Chớp mắt một cái là nhóc trai thẳng đã tới cung được mấy tháng rồi, nhưng sự nghiệp theo đuổi Sở Hà Quân của cậu lại không hề thuận lợi.
Cậu biết cả rồi, giờ mình trong mắt Sở Hà Quân chỉ là một nhóc thú cưng, rảnh rỗi thì để bên người sờ một cái, ghẹo một chút, chẳng khác gì tiểu Hoàng đế mới bảy tám tuổi đầu.
Nhưng tiểu Hoàng đế còn phải gánh vác trách nhiệm quốc gia, còn cậu chỉ là một Chiêu nghi nhỏ bé trong hậu cung, không học cũng chẳng sao, nên Sở Hà Quân cũng hết sức dung túng cậu.
Chỉ thế mà thôi. Ánh mắt Sở Hà Quân nhìn cậu rất rõ ràng, sạch sẽ, tuyệt đối không có một tia tình cảm ô uế nào.
Điều này rất đáng giận.
Nhóc trai thẳng giận dữ ăn điểm tâm, nghĩ thầm, phải nghĩ cách cưa đổ Sở Hà Quân mau mau thôi.
Nhưng nhất thời cậu chẳng nghĩ ra, chỉ đành mang món cổ vịt ngâm tương mới ra lò tới đánh mạt chược cùng các vị phi tần trong hậu cung.
Cậu thân với Như Tần nhất, hai người có tuổi tác tương đương, tính cách cũng gần gần giống nhau. Như Tần mặt mày đầy khí khái, nghe bảo lúc trước xuất thân từ chốn giang hồ, trong bụng đầy chuyện nọ chuyện kia khắp trời Nam biển Bắc.
Nhóc trai thẳng lại là người xuyên không, kể bừa một bộ Ultraman đại chiến Godzilla cũng rất trôi chảy, sửa lại một chút là đã đủ khiến Như Tần xoay mòng mòng, quấn lấy cậu đòi nghe.
Vậy nên chẳng bao lâu sau hai người đã trở nên thân thiết.
Nhóc trai thẳng cũng hiểu ra mọi chuyện trong cung hiện giờ từ miệng Như Tần.
Thế mới bảo con nít chẳng đáng tin. Cậu bóng gió qua lại với tiểu Hoàng đế gần hai tháng mà nhóc cũng chẳng nói rõ được ngọn nguồn, còn Như Tần thì lại chỉ rõ mười mươi.
Hậu cung đông đúc này hiển nhiên không thực sự được chuẩn bị cho tiểu Hoàng đế. Trước khi băng hà, tiên đế lo lắng vì Thái tử còn quá nhỏ, bèn nạp cho nhóc một lèo bốn vị nam phi có gia thế cao sang, dẫn đầu bởi Sở Hà Quân, tất cả đều tự nguyện vào cung.
“Đệ nhìn Sở Hà Quân cũng hiểu mà, hắn thanh cao biết mấy, khinh thường những chuyện dơ bẩn. Nhưng gia đình hắn thì lại rối tung lên, nghe đâu cái chết của vị hôn thê cũng có liên quan tới họ, chẳng biết tiên đế đã nói những gì mà hắn lại cắt đứt quan hệ với gia đình, vào cung làm phi, cũng coi như trở thành một bề tôi đơn thuần, phụ tá tiểu Hoàng đế đến khi trưởng thành thì mượn bệnh xuất cung”.
Như Tần vừa gặm hạt dưa vừa khai sạch xuất thân của mình: “Bọn ta đều được tiểu Hoàng đế nhặt vào cung. Ta vốn là người trong giang hồ, Chung Quý nhân là một nhạc sĩ, thân phận thấp kém. Tiểu Hoàng đế thích bọn ta, nhất định đòi nạp bọn ta vào cung chơi, Sở Hà Quân cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở. So ra thì những người khác vẫn còn tốt chán”.
