Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 191



Cuối buổi gặp mặt đó ông ta nói với ông Tấn rằng:

– Tôi quan niệm một đối tác làm ăn tốt thì không chỉ có quan tâm tới công việc mà còn phải tìm hiểu, quan tâm thêm một số lĩnh vực khác của khách hàng mình nữa.…

Kết quả là ông Tấn đã điên tiết lên khi ông già kỳ hoặc ấy từ chối cả hai phòng ban của công ty mà họ lại có ý định tìm một công ty khác. Cảm giác mất một miếng ngồi ngon thật khó chịu!

Nhưng những lời nói về thằng Quân của ông ta càng khiến ông Tấn khó chịu và vắt óc suy nghĩ nhiều hơn nữa……

Thằng Tuấn đang vùi đầu trong phòng. Ông Tấn mở cửa phòng nó, ông nhìn xung quanh, nó lôi ở đâu ra mấy bức tranh bút chì màu rồi cả mấy lá cờ cầu vồng nữa chứ. Ông tằn hắng cho nó biết là ông có mặt, thằng Tuấn chung đầu ra khỏi mền ngạc nhiên:

– Có gì không ba?- Thằng Quân nó về quê với mẹ nó rồi! Mày kêu nó lên đây đi làm lại đi!

Tuấn buồn rầu:

– Con xuống dưới rồi, ổng không chịu lên nữa đâu!

Thật khó để ông Tấn thốt ra:

– Nói nó chính tao biểu lên, xem nó có dám cãi lời không?

Thằng Tuấn như không tin vào tai mình nữa, nó ngồi bật dậy, nhảy lửng tửng trên nệm:

– Ba! Ba nói thật không ba? Ba chấp nhận tụi con rồi hả ba?

Ông Tấn quay mặt đi! Trước khi rời khỏi phòng ông nói thật nhỏ:

– Kêu nó dọn qua đây để đi làm cho thuận tiện hơn. Tao chỉ vì công việc thôi!- Yeah! Ba muôn năm! Mẹ muôn năm!

Vị giám đốc trẻ la hét như một đứa con nít chưa bao giờ cảm thấy vui như thế!

Chưa đầy nữa tiếng sau thì thằng Quân đã có mặt trong bàn ăn gia đình với niềm vui thật khó tả. Ông Tấn ngạc nhiên:

– Sao cậu lên nhanh thế?- Dạ con ở Phú Lâm chứ chưa có về!

Ông Tấn chau mày chưa hiểu lắm. Quân cười tủm tỉm còn thằng Tuấn thì cười ha hả:

– Không làm vậy thì sao ba chấp nhận tụi con chứ! Bộ ba nghĩ ổng muốn bỏ việc làm bỏ con trai ba dễ lắm sao?

Lần đầu tiên cả nhà họ cùng nhau bật cười.

Sau thành công của vụ án lô hàng CMPC, trong một bữa ăn thân mật có cả con Hiền thằng Tuấn bèn thưa với ba mẹ:

– Đầu tiên ba mẹ cho con xin lỗi vì sự bất hiếu này, nhưng con và ông Quân có một mơ ước là nếu hai đứa có cơ hội sống chung với nhau thì tụi con sẽ cùng về quê của ổng sống với mẹ của ổng ạh… ba mẹ ở đây đã có bé Tư và thằng Tuấn anh.

Mẹ nó mỉm cười:

– Con lớn rồi, quyết định sao thì tùy thích. Mẹ không có ý kiến!

Ông Tấn lầm lầm:

– Còn công việc của hai đứa thì sao?- Thì đi đi về về thôi chứ sao ba, cũng gần mà, chừng một giờ đồng hồ chứ gì, con sẽ về thăm ba mẹ thường xuyên mà lo gì!

Con Hiền cười khúc khích:

– Vậy ra anh Tuấn về làm dâu hen!

Quân khoái chí mỉm cười, nhưng không thành tiếng. Thằng Tuấn cự nự ngay:

– Cái gì mà làm dâu! Anh đi ở rễ thì có!

