Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 13



Thằng Quân vẫn ôm nó ngủ say sưa, bây giờ mới có dịp nhìn kỹ mặt kẻ thù… trông cũng không tới nổi tệ, hèn chi hai thằng bạn của nó bị hút hồn. Lần đầu tiên nhìn người khác ngủ say sưa như vậy đó, nó bất giác mỉm cười. Xem ra thằng này tuy bệnh hoạn nhưng được cái tốt. Không biết sao nó thấy cái cảm giác gì lạ lạ trong người, thế là nó mở trang lauxanh.edu lên coi một chút (như một cách chống chế và chối bỏ những luồng suy nghĩ trái chiều của bản thân) rồi tắt máy. Nằm xoay mặt đối diện tên Quân vì nó không thể chạm lưng xuống mặt giường được….

Khuya đó, không biết là mấy giờ nữa, nó giật mình vì đau, nó thấy tay thằng Quân vẫn còn đặt trên eo của nó và ngủ say, mặt thằng Quân và nó khá gần nhau đến nổi nó còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của thằng Quân đang phà vào mặt nó, cái giường không rộng lắm và nó cũng không buồn xích ra, tự nhiên nó lại nhìn thằng Quân ngủ say sưa. Có phải lúc ngủ ai cũng trông như thiên thần không nhỉ, đến cả cái chép môi của thằng Quân nó bây giờ cũng cảm thấy thật… dễ nhìn. Nó nhìn như thế thật lâu, nó nhắm mắt để mặc cho hơi thở của thằng Quân phà vào mặt. Oái nó sao thế này? Biến thái chăng? Nó nhắm nghiền đôi mắt và nhớ đến đoạn phim vừa xem trên lauxanh.edu và lắc đầu thật mạnh. Ôi nó khùng mất!….

Đêm khẽ khàng trôi qua, nó không biết đã thức giấc bao nhiêu lần và nhìn thằng Quân ngủ nữa, khi con người ta nhắm mắt hàng mi dài cong vuốt trông đẹp nhỉ? Nó ghen tức với điều đó hay nó tiếc rẽ dùm thằng đó? Hàng chân mày của thằng Quân vừa to vừa rậm rạp như hai con sâu lông đen đang bán trên trán, điều ấy làm toát lên cái vẻ nam tính, mạnh mẽ của thằng Quân nhưng mà bờ môi thì lại gợi cảm như con gái. Nó vẫn ngồi yên đó, đôi lúc nín thở để nghe rõ hơn hơi thở của thằng Quân đang tấn công rất gần vô mặt nó. Ôi nó điên mất rồi, nó giả vờ vươn vai, trở mình một cái để đặt tay nó lên eo thằng Quân, thịt tên này mát lạnh ấy, nó run rẫy nhích đầu đến sát thằng Quân một tí… thật chậm, thật khẽ, thật lén lút vì nếu ai thấy chuyện vụng trộm điên rồ này thì nó chỉ có nước độn thổ mất thôi. Nó nghĩ mình chỉ đùa một tí thôi xem… cái sự “pede” nó là như thế nào, nó khẽ mĩm cười với suy nghĩ đó. Hai sóng mũi chỉ cách nhau áng chừng 5 xăng ti mét, hơi thở thằng Quân thật rõ ràng, có cố gắng không thở, nhưng hình như càng khiến hơi thở thêm gấp gáp, có lúc trán nó đụng vào cả trán thằng Quân để hai đôi môi được xa ra một tí… nó nhắm mắt lại. Nó không hiểu nó đang làm điều gì nữa? Ánh mắt buồn buồn thảm của thằng Điệp bổng nhiên hiện về một cách khó hiểu. Cảm giác chỉ là sự tò mò cực độ, hên thật, đúng là nó chả có cảm giác đặc biệt với con trai được. Còn con gái thì sao? Tự nhiên hình ảnh con Quyên hiện về khiến nó thấy rùng mình. Nhỏ đó vừa làm nó thấy chán ngấy vừa kinh sợ….

