Cái cửa xe chết tiệt, chắc chưa từng thấy, ngón võ karate của tôi hoàn toàn vô dụng. Thằng nhóc ngồi cạnh tôi nói: - Bà chị ngồi im tí được không? Con gái con đứa gì mà dữ như bà chằn. - Chú mày biết gì mà nói. Làm sao biết được cảm giác bị ép gả thế nào. Bấy lâu nay tôi đọc truyện về các "hồng nhan bạc mệnh" như Vương Thúy Kiều nhưng chưa bao giờ tôi thấy thông cảm cho họ hơn lúc này. Không biết có quá hay không, tôi thấy tôi còn tội nghiệp hơn cả họ lúc bấy giờ, họ tự nguyện trao thân còn tôi bị lừa bởi chính đấng sinh thành một vố nặng. Tôi đã gây nên tội nghiệp gì chứ. Thằng nhóc đó đưa mắt qua tôi, ánh mắt nó lộ rõ vẻ thương hại. - Yên tâm đi! Về nhà chồng chị sẽ không bị thiệt thòi đâu. - Nhóc ơi! Chị khổ quá! - Tôi ôm thằng nhóc ấy, trút hết bầu tâm sự dồn nén bấy lâu nay. - Nhóc biết không bla bla bla... Sau màn mưa nước mắt, ướt hết cái áo của thằng nhóc, tôi mới bình tâm trở lại. - Bà chị có họ hàng với Long vương hay sao mà lắm nước thế! - Thằng nhóc đó vắt nước trên áo, cằn nhằn. - Xin lỗi nhóc nhé! Mỗi lần trút bầu tâm sự là chị cứ thế đấy. - Tôi cười hì hì. - Làm hỏng có cái quần 500.000 của bà chị mà bà chị lấy nguyên cái áo giá 900.000 của tôi. Ồ, một căn biệt thự dần dần hiện ra sau lớp kính ô tô, xét bề thế nó với chiếc xe thì đó chắn chắn là "nhà chồng" của tôi rồi. Tôi hít lấy một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần ra mắt "mẹ chồng tương lai". Tôi khẽ khàng hỏi nó: - Này nhóc, phu nhân nhà này có khó tính lắm không? - Không biết, ba hồi say ba hồi tỉnh thôi. - Nó thản nhiên đáp. - Vậy à? - Tôi hơi rùng mình, tại trong mấy bộ phim Hàn Quốc tôi coi ké nhà hàng xóm, mẹ chồng mà như vậy làm dâu khổ lắm. Thằng nhóc đứng lên, vỗ vai tôi, mỉm cười. - Không sao, dù thế nào thì tôi cũng bảo vệ chị. - Cảm ơn nhóc nhé! - Tôi nắm lấy tay nó, cùng bước xuống xe. Oa, ngôi biệt thự lớn thiệt, mấy ngôi biệt thự mà tôi tới làm gia sư trước đây chỉ là đồ bỏ. Chẳng khác gì một lâu đài trong truyện cổ tích. Tôi say sưa ngắm nhìn nó, lòng khâm phục người đã thiết kế nó một cách tinh xảo thế này. (Tôi cũng có ý định thi vào ngành kiến trúc) - Chị vào thay trang phục đi. Khi nào mẹ tôi cho gọi thì hãy đến phòng khách. Thằng nhóc thì thầm vào tai người có dáng quản gia vài câu rồi hiên ngang bước vào biệt thự dưới sự đón chào của mấy người gác cổng. Người quản gia đến chỗ tôi, cúi người, nói: - Mời thiếu phu nhân theo tôi vào phòng thay trang phục. - Vâng. Tôi không biết gì cả, ngoan ngoãn theo ông ta vào phòng thay trang phục. Cả chục bộ đồ treo trên giá chờ tôi thử, bộ nào cũng đẹp, bộ nào cũng lộng lẫy, cả triệu đồng một cái cúc chứ không ít. Tôi sững sờ, chao ôi, nếu như lúc trước tôi có mấy cái áo như thế này thì nhà đã không mạc. Tôi thầm tiếc cho cách xài tiền phung phí của nhà này, nếu tôi có tiền thay vì mua mấy cái áo tôi sẽ trả nợ cho cha rồi thi vào trường mà tôi hằng mơ ước. - Mời tiểu thư chọn trang phục. - Vâng. Cái nào cũng đẹp, tôi ước gì mình có phép phân thân để mặc hết những bộ váy áo này. Nhưng lực bất tòng tâm, tôi chỉ có thể mặc một bộ. Tôi đành phải tặc lưỡi, chọn bộ váy áo có màu hồng - màu tôi thích nhất và đôi hài màu đen. Tất cả đều đã chuẩn bị xong, tôi đang chuẩn ra mắt "mẹ chồng" và "chồng tương