Quân trề môi dài cả thước. Thằng Tuấn lại nói:

– Ba ơi… còn một chuyện con muốn nói nữa…- Dụ gì nữa? Sao mày lớn rồi mà đủ trò con nít hết vậy?

Tuấn cúi mặt hơi thấp, le lưỡi và nói từng từ:

– Con muốn mở một buổi tiệc nho nhỏ…

Đang nín thở lắng nghe, tự nhiên thằng con nói xong ông Tấn không khỏi phì cười:

– Mày thích làm gì thì làm, tưởng cái gì to tát…

Thằng Tuấn hôm nay ăn nhằm món gì mà bẽn lẽn trông thật lạ:

– Dạ không phải… ý con là… buổi tiệc sẽ gồm hai bên gia đình của mình và ông Quân cùng một số bạn bè thân thiết…

Ông Tấn chau mày:

– Ý mày là…- … là giống như buổi lễ ra mắt họ hàng vậy đó ba! Sau đó tụi con sẽ dọn về quê sống với ổng…

Ông Tấn quay đi lầm bầm:

– Chỉ khéo vẽ trò! Làm gì làm miễn khuất mắt tao là được!- Ba, sao ba lại nói vậy được chứ, không có ba sao được?

Ông Tấn đành phải nói trớ qua:

– Biết thằng Quân nó có chịu không mà mày tự ý bày trò vậy?

Tuấn cười hề hề:

– Cái này là ý của ổng, ổng không dám nói với ba nên kêu con nói đó!

Và tất nhiên không chờ ông Tấn ừ hử thằng Tuấn quay qua con Hiền nói:

– Đi dự tiệc cũng phải bỏ bao thư đàng hoàng nha cô nương! Cái này coi như là… ĐÁM CƯỚI đó!

Hiền bĩu môi:

– Xì… đi mười ngàn cũng được ha!

Tuấn quay qua nhìn mẹ cười:

– Phải làm vậy mẹ mới có cơ hội hốt hụi phải không mẹ. Chứ từ đó tới giờ con toàn đi đám cưới người ta mà chả bao giờ dám nghĩ là có cơ hội sẽ lấy lại cả.

Bà Tấn nhìn nó khá nghi ngại:

– Bộ tính mời nhiều người lắm sao?

Quân vội đỡ lời:

– Dạ không đâu ạh, chỉ những người thân cận và hai bên gia đình thôi cô!

Tuấn nhào qua:

– Mẹ chồng đi chứ « cô » gì nữa cha già!- Thằng nhóc này! Câm mồm đi!…

Trong đám đông đang lộn xộn, ồn ào như phiên chợ quê, mọi người cười nói, bàn tán xôn xao, một cô gái xinh đẹp bước lên khán đài tự dựng tại tư gia cầm micro:

– Alô, một… hai.. ba má… alô… Ok! Dạ! Kính thưa toàn thể hai bên gia đình họ nhà trai và..

Cô ta ngập ngừng một tí rồi tiếp lời:

– Và… họ nhà trai bên kia… Xin mọi người vui lòng trật tự ạh…

Sau đó nàng ta quay vô cánh gà hỏi:

– Cô dâu chú rễ chuẩn bị chưa?

Thằng Quân ló đầu ra:

– Cô dâu cái đầu em áh, nói gì nói đại đi, màu mè quá àh!

Vị MC đó là con Hiền. Nó quay trở lại nhìn hết đỗi mọi người sau khi tất cả đã im lặng và dồn ánh mắt về phía nó. Chỉ lâu lâu lại có những trận cười ồ lên do cái pha trò hóm hỉnh của nó.

– Dạ… kính thưa…

Sau đó nó che Micro lại và quay vô trong:

– Êh! Hoàng tao nói tới đâu rồi mậy? Ông Quân làm tao phân tâm quá hà!- Thưa hai họ rồi, nhanh lên mày!

