Chiếc xe phóng như bay. Nó khiến tôi không thể nhìn thấy cái bóng chạy xe đạp bên đường thật rõ ràng. Chiếc xe đưa tôi đến công viên đó.
Vì là công viên nên kiến trúc vườn hoa hơn biệt thự nhưng chỉ một chút xíu. Hồi đó tôi đã được dịp đi ngang qua đây, tôi đã từng thầm ước mình sẽ vào công viên này cho thoả dạ và lỡ tâm sự cho tên này nghe.
- Cám ơn. – Tôi đưa tay cho hắn đỡ xuống xe. (tự tôi nhảy xuống xe cũng được)
Vũ đưa tay chỉ xung quanh, rạng rỡ hẳn.
- Bạn xem! Thật đẹp phải không?
Tôi nhìn chung quanh, đúng là đẹp thật. Khung cảnh đó làm tôi không thể kềm chế được, tôi nở một nụ cười (cười vì hoa đẹp).
- Một lần!
Thôi rồi. Tiếng đếm của nhỏ Vân chứ ai. Cám ơn vì đã hô to.
Vũ phấn chấn hẳn. Hắn thản nhiên nắm tay tôi dẫn đi khắp công viên, giới thiệu mọi thứ. Thật là.
Trong công viên có một thư viện. Vũ đẩy tôi vào đó (phải đóng vai thuỳ mị). Vũ nói:
- Trong này có rất nhiều sách.
- Ừ. Biết rồi.
- Bạn muốn xem sách gì?
- Gì cũng được.
Tôi nhìn xung quanh, coi thử quyển nào hay hay. Tất cả đều giống như tất cả quyển sách trong thư phòng của biệt thự mà tôi đã đọc qua. Phải chọn quyển nào? À, trên kia. Quyển sách giảng giải về tâm lý mà tôi chưa đọc qua (thật ra là quyển dở hơi, đúng là nhà văn nói láo nhà báo nói thêm mà, đọc rồi tôi mới biết). Cao quá!
- Đây! – Vũ nhón lên, lấy quyển sách hộ tôi.
- Cám ơn! - Tôi mỉm cười.
- Ba mươi!
Trời ạ! Kiểu này không xong rồi!
- ----***-----
Đích đến lần này là một nhà hàng. Vũ kêu tất cả các món ăn loại hảo hạng ra bày đầy bàn. Vũ bảo:
- Chờ tí nhé! Mình có quà mừng cho Mai!
Rồi hắn bỏ đi một nẻo.
- Xuân xuân ơi xuân đã về!
Ủa. À, thì ra nhà hàng này có dịch vụ hát cho nhau nghe. Các ca sĩ nghiệp dư hát cũng hay chứ. Tôi hăng hái tới chỗ dẫn chương trình đăng ký vài bài.
Bỗng trên trần đèn sáng tắt hết. Mấy ngọn đèn lờ mờ xuất hiện. Cái cảnh này quen quen, hình như mấy cái cảnh này giống trong truyện Thầy thuốc thần lúc Hải Kiến tỏ tình với Dạ Thảo (tôi nhớ rõ là lúc đó Dạ Thảo đã từ chối Hải Kiến một cách thô bạo). Cá chắc là cha này sẽ đăng ký một bài hát cho mà xem. Một, hai, ba!
- Sau đây! Hoàng Huy Vũ xin phép được đơn ca một bài! – Vũ nắm micro đi lên sân khấu.
Biết ngay mà. Vũ chưa đọc xong Thầy thuốc thần chỉ biết đó là một cách tỏ tình đẹp và hắn đã sửa vài chi tiết. Xem nào, hắn sẽ hát bài Tình yêu ơi tình yêu.
- Bài hát mang tên Tình yêu ơi tình yêu. – Vũ hét lên.
Trời ạ, chép nguyên bản. Hát cũng được đó chứ. Xong bản này sẽ là tỏ tình. Nhớ xem nào: “Dạ Thảo ơi, có hiểu tấm lòng tôi không? Tôi chính là chàng trai trong bài hát đem lòng yêu em mà em chẳng hay. Dạ Thảo ơi! Tôi yêu em!”
- Mai ơi! Bạn có hiểu tấm lòng của mình không?
Hỡi ơi! Hắn tưởng tôi chưa đọc truyện hay sao?
- Mình yêu Mai!
Đúng bản.
- Hay lắm!
Mọi người xung quanh vỗ tay cả. Thật là bực mình.
- Bé! Người yêu bé hả bé? - Một người đàn bà ngồi cạnh tôi cười nói. - Đẹp đôi đấy!
Tôi đứng bật dậy.
- Tiếc quá! Tôi có chồng chưa cưới rồi!
Tôi bực bội đẩy ghế đi ra ngoài. Trứơc con mắt sững sờ của mọi người.
- Bồ kiên quyết thật đấy! – Vân vỗ tay hoan hô.
- Nhưng không sao! - Bọn con trai túa ra. - Thằng nhóc quái quỷ kia đã bị dư luận đánh bay rồi.
- Sao?
(Lời kể của Nhất Thiên)
Mình không thể địch nổi, hoàn toàn không địch nổi. Không thể làm thế được. Dù Mai có mặc kệ nhưng dư luận vẫn còn đó. Cô ấy sẽ ra sao khi nghe những lời đó chứ. Tôi chẳng có gì đặc biệt để sánh với cô ấy về bề ngoài. Tôi…
- Chết tiệt! – Tôi đánh mạnh vào thân cây gần đó.
Sao tôi không sinh trước cô ấy nhỉ? Để có thể sánh vai trên đường, để có thể giúp cô ấy. Quá kỳ vọng vào tình cảm. Tôi…
Tiếng nước rơi?
(Lời kể của Tiểu Mai)
- Thiên ơi! – Tôi chạy đến bên gốc cây kia xem thử.
Chiếc xe đạp? Kia rồi!
- Thiên!
Thiên đang gục xuống dưới gốc cây. Khóc?
- Mưa rồi! Cô về đi! – Nó nói.
- Mưa? Đâu có. – Tôi nói.
- Hả?
Tôi quỳ xuống cạnh Thiên.
- Bấy nhiêu đó mà cậu định bỏ cuộc à?
- Tôi chẳng có gì đặc biệt cả. Không hậu thuẫn. Làm sao tôi thắng? – Nó nói.
- Có! Cậu có!
- Sao? – Nó quay ra.
Tôi nắm lấy tay nó, siết chặt.
- Còn tôi đây!
- Cô…
- Tôi sẽ giúp cậu!
- Sao kia?
- Chúng ta là vợ chồng hứa hôn phải không? – Tôi mỉm cười.
- Mai…
Tôi mỉm cười, nói:
- Cậu là người con trai duy nhất làm cho tôi cười nhiều nhất. Tôi biết mà.