Aaoo.. nó cảm thấy đau nhói và dần tỉnh, cảm giác ánh sáng tràn vào mắt thật khó chịu. Hình ảnh đầu tiên nó thấy là gương mặt của tên Quân đang ở trần trùng trục nhìn nó mỉm cười. Chiếc áo nó đang mặc thì đã bị cởi hết nút… nó định la lên thì thằng Quân lại cười nói:

– Bộ anh híp hóp nhóc chắc, nằm sấp xuống đi!

Tên Quần dùng hết sức lật ngược cái lưng nó rồi thô bạo kéo cái áo lên.

– Ông làm gì vậy?- Cưỡng bức nhóc chứ làm gì! Xí…

Vừa nói hắn vừa cầm cái kéo và cắt lớp băng trên lưng nó, một tay Quân cầm sẳn bông gòn và cả lỉnh kỉnh những dụng cụ bà y tá cho hôm qua…

– Á đau…- Ủa… giang hồ lắm mà, mới tí xíu đã la um sùm!- Má… rát quá, ông nhẹ tay dùm tui cái coi!- Chửi thề hả?

Tên Quân lại cốc đầu nó… Thật ra nó biết, tên Quân đang rất nhẹ tay, tự nhiên bàn tay tên này bắt đầu sờ soạng sắp trên lưng hắn. Nhất là phần hông khiến hắn chịu không nổi vì nhột:

– Ông làm gì vậy? Biến thái!- Matxa… nằm yên, chút thì biết!

Thật ra thì cũng dễ chịu, nhưng mà để tên đó mơn trớn khắp người mà hắn im re thì mất thể diện quá. Tên Quân vẫn đang làm cái gọi là matxa trên lưng nó. Bổng tên này thì thào…

– Chịu khó chút xíu nha!- Là sao?…

– Á… đau quá!

Một cảm giác đau đớn, tê buốt chạy dọc ngang qua sóng lưng nó, quay mặt lại nó thầy ánh mắt thằng Quân cũng đang khá căng thẳng, đọng trên trán hắn là vài giọt mồ hôi tên Quân đang rắc thứ thuốc gì đó trên lưng hắn thì phải. Sau đó tới một cảm giác ướt lạnh nhưng vẫn vô cùng đau rát, nó cắn răng lại. Thằng Quân lại chọt lét nó:

– Sao bớt đau chưa nhóc? Lần sau chừa cái tật giang hồ nha! Hên là cái thẹo sau lưng, nếu ngay mặt thì hết có vợ nha!

Nó nằm rên rĩ trên giường cho thằng Quân băng bó. Tên này hay dùng tay bóp cái eo nó nhột không chịu được. Nhưng dù sao cũng làm nó bớt đau. Tên Quân xoa đầu nó:

– Phù… xong hết rồi, đau nhiều lắm không hả? Nhóc hên lắm đó nha, vì là người đầu tiên được anh săn sóc đó! Nằm một chút cho đở đau rồi đánh răng, thay áo. Anh đi mua đồ ăn sáng đây! Cơm sườn, hột gà ốp la nha!

Bao giờ cũng vậy. Tên này nói là làm và chả bao giờ thèm ngó xem nó có đồng ý hay không. Ôi chúa ơi, hắn thoa cái gì lên lưng nó mà vừa đau, vừa nhột thế này. Hết má hắn đến bà Nương gọi điện hỏi thăm, ai nó cũng trả lời qua loa rồi cúp máy. Tiếng thằng Điệp oang oang trong điện thoại:

– Mày đang ở đâu vậy? Để tao với thằng Tân chạy qua coi sao?- Tao không sao đâu, để… chút tao chạy qua tụi bây, khỏi ghé đây vì tao cũng sắp trả phòng rồi…- Ừh thôi có gì điện cho tao nha!…

– Nè ăn đi nhóc!