lai". - Thưa tiểu thư. Phu nhân cho gọi ạ. - Người quản gia lễ phép nói. - Vâng. - Tôi bước chân nặng trịch, cùng người quản gia bước vào phòng khách. Đúng là phòng khách của đại gia. Trần nhà gì mà thắp cả chục cái bóng điện sáng choang làm chóa cả mắt, tốn điện chết. Cánh cửa phòng khách hình như làm từ gỗ lim, tay nắm là đồng nguyên chất chạm con sư tử. Cánh cửa từ từ rộng mở. - Em đến rồi à. Tiểu Mai? Trước cửa là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, mặt mũi rất sáng sủa, đẹp trai. Đôi mắt màu nâu vô cùng ấm áp, mũi cao, mái tóc cứ bồng bềnh như sóng lượn còn da thì Bạch Tuyết e cũng không sánh bằng. Chẳng lẽ... đây là chồng tương lai của tôi? Ôi vậy thì tạ ơn trời phật đã cho con người chồng đẹp trai thế này. - Thưa mẹ, con dâu tương lai của mẹ đã đến đây. - Anh ta nắm tay tôi bước vào. - Vào đi! Tôi lập cập cúi mình, lắp bắp. - Tôi là Tạ Tiểu Mai, xin ra mắt phu nhân. Tính tò mò trỗi dậy, tôi ngước mặt lên xem thử bà mẹ ba hồi say ba hồi tỉnh của tôi thế nào. Hả, đây mà là phu nhân ư? Để sinh ra một người như "chồng tương lai của tôi" (tôi chưa chắc) thì ít ra cũng cỡ 40 tuổi, mặt phải phớt nếp nhăn hay vài lọn tóc bạc. Bà này e ra còn trẻ hơn bà Tư - hoa khôi trong độ tuổi với mẹ tôi nếu bà còn sống - cả 10 tuổi. Giống đại tiểu thư hơn là một lão phu nhân đấy. - Cô sao vậy? - Thưa Đại tiểu thư ý lộn thưa phu nhân tôi hơi ngạc nhiên. Không ngờ phu nhân trẻ thế này. - Tôi cứ y sự thật mà nói. Phu nhân mỉm cười, trông cứ như một nàng tiên trong cổ tích. - Cô cứ khéo nịnh, ở tuổi 30 này như vầy là già lắm rồi. - Ủa, hả? - Tôi hét lên. - Chẳng lẽ người sinh con ở tuổi 12 à? Phu nhân liếc xéo tôi, hắng giọng. Tôi biết ý liền nhỏ giọng. - Xin lỗi nhưng ý tôi là một người ở tuổi 30 làm sao sinh con năm nay 20 tuổi được. Hay người là... thứ thất? - Đứa nào nói ta là thứ thất? Ta là chính thất! Đứa nào nói ta có con 20 tuổi? - Ơ,không phải vậy à? Còn người kia? - Tôi chỉ vào chàng trai đang đứng cạnh. Phu nhân lườm chàng trai đó, phẩy tay. - Không phải. Nó là một đứa trong dòng. Dương Nguyên Long. - Vậy à, tôi cứ tưởng... - Cô chưa biết mặt Nhất Thiên à? Cái thằng này, thế mà nói sẽ đích thân đi đón dâu về đây. - Phu nhân mỉm cười. - Xin lỗi, ta sẽ kêu nó ra giới thiệu với cô. Kêu công tử ra đây! Năm phút sau, tiếng giày càng lúc càng vang lên gần cửa. Tôi hồi hộp chờ xem người đó như thế nào. Nếu đẹp trai ngang ngửa với anh Nguyên Long kia thì sẽ chấp nhận trao thân gửi phận còn bị bù cửa thì cái đầu với IQ 150 này sẽ kiếm cách thoát thân. - Xin lỗi mẹ, con đến trễ. - Anh nhóc đâu? Sao nhóc tới đây? - Trước mắt tôi là thằng nhóc hồi nãy. Nó không thèm đếm xỉa, cúi đầu trước mặt mẹ nó, lễ phép nói: - Nhất Thiên có mặt. - Tốt lắm, con trai. Trời đất trước mắt tôi sụp đổ. Tôi trách thân sao lại cầu nguyện thiếu sót như thế này. "Chồng tôi" đang đứng đó. Đẹp trai có thể nói ngang ngửa với người hồi nãy nếu phát triển. Lịch sự, sang trọng không kém. Chỉ có cái là thấp hơn tôi tới cả chục phân. - Con tuyển kỹ lắm. Mẹ ưa lắm đấy! - Cảm ơn mẹ đã khen. Mau đứng dậy bái mẹ chồng kìa. Vợ yêu! - Nó nắm lấy tay tôi, nói giọng ngọt sớt. Tâm trí tôi đã bị đình công. Tai ù đi. Chỉ còn cái miệng mấp máy. - Hỡi trời, kiếp trước chị nợ nhóc cái gì đây? |