Nói tới đây, y nhìn tiểu Chiêu nghi, ánh mắt đầy thương cảm.
Thực ra y cũng biết nguyên nhân tiểu Chiêu nghi tiến cung. Tiểu Chiêu nghi vốn sẽ bị gia đình gả cho Khúc Bình Hầu làm vợ kế, Khúc Bình Hầu thì đã bốn mươi năm mươi tuổi rồi. Tiểu Chiêu nghi suýt tự đâm đầu xuống giếng, sau này cậu đánh cược, nhân dịp Sở Hoàng quý phi xuất cung mà cầu xin, rồi mới được dẫn vào trong cung.
Ngày ấy y cũng được sung làm thị vệ bên người Sở Hà Quân, có ấn tượng rất sâu với tiểu Chiêu nghi thất hồn lạc phách.
Cậu mặc bộ áo xanh, trời mưa nhưng chẳng bung dù, gương mặt trắng bóc, mái tóc đen ướt sũng dán trên mặt, đôi con ngươi đã mất sạch hi vọng và niềm tin.
Chẳng biết tướng mạo xinh đẹp ra sao, chỉ thấy giống u hồn.
Cơ mà giờ được nuôi trong cung một hai năm rồi, tiểu Chiêu nghi đã hoạt bát hơn nhiều, tính cách sáng sủa, lại còn biết đánh mạt chược.
Như Tần chép miệng một cái, nghĩ đến đây, y càng lúc càng nhìn tiểu Chiêu nghi với vẻ hiền từ.
Y hơn tiểu Chiêu nghi hai tuổi, có hơi tò mò với tâm thế của một người anh, cầm hạt dưa đã bóc vỏ đặt vào tay tiểu Chiêu nghi mà nói: “Bỏ qua chuyện ngày trước đi. Dạo này đệ không tới tìm ta, chán chết đi được, đệ còn câu chuyện nào hay hay không?”.
Nhóc trai thẳng gặm hạt dưa, tỏ ra mệt mỏi.
Cậu hiểu gần hết về thân thế của Sở Hà Quân rồi, lại nghe kể chuyện hắn và người vợ chưa cưới mất sớm là một đôi trai tài gái sắc, tất nhiên không thể phấn chấn được.
“Không có, chưa nghĩ ra đâu”. Nhóc trai thẳng thuận miệng đáp qua loa. “Bị nhốt trong cung chán chết, đệ có gì để tán gẫu đâu”.
Nhưng Như Tần nghe vậy thì lại nổi hứng.
Y quẳng nắm đậu phộng trong tay, vỗ cái đét lên đùi nhóc trai thẳng.
“Đệ buồn bực thì phải bảo ta chứ, để ta dẫn đệ ra ngoài cung chơi”.
Nhóc trai thẳng nghe xong cũng tươi tỉnh hẳn.
Cậu nhìn Như Tần với vẻ nghi ngờ: “Huynh được phép xuất cung à?”.
“Có gì mà không được”. Như Tần, không, thiếu niên có tên thật là Chúc Lăng cười híp cả mắt lại. “Hai ta có phải Sở Hà Quân đâu chứ, không cần gánh vác chuyện lớn gì, sao phải suốt ngày ở trong cung. Có mỗi đệ ngoan thế thôi chứ mấy người khác chỉ muốn tót ra ngoài bằng sạch”.
Y túm nhóc trai thẳng lên: “Đi nào, ca ca dẫn đệ đi uống rượu tìm vui nhé”.
Nhóc trai thẳng ngơ ngác bị Chúc Lăng kéo ra ngoài mà vẫn còn đang nghĩ, hai vị phi tần của Hoàng đế lại công khai đi uống rượu [1], thế thì không hay đâu nhỉ?
[1] Gốc là 喝花酒 – hát hoa tửu, nghĩa là uống rượu và có mấy cô gái làng chơi theo hầu.