Tên Quân đưa hộp cơm ra trước mặt hắn mỉm cười:

– Cái này là đồ ăn mua thiếu người ta đó! Ăn rồi nhớ trả nợ nha!

Tiếng nhạc chuông kinh dị của thằng Quân vang lên réo rắt:

– Alô, ủa tới trước nhà rồi hả? Chờ xí, anh xuống mở cửa!

Chuyện gì vậy trời, thằng Tuấn thầm nghĩ và cảm thấy bất an, kệ bà, đói quá, giải quyết hộp cơm này xong rồi tính. Quân mở cửa phòng, thằng Điệp và thằng Tân bước vào, nhìn thấy cái cảnh khá mát mẻ của nó trên giường. Nó cái mặt đang đỏ rần rần, nuốt cơm muốn không nổi. Nó ú ớ:

– Tao… tao…

Thằng Tân cười:

– Khỏi thanh minh, thanh nga gì hết, tao hiểu mà…

Thằng Điệp nghiến răng nói thêm vô:

– Trời ơi, vậy mà dám gạt tao, ghê chưa… hóa ra là qua đây ngủ! Ấm áp quá ha! Hèn chi hồi nãy không cho tao qua rước, tao nói rồi, không muốn người ta biết thì đừng nó làm!

Tên Quân le lưỡi, nhún vai, lắc đầu:

– Anh vô tội, tình ngay lý gian à nha…

Tự nhiên thằng Tuấn trở nên tỉnh bơ giở giọng ông nội:

– Ủa mà tụi bây đi đâu mà sáng sớm mò qua đây vậy?

Thằng Điệp ba gai:

– Đi coi… mày làm cái gì ở đây chứ đi đâu!

Thằng Tuấn xua tay:

– Nhảm, tao hỏi thiệt chứ bộ.

Quân trả lời dùm:

– Tụi nó đi hỏi bài…

Tuấn vẫn không chừa cái tật:

– Sáng sớm đã mò qua nhà người ta… đúng là thứ đồ…

Thằng Tân đớp ngay:

– Còn hơn cái thằng… lếch qua đây ngủ luôn! Ở đó mà nói tụi tao!

Tuấn vẫn gân cổ cãi lại:

– Tại tao bị thằng đó dụ dỗ, ép buộc chứ bộ, tao đâu có lựa chọn nào khác..

Quân mỉm cười còn thằng Điệp thì le lưỡi:

– Mắc ói, mày không chịu thì ai ép nổi mày!

Tuấn vẫn ương ngạnh:

– Ừh thì tao… chịu đó, mắc mớ gì tụi bây! Ghen hả? Cần không tao cho đó. Ai mà thèm!- Thôi thôi, cho anh xin. Điệp đừng ghẹo nó nữa, nó điên lên nói bậy bạ tùm lum. Qua đây hỏi bài hay cãi nhau, chút có gì đưa nó về nhà dùm anh luôn. Mệt chết với thằng đó!

Tuấn hậm hực nằm trên giường, hình như ông ta muốn nhờ hai thằng bạn tống cổ nó về thì phải, làm như nó là cái của nợ không bằng, đáng ghét! Nó lắng nghe ba thằng kia bàn bạc về bài học mà thiếp đi lúc nào chả hay. Nó tỉnh dần vì tiếng ồn nghe được một cách mang máng dù rằng mắt nó vẫn còn đang nhắm:

– Dậy về kìa thằng quỷ, giả bộ ngủ để ăn dằm nằm dề ở nhà người ta luôn hả?

Tiếng của thằng Điệp không lẫn vào đâu được, thằng Quân lên tiếng bênh vực:

– Thôi kệ, nói nhỏ nhỏ thôi, để nó ngủ chút xíu, anh đưa nó về cũng được, chắc tối qua rêm mình quá nó không ngủ được…

Nó mở mắt, choàng tỉnh và ngồi dậy:

– Xì.. về thì về mày! Tao không phải như mày đâu mà giả bộ này với giả bộ nọ, làm như tao mê nó lắm không bằng…

Thằng Tân ngó lơ cười:

– Ai biết nè…

Thằng Quân xua tay:

– Thôi thôi, đừng chọc nhóc nổi cáo lên, nó lại nói bậy nữa, để nó rữa mặt rồi chở nó về dùm anh cái đi!

