– Nè.. nè.. cái nhà này nè, không tin chú vô hỏi đi! Có người thấy anh Tuấn xuất hiện ở đây thật mà!
Ông Tấn hung hăng xông thẳng vào cổng nhà lớn giọng:
– Bà gì mẹ thằng Quân đâu rồi?
Mẹ Quân vừa bước ra thấy bóng người đàn ông quen thuộc là lưỡi muốn quíu lại, bà run run bước lên thật nặng nề, ông Tấn ngó dáo dát xung quanh khi biết chắc là mẹ thằng Quân đang ở một mình rồi lớn giọng:
– Bà là cô giáo mà sao kỳ quá vậy? Tôi đã nói là cấm con bà giao du với con tôi, bà.. bà có biết tự trọng không? Giờ bà giấu con tôi ở đâu? Hay là để tôi báo cảnh sát.
Mẹ Quân đang cố gắng cầm lòng để không khóc. Sao lần nào cũng thế vậy nè, ông Tấn nạt lớn khi thấy bà vẫn con im lặng:
– Tối này con tôi ngủ ở đây àh?
Mẹ Quân vẫn im lặng! Con Quyên la lối, kiếm cớ và bắt đầu khóc rống lên:
– Chú Tấn… kìa đồ ảnh còn phơi trên sào nữa kìa! Thấy chưa! Con tức quá, thì ra chú gạt con hả?
Ông Tất gạt tay:
– Bà thật là quá đáng mà, bà không biết dạy con hả? Giờ bà giấu tụi nó ở đâu?
Sau đó ông quay qua, trấn an con Quyên. Còn mẹ của Quân: Nước mắt bà rơi, môi bà cắn chặt để không bật ra thành tiếng, bà lắc đầu không nói gì cả. Quyên sừng sỏ lên với ông Tấn:
– Con hiểu rồi, thì ra chú chỉ lấy anh Tuấn để dụ dỗ con, những lời hứa của chú với con mãi mãi chỉ là lời hứa suông mà thôi phải không! Chú lớn rồi mà đi gạt con!
Quyên bỏ chạy. Ông Tấn đuổi theo sau khi lườm mẹ Quân một lần cuối. Quyên ôm mặt và bắt đầu khóc tức tưởi. Bước lên Taxi cô ra lệnh cho gã tài xế:
– Anh chạy lại quán mua cho tôi một ca đá chanh bự nhanh lên!
Ông Tấn đuổi theo kịp, vừa chung đầu vào xe vừa hổn hểnh định nói thì Quyên đã vung tay ra:
– Chú định hứa thêm điều gì nữa chứ gì? Muộn rồi! Con không tin chú nữa. Con cũng không còn thiết sống nữa đâu!
Quyên trút nguyên một bụm thuốc gì đó có sẳn trong tay vào họng và cầm ca nước chanh lên uống ừng ực. Hộp thuốc trong tay cô rơi vài viên lọt xuống gầm xe. Ông Tấn hồn vía như lên mây hét lên:
– Quyên! Quyên! Con đừng giỡn với chú nha!
Anh tài xế nhặt viên thuốc lên hốt hoảng:
– Trời, thuốc ngủ. Chở cô ấy tới bệnh viện gần đây nhanh lên!
Ông Tấn mất cả bình tỉnh la lên:
– Anh nghĩ sao chở cô bé vô cái bệnh viện tồi tàn ở chốn quê mùa này hả? Chở lên Chợ Rẫy ngay cho tôi!
Mặt Quyên bắt đầu đỏ rần lên và nổi sãi, miệng cô nhảm lảm: