Hic hic, nãy giờ thằng Quân gọi nó mấy cuốc rồi làm nó cũng muốn quắn đít lên khi cái điện thoại cứ rung lên liên hồi trong túi, nó nói bừa mong sao cho ông Hùng và con Quyên cùng nhau nhấn nút tàng hình sớm càng tốt. Ông Tấn gào lên khi hai vị khách quý vừa đi mất:
– Tao cấm mày giao du với thằng khốn Quân nữa, đã gia đình người ta nói thẳng ra là không thích vậy mà mày còn… mày có chịu nghe tao nói không hả thằng kia?
Tuần nằm ngữa ra trên ghế salon, trả lời bâng quơ:
– Dạ chịu!- Tao sẽ dạy cho mẹ con thằng đó một bài học…- Vậy ba đi Sing với con Quyên đi ạh!
Bà Tấn nạt chồng:
– Ông! Chậc… sao lại đi nói như vậy hả?
Ông Tấn sửng cồ:
– Chứ bà không thấy là…
Bá Tấn cắt ngang:
– Thôi được rồi! Ông im đi! Tôi đã hiểu mà!
Sau đó bà quay qua nói nhỏ nhẹ với con trai:
– Tuấn này, vụ đi Sing với con Quyên con tính sao?
Ông Tấn nhảy xổ vào, ông muốn cho thằng con trai biết đây là lời đe dọa thật sự:
– Còn tính sao nữa hả? Mày nhất định phải đi! Không là tao sẽ treo cổ lên mà chết cho mày sáng mắt ra!
Ông Tấn cứ được dịp là nói cho hả hê những tức giận trong lòng. Tuấn cười gian manh:
– Chuyện nhỏ, có cơ hội đi Sing chơi sướng chết mồ, ngu gì không đi hả mẹ!- Con biết nghĩ như vậy là tốt!
Ông Tấn nghe nó nói cũng cố cười dù đang lộn gan, lộn ruột lên tận đỉnh đầu:
– Hừm… cũng biết nói như vậy nữa hả? Phước đức ba đời mày nha con!- Nhưng với hai điều kiện!
Tuấn nhịp chân tuyên bố một câu khiến ông Tấn im re ngay tức khắc. Sau khi định thần lại ông mới hỏi:
– Mày muốn gì? Muốn tao cưới thằng Quân rồi rước mẹ con nó đem về nhà này bỏ lên bàn thờ để mà thờ chắc? Có phải vậy không? Mày nói đi thằng kia!
Tuấn cười khúc khích:
– Dạ không, ba nói hơi quá rồi! Điều kiện thứ nhất không liên quan tới ba mẹ đâu đừng lo!
Bà Tấn ngạc nhiên:
– Điều kiện gì con?- Dạ! Nếu ông Quân đồng ý con mới đi!- Hả?
Ông Tấn như muốn nhảy dựng lên đụng trần nhà! Con ông nó vừa đấm một cú quá mạnh vào mặt ông thì phải!
– Tuấn? Vậy là mày coi tao với mẹ mày chết rồi hả? Mày nói đi! Tao không có kí lô nào hết phải không Tuấn?
Thằng này trong lúc dầu sôi lữa bỏng mà nó có thể thảnh thơi như trái đất đang hòa bình:
Ba, thì mọi người đang bàn cách cứu ba kia mà, tâm trạng con tốt thì con mới có thể sáng suốt mà cứu ba được chứ! Mà muốn tâm trạng con… ấy thì phải… mà nếu ba không chịu thì thôi! Coi như con chưa nói!- Mày… mày…
Bà Tấn trầm ngâm, bà gạt phắt lời chồng khi ông định chửi thêm điều gì đó rồi nói:
– Mẹ đồng ý điều kiện đó của con! Nhưng nói là phải giữ lời nha con trai! Con nói tiếp điều thứ hai đi!
Tuấn liếm môi nhìn ba:
– Dạ điều thứ hai cũng không liên quan tới ba mẹ!
Ông Tấn phun ra một cười khinh bỉ:
– Cũng liên quan tới thằng người yêu chó chết của mày chứ gì đúng không? Cuốn gói đi mà sống với nó luôn đi! Tao không có đứa con như mày!- Ông Tấn! Ông có thôi ngay đi không hả?
Tuấn như lấy thêm được can đảm khi tự nhiên được mẹ bênh vực một cách ra mặt, nó nói thật nhỏ:
– Dạ… điều kiện thứ hai là nếu ổng không đồng ý thì… chính ba phải đi thuyết phục sao cho ổng đồng ý. Con nghĩ là chỉ có ba mới có thể… Nói chung tóm lại là con đi hay không do ổng quyết định!
Ông Tấn nhào qua định đập nó một cái nhưng nó đã nhanh chân hơn chạy biến ra khỏi nhà:
– Thằng khốn, đứng lại! Mày đi đâu đó! Ai cho phép mày bước ra khỏi nhà hả?
Tuấn cười:
– Con qua năn nỉ trước cái đã! Con đi nha mẹ!
Chờ khi thằng con biến đi ông Tấn định quay qua sạt vợ một trận nhưng chưa gì thì đã…. bà thở dài:
– Giờ ông có chịu để yên cho tôi tính không hả? Sao ông cứ thích gây sự thế hả?- Cái gì? Bà nói cái gì? Tôi thích đi gây sự? Bây giờ bà lấn quyền với cả tôi nữa hả? Thằng Tuấn nó hư đốn ra cũng là do bà tiếp tay không mà, phen này mẹ con bà ra cống mà ở với chuột thì đừng có trách thằng này nữa, để tôi nói cho bà biết nha… nghĩ sao mà nó dám kêu cha nó đi năn nỉ cái thằng đá cá lăn dưa, bệnh hoạn kia chứ?
Bà Tấn khoanh tay nhìn chồng:
– Thế giờ ông để tôi tính hay là để mặc cho ông tính! Ông có chịu im lặng chưa? Ông làm ơn bớt nóng nảy mà chịu khó bình tĩnh giùm tui cái coi!- Chứ bà không thấy là..- Nó chỉ là một thằng con nít! Ông là ba, ông không biết cách dạy con sao cho nó nghe lời mình còn đi trách ngược lại tôi là sao? Giờ đó, tôi giao nó cho ông dạy đó, ông có giỏi thì làm sao cho nó nghe lời ông đi! Có giỏi thì làm đi!