Hừ, tên Quân này xem ra hiểu ý nó đó! Tốt nhất là đừng nên chọc nó. Thằng Tân chở nó ra khỏi cổng, Quân vẫn nhìn nó chằm chằm và nụ cười luôn túc trực trên môi. Dù muốn hả họng nói lời cám ơn nhưng mà cái mặt hắn thấy ghét quá nên khỏi nói thì hơn. Thằng Tân nháy giọng ông Quân dặn dò:

– Nhóc ôm anh chặt vô nha, không anh rồ ga là nhóc té lòi bản họng ra luôn đó nha!

Tất nhiên là sau đó thằng Tuấn bị hai thằng bạn thân dồn vô góc quán mà hỏi cung:

– Sao hả? Nói coi, ngủ chung với chàng sướng thế mà chối bay bảy là sao? Mày chuyển hệ hồi nào vậy hả Tuấn?

Thằng Tân thì hỏi cạnh khóe, trong khi thằng Điệp thì đầy bức xúc:

– Mày phải biết cái gì ăn ra ăn, cúng ra cúng. Tao “me” lâu lắm rồi còn chưa dám “sờ vào hiện vật” vậy mà cuối cùng mày “phổng tay trên” là sao? Thằng Tân còn chưa dám làm vậy với tao thế mà… Đừng nghĩ đẹp trai rồi chơi dơ vậy nha!

Thằng Tuấn thiệt tình muốn điên cái đầu với hai thằng bạn của nó luôn, phải nghĩ cách làm sao vừa chơi thằng Quân vừa minh oan cho sự trong trắng, vô số tội vạ của nó mới được. Sau một hồi cho hai thằng bạn chất vấn nó giả vờ khổ sở nói:

– Thiệt tình… Tụi bây bị thằng đó bỏ bùa mê thuốc lú hay sao rồi, mày nghĩ sao cái mặt tao như vậy mà đi mê thằng đó? Đã nói rồi mà gu của tao không phải là con trai. Nó tò tò theo tao rồi thấy tao bị đánh rồi chở tao vô bệnh viện rồi lôi tao về nhà bắt ngủ với nó còn lấy con chó ra hù tao thì thử hỏi tao phải làm sao bây giờ?

Thằng Điệp giãy nãy lên:

– Cái gì? Mày nói thật không? Anh Quân mà như vậy hả?

Tuấn quả quyết, và nó tin là thằng Quân sẽ không phản đối mà phản phé lại nó:

– Không tin thì đi hỏi nó đi!

Bổng nhiên mắt thằng Tân sáng rực lên:

– Êh! Vậy rồi ngủ chung… ổng có làm gì mày không?

Thằng Tuần liếm môi vô tư nói:

– Mày nghĩ coi mấy thằng Pede mà có dịp ngủ chung với trai thì liệu nó sẽ có làm gì không?

Vừa nói xong thì 2 cái cốc đầu cùng một lúc bay tới nó:

– Êh, đụng chạm vừa phải thôi nha thằng kia!

Thằng Điệp nói:

– Khỏi, tao không thèm hỏi mày nữa. Tao sẽ hỏi anh Quân. Mày là kho đạn. Tin mày bán lúa giống.

Thằng Tuấn hừ mũi:

– Không tin thì thôi mày, tao cũng không thèm kể những thước phim hấp dẫn trong đêm đó cho tụi bây nghe đâu…

Thằng Điệp lại cười chế giễu:

– Thôi, mày nói vậy là tao đủ hiểu rồi. Ai chứ chứng bệnh hoang tưởng của mày tao không lạ. Cũng hên xém tin mày, nếu không là tao đã nghĩ xấu về anh Quân rồi….