Sau đó giọng cô nàng lại dõng dạc:

– Dạ kính thưa hai họ nhà trai… hết!

Đám đông từ một tiếng cười nho nhỏ bổng rần rần lên.

– Được sự tác hợp của hai bên gia đình. Ngày hôm nay hai bạn Tuấn và Quân có tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ để ra mắt với hai bên họ hàng và bạn bè thân hữu, sau đó hai anh bạn trẻ chúng ta sẽ chính thức chung sống, đồng cam cộng khổ với nhau!

Nàng ta quay vào cánh gà:

– Mời hai « con » Quân và Tuấn bước ra đây! Cho họ hàng chiêm ngưỡng.

Đám đông lại cười, Hiền tiếp tục pha trò:

– Do không ai chịu mặc SaRê hết nên mọi người chịu khó nhìn hai chàng trai chủ nhân của buổi tiệc hôm nay trong bộ đồ Vest cực đẹp nha….

Sau màn tuyên bố của cô ta thì Quân và Tuấn bước ra, họ cúi đầu chào mọi người rồi nhìn con Hiền:

– Làm gì nữa?

Con Hiến sực nhớ tới vai trò của mình bèn nói:

– Và bây giờ, giây phút thiêng liêng nhất sẽ diễn ra, xin mọi người hướng mắt vào sân khấu để nhìn hai trẻ… hung nhau!

Đám ông cười như vỡ chợ, còn thằng Quân nhăn nhó:

– Nham nhở quá cô nương ơi! Trao nhẫn hay khui Sâm Banh đi!

Con Hiền tự cốc đầu mình một cái rồi nói:

– Và bây giờ… xin mời hai bạn trao nhẫn cho nhau trước sự chứng kiến của hai họ đêê! Xin mọi người cho tràng pháo tay nào!

Vậy là Tuấn và Quân đã trao cho nhau chiếc nhẫn tình yêu, sau lưng họ là lá cờ cầu vồng lục sắc lớn treo trên tường. Con Hiền cảm động nói:

– “Ta” hy vọng cặp nhẫn này sẽ gắn kết hai “con” lại với nhau suốt đời, hy vọng hai con sẽ giữ mãi chiếc nhẫn này trong tay dù cho giá vàng có lên vùn vụt. Và bây giờ khui sâm banh đi…

Đám đông lại cười lên sảng khoái… hướng mắt về hai chàng trai trẻ. Con Hiền tiếp tục vai trò của mình:

– Và bây giờ tới phần phát biểu cảm nghĩ của chú rễ.

Mấy đứa bạn lên tiếng:

– Chú rễ nào mới được chứ?- Ừh quên! Ai là chú lên thì bước ra phát biểu đi!

Tất nhiên thằng Tuấn thì chả dám nói gì rồi vì nó cũng có biết nói gì đâu, chỉ có thằng Quân để tay lên miệng che đi nụ cười và bắt đầu cầm Micro phát biểu:

– Dạ, kính thưa hai bên gia đình, ngày hôm nay có lẽ sẽ là một buổi tiệc đặc biệt nhất trong cuộc đời của con và tất cả mọi người ở đây. Điều đầu tiên con xin muốn nói đó là sự biết ơn đến với đấng sinh thành của hai đứa con. Cám ơn đã hiểu và tôn trọng cho tình yêu và quyết định của con và nhóc. Có thể sẽ rất lạ lẫm và khó chấp nhận với mọi người nhưng con nghĩ với sự đa dạng và muôn màu của cuộc sống thì trong tương lai không xa tình yêu như vậy sẽ không còn là điều mới lạ nữa. Xin cảm tất cả các yếu tố tự nhiên cũng như ngẫu nhiên, xin cảm ơn ân trên, thượng đế, đức chúa trời đã ban cho chúng con ngày hôm nay, cảm ơn những người bạn đã động viên, nâng đỡ và ủng hộ cho tình yêu của chúng con, hơn hết xin cảm ơn ba mẹ Tuấn đã sinh ra nhóc cho con. Dạ cuối cùng là chúc mọi người… ngon miệng ạh!

