- Tuy đã thề trước chúa, nhưng anh muốn em thề với anh lần nữa.
- Thề gì?
- Thề là phải ở bên anh, chăm sóc anh, phải dịu dàng với anh, yêu anh và cấm không được để ý tới người con trai nào hơn anh, kể cả con trai chúng ta.
Tôi nói:
- Nhóc to gan đấy! Anh không sợ em xử anh sao?
- Đi! – Thiên đưa ngón út ra.
- Em hứa! – Tôi móc nghoéo với Thiên.
Thiên nói:
- Nghoéo tay chưa được, phải có cái gì đó ràng buộc hơn nữa, em đâu có đeo nhẫn.
- Nhóc muốn gì?
- Đây!
Thiên đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng cháy.
- Nhưng anh phải đổi lại cho em một thứ, nếu không thì em sẽ thiệt. – Tôi nói.
Thiên mỉm cười:
- Em bảo anh phải thề lại như vậy sao? Hơi dư đấy.
- Không, em biết dù không thề, anh cũng không có gan “ăn chả”. Nếu anh dám, em sẽ “ăn nem” ngay.
Thiên phì cười, ngồi xuống cạnh tôi.
- Em nói đúng.
- Em chỉ muốn anh đáp lại bằng một thứ… mà… chỉ một mình em thì sẽ không có…
- Em muốn đáp ứng lại cái gì?
Tôi ngập ngừng:
- Một em bé. Em muốn… được làm mẹ của con anh. Như là anh nói đó.
- Anh hứa! – Thiên hôn lên má tôi.
- ----Hiện tại-----
- Vậy mà đến ba năm sau anh mới cho em được đứa con. – Tôi giả vờ giận dỗi.
Thiên gật đầu:
- Lỗi tại anh. Anh đã cho em chờ ba năm và cho em một đứa trẻ giống anh y như đúc. Một đứa trẻ khó ưa, ít nói. Được chưa?
- Ắt xì!
Ủa. Cái tiếng ắt xì này quen quen.
- Chuyện gì vậy?
- Hình như có ai nói xấu em.
- Ồ.
- À, em nghe cô Vân nói đây là nơi hẹn đầu tiên của cha mẹ em, đẹp chứ?
Tôi đứng lên xem thử là ai. Ơ…
- Ái chà! Chú nhóc này định học chiêu của bố đây. – Thiên mỉm cười.
- Trời sinh ra mặt trời mà.
Thằng nhóc Dương Nhật Minh của tôi đang thả thuyền giấy với con bé Tuyết Phượng. Bình thường nếu Minh đi chung với Phượng thì phải có em của Phượng đi, nay hai đứa đi riêng. Chắc là có gì đó. Chúng nó đang thả thuyền giấy, loại thuyền giấy có màu đôi. Phải chăng…
- Có cần làm hôn ước cho con không anh? – Tôi hỏi.
- Không cần, nếu điều đó là thật, cứ để chúng tự lập một hôn ước của riêng mình. Như vợ chồng ta vậy.
- Anh nói đúng. – Tôi hôn lên má của Thiên, mỉm cười hạnh phúc.