Thôi chắc lần này con giận ông trời luôn! Ông giỡn kỳ với con quá hà, ông làm con khó chịu cực kỳ luôn đấy ông có biết không? Con đang tự hỏi tại sao từ ngày có thằng nhóc “bông tai bên phải” xuất hiện thì cuộc sống của con hình như bị xáo trộn hơi bị nhiều. Con không muốn điều đó chút nào cả! Tại sao cái cảm giác nó mang đến mỗi khi con ở bên cạnh nó lại… rất khác, rất đặc trưng như vậy chứ? Con đã không muốn nghĩ tới nó nhiều trong khi đó ông lại cố tình đẩy nó vào để trêu ghẹo con, phải chăng ông đang muốn dùng nó để làm phép thử tình cảm của con với thằng Tài? Ông nghĩ là con có thể dễ dàng thay đổi chạy theo người mới đến vậy hay sao? Coi chừng chính bản thân ông cũng lầm trong cách nhận xét, đánh giá con người của con đó nha. Mà biết đâu nó chính là cái hạnh phúc đích thực mà ông đang muốn ban cho con? Ôi lạy chúa tôi, mình đang suy nghĩ vớ vẩn cái chuyện động trời gì thế này? Mình mà thích thằng Tuấn sao? Không bao giờ, không khi nào!

Hừ tên nhóc ấy hôm nay vừa mới giỡn với mình một cái thì đã bị xã hội đen chém 1 phát máu me không nhìn sợ thật. Ôi lúc ấy sao mình lại lo tít lên thế nhỉ? Chả hiểu tại sao lại muốn tự tay mình chăm sóc cho nó, cái thằng khỉ khọn ấy có gì hấp dẫn ngoài cái thói côn đồ, quậy phá và hư hỏng đâu chứ? Thật khó để xác định cái cảm giác của mình lúc bấy giờ đang dành cho nó. Mình đang khinh ghét nó hay đang thương nó? Hai sắc thái tình cảm hoàn toàn trái ngược nhau mà mình không thể phân biệt được là sao? Cái tên đáng ghét ấy, chả phải mình “ôm ấp”, “dê xồm” hắn là do mình mê hắn đâu nhé, mình muốn thử phản ứng của hắn mà thôi, muốn hắn sợ sệt thậm chí là gớm ghiếc rồi tránh mặt để cho cuộc sống của mình được quay trở lại với bình yên. Nhưng sao cuối cùng mình chả thể nào dám can đảm dê hắn một cách dứt khoát và tới cùng cả. Mình sợ cái gì? Sợ hắn “quánh giá” tư cách của mình chăng? Mình vốn đâu có sợ điều đó, mình luôn muốn chứng tỏ mình mà! Sợ hắn… sợ mình thiệt thì sao? Ủa, mình đang mong muốn thế mà, sao lại mâu thuẩn thế nhỉ? Tại sao nằm bên cạnh hắn lòng mình lại cảm giác bình yên đến lạ kỳ vậy ta? Ừh mà… lâu lắm rồi có nằm chung trai bao giờ đâu mà biết, mà đi so sánh chứ! Tội mình ghê chưa!

Căm thù nhất tên khốn ấy chả tin tưởng tư cách của mình nên chẳng dám nhắm mắt suốt đêm, tội, đáng đời. Thậm chí hắn còn dám cố ý đưa mặt thật sát trong khi mình đang giả vờ ngủ nữa chứ, muốn thử lòng anh mày sao? Đừng có mơ! Chỉ tức là tại sao hơi thở nồng ấm của hắn lại làm lạc nhịp con tim của mình vậy chứ dù biết rắng những điều đó là không thật? Ôi giời ơi, mình lại nhớ tới những khoảnh khắc ấy nữa rồi, thế mới có chết không cơ chứ! Phải chi thằng Tài nó rõ ràng, dứt khoát thì mình làm gì có những suy nghĩ đê tiện này trong đầu chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.