc này được – Nó cầm lấy tay cha.
Phu nhân không nói dối. Bàn tay ấy đã lạnh ngắt, không còn hơi ấm lẫn một chút mạch đập. Cha nó chết thật rồi.
- KHÔNG THỂ NÀO! CHA BẢO SẼ SỐNG VỚI CON VÀ DÂU MỘT THÁNG RỒI MỚI TỪ TRẦN MÀ. CHA ƠI! – Nó ôm chặt cha mình, lay mạnh. – Đừng ngủ nữa! Dậy! Dậy!
Cha nó đã ngủ thật rồi.
- ----***-----
Hỷ đường hôm qua nào đã bị biến thành linh đường hôm nay. Chỉ trong một khoảnh khắc mà ngày vui biến thành ngày buồn. Đời là thế sao?
Tiễn linh cữu ông về nơi yên nghỉ mà lòng tôi buồn rười rượi. Tuy tiếp xúc với nhau không lâu nhưng tôi vẫn kính trọng ông ấy và xem ông như cha mình. Tiếng kinh cầu hồn vang mãi trong đầu dù dứt đã lâu.
Nhưng người buồn nhất có lẽ là phu nhân và thằng nhóc. Phu nhân hôm qua đã khóc hết nước mắt, ngất lên ngất xuống bao nhiêu lần. Còn nó, cả ngày hôm qua không nói một tiếng nào, nụ cười cũng không thấy, thậm chí một trừng mắt cũng không xuất hiện. Có lẽ ai cũng nghĩ nó là người vô cảm nhưng so với bọn cháu kia thì có lẽ thật lòng hơn nhiều.
Linh cữu đã hạ huyệt, lễ tang đã kết thúc. Kẻ phúng viếng về hết, tôi cũng đi về biệt thự với cha. Để lại phu nhân, thằng nhóc và một số tên khóc mướn mà bọn cháu họ, anh em họ thuê được.
Trời mưa bắt đầu nặng hạt, phu nhân cũng về, bọn chúng cũng về. Không có nó trong đoàn.
- Thiên đâu ạ? – Tôi hỏi phu nhân.
- Nó còn ngoài đấy, ta bảo nó thế nào nó cũng không chịu về.
Cái thằng nhóc cứng đầu, mới nằm bệnh viện giờ muốn nhập viện nữa hay sao? Tôi vội vàng mang cây dù, chạy một mạch đến nghĩa trang.
Nó vẫn đứng đó, đứng bên mộ cha, đứng dưới cơn mưa đang nặng hạt và càng lúc càng lớn thêm. Cả người đều ướt sũng. Nó đăm đăm nhìn vào tấm bia, mặt sững sờ.
- Mưa rồi. Về nhà đi chứ! – Tôi che dù cho nó. - Kẻo cảm.
- Hả? Mưa rồi à? – Nó ngạc nhiên.
- Ừ, phu nhân và đám khóc mướn cũng về luôn rồi – Tôi nói. - Về!
- Ờ. – Nói rồi nó hất cây dù trong tay tôi rớt xuống đất.
- Đồ cứng đầu. – Tôi cũng không lượm cái dù lại.
Nó mỉm cười, thản nhiên hỏi:
- Cha tôi chết rồi?
- Ừ.
- Ngay lễ cưới?
- Ừ.
- Đây là mộ?
Tôi khẽ gật đầu.
- Thật ích kỷ, ra đi một mình, bỏ lại vợ con thế này, ông biết là ông ích kỷ lắm không ông già? – Nó đánh mạnh vào tấm bia. - Hại mẹ con tôi phải khổ.
Tôi mỉm cười.
- Trút giận kiểu này có làm lòng cậu nhẹ bớt không?
- Chẳng lẽ cô biết?
- Ừ.
- Làm thế nào để nhẹ đây?
- Khóc.
Nó bật cười. Nụ cười vô cùng đau khổ.
- Nhưng tôi thích tắm mưa hơn.
Nó đưa tay ra đón những giọt mưa.
- Mưa hôm nay lạnh nhỉ?
- Đúng là lạnh thật. – Tôi đã bắt đầu run lên.
- Nhưng tại sao lại có vị mặn? – Nó mỉm cười vu vơ