Con Hiền la lên:

– Nâng ly lên chúc phúc cho “một già một trẻ” đi mọi người ơi!

Con Tép và nhỏ lớp trưởng bên dưới nâng ly lên và la lớn:

– Hiền kêu tụi nó lạy đất trời cha mẹ cho đúng thủ tục luôn đi mày!

Quân cãi lại:

– Cái đó bên Trung Quốc mới lạy hai má. Việt Nam làm gì có!- Tao thấy trong phim vậy đó, làm cho giống luôn đi mày!

Con Hiền lại tiếp tục chứng tỏ là một người dẫn chương trình xuất sắc, nó mời ba mẹ nhóc Tuấn và mẹ thằng Quân ra đứng, sau khi chụm ngón tay đặt lên tráng và vai bên vai kèm theo tiếng “amen” nó hô dỏng dạc:

– Nhất… bái… thiên… địa….

Tuấn bàu làu:

– Đưa con Hiền làm MC thiệt là sai lầm, thiên địa ở đâu mà bái!- Lạy đại đi cha già, ở đâu cũng là trời là đất.

– Nhị… bái… song…. Thân

Quân và Tuấn quay qua lạy cha và mẹ theo đúng nghi lễ.

Con Hiền lạy vô tư:

– Phu… thê… giao… phối……

Tiếng vỗ tay rần rần… con Hiền biết mình quen miệng nói bậy nên nói hớ bèn đỡ lại:

– Chết bà… quên! Xí lộn… tối nay động phòng mới biết ai chồng ai dzợ hen, phải không hai đứa! Ha ha ha! Thôi nhảy xuống ăn kẻo hết đồ ăn đó!…

Có thể có chút ngỡ ngàng, nhưng tất cả mọi người hôm đó điều rất vui vẻ, có thể là chỉ là sự thông cảm, sự cả nể hay một cái gì đó ngoài sự tôn trọng và bình thường nhưng điều quan trọng nhất là họ đã vui vẻ chấp nhận và chứng kiến tình yêu của hai đứa. Con đường hạnh phúc phía trước của hai chàng trai có thể còn dài và lắm chông chênh. Nhưng họ đã bên nhau thì sẽ không có gì khó nữa.

Không ai hỏi han thắc mắc, điều gì cả chỉ có bé Cường năm tuổi là mỉm cười ngạc nhiên hỏi mợ Tám:

– Ủa mẹ, đám cưới gì kỳ quá vậy? Sao tới hai chú rễ lận? Con không thấy cô dâu nào hết vậy? Sao anh hai không cưới cô dâu mà cưới chú rễ hả mẹ?

Mợ tám nó cười giải thích:

– Ừh tại anh Hai thích cưới chú rễ hơn là cô dâu!

Lá cờ cầu vồng lục sắc phấp phới bay trên tường như cổ vũ thêm cho tình yêu của họ. Hãy tiếp tục đi tới, vì niềm tin của những người đồng giới sẽ được kết hôn và chung sống cùng nhau.…

Đó là một ngày vui trọn vẹn của hai đứa!

Chiếc Taxi dừng trước hẻm, hai chàng trai lui cui soạn hành lý bước vào nhà! Tuấn đang bế một đứa bé trên tay nó bước vào nhà thưa với mẹ thằng Quân:

– Mẹ! Đây là quà cưới của cô chú Hùng ba của Quyên nè. Tụi con tặng lại mẹ đó! Cho tụi con về đây sống với mẹ nha!- Tổ cha tụi bây! Đưa thằng “Quân con” đây cho tao coi!

Hai chàng trai nhìn ánh mắt ngời lên niềm hạnh phúc của người mẹ mà cùng nhau mỉm cười. Tuấn khẽ nói vào tai thằng Quân:

– Cha già…. Tối nay “động phòng” nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.