Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 36



Quân vẫn đứng ngay cổng trường thong thả đi qua đi lại, thằng Tuấn phải chờ khá lâu mới dám bò ra khỏi toa lét, trong đầu nó đang có rất nhiều thắc mắc? Vậy là thằng Quân đã có thích một ai khác trong lớp? Nó mong, nó hy vọng người đó là “một ai đó” ghê gớm dù biết rằng, sự thật đó chỉ có trong mơ. Vừa gặp nó thằng đã Quân đã xin lỗi:

– Chờ lâu không? Xin lỗi nha! Do có chuyện đột xuất!

Chờ nó leo lên xe, thằng Tuấn tấn công:

– Sao nói lý do gì đó thì nói đi!- Ok! Chuyện cũng không có gì, nhưng thấy thái độ quan tâm của nhóc anh cũng không muốn giấu làm gì!

Oh! Anh ta đã xưng hô thân mật trở lại, Tuấn mỉm cười:

– Nói đi, tui nghe nè!- ANH LÀ GAY! Đúng vậy, anh là GAY!

Dù có hơi sốc tí nhưng nó vẫn dư sức giữ bình tỉnh:

– Có gì quan trọng sao?- Nhưng anh vẫn là người, nhóc hiểu không? Anh cũng cần, cũng thích có bạn, đâu phải thằng GAY nào cũng gặp trai là tươm tướp là xô bồ xô bộn đâu nhóc, có những người họ vẫn xem và rất muốn coi là bạn mà…

Tự nhiên Tuấn thấy mình xúc động:

– Ừh… bình thường, tui chả thấy gì lạ!- Ban đầu anh cũng coi nhóc là bạn đấy chứ, một người bạn trông có vẻ chơi được.

Tuấn nở lỗ mũi lên:

– Tất nhiên, tui cũng thấy vậy, và tui có phân biệt gì với ông đâu!- Vậy nhóc chơi với anh vì cái gì?- Vì cái gì là vì cái gì? Vì… tui cũng cảm thấy ông là một người chơi được, thế thôi!

Bất ngờ thằng Quân lại nói:

– Nhưng anh cảm thấy nhóc chơi không được!- Tại sao?- Có cần nói thẳng ra luôn àh?- Cần chứ, ít ra cũng để tui cũng không phải cảm thấy tức!- Cái hôm nhóc ngủ lại nhà anh ấy, thật sự trước lúc đó anh đã rất thích nhóc đấy! Nhưng mà… anh xin lỗi vì nhiều chuyện một tí, đêm đó lúc nhóc ngủ có một tin nhắn rủ nhóc đi khách sạn. Điều đó làm anh chợt nhớ cái bao cao su trong bóp nhóc lúc trước, thật tình anh không thích điều đó chút nào hết. Nếu như không muốn nói là ghê tởm… từ đó anh cảm thấy sợ, đơn giản vậy thôi!

Tuấn im lặng, nó không biết phải giải thích hay chống chế gì bây giờ, con quỷ con Hiền chuyên gia nhắn tin lộ liểu như thế…

– Mà… chuyện đó có liên quan gì tới ông đâu? Chừng nào ghệ gộc với nhau thì còn ghen tức, đằng này…- Nhóc nghĩ sai rồi, anh không thích kết bạn với những người bừa bãi, dễ dãi như vậy nữa!- Cái gì? Ông nói tui bừa bãi hả?- Sự thật mất lòng!- Tui… tui… Thế giờ ông muốn sao?- Đơn giản, mạnh ai nấy sống như trước đây! Nhóc làm theo sở thích của nhóc, anh làm theo sở thích của anh, không ai phiền ai…- Nếu tôi không sống bừa bãi nữa thì sao?

Quân cười:

– Thật không?

Tuấn một tay cầm lái, một tay quẹt mũi, khịt khịt, nó lấy hơi hít vào rồi thở ra:

– Thật!- Móc nghéo nè!

Quân và nó đưa hay ngón tay út ra và làm thủ tục giao ước. Tuấn nín thở hỏi lại:

– Vậy thì sao? Trả lời đi!- Sao là sao?- Thì ông sẽ như thế nào?- Sẽ bình thường chứ sao!

Tuấn mất cả kiên nhẫn:

– Mệt ông quá, ý tui là nếu tui thay đổi thì mình sẽ là bạn tốt của nhau phải không?- Cái đó anh chưa biết!- Cái gì kỳ vậy? Ông ăn gian, mới móc nghéo cái giờ trở mặt là sao hả?- Trở mặt gì chứ, chỉ là nhóc giao ước với anh sẽ không sống bừa bãi nữa thôi, anh đâu có nói nhóc làm được thì anh sẽ như thế nào đâu chứ lêu lêu, bạn tốt hay không thì phải dựa vào nhiều yếu tố chứ! Nói như nhóc thì tất cả những người không bừa bãi thì anh đều phải làm bạn tốt với họ sao?

Nó mặc kệ, dù sao tình hình dường như có vẻ đã sáng sủa hơn một tí rồi đó. Nó tiển thằng Quân về quê rồi leo lên gác đánh một giấc tới lúc đi làm, lòng nhẹ nhõm vô cùng cứ như vừa quẳng được một tảng đá nặng ra khỏi ***g ngực, thì ra thằng Quân không thích có những người bạn có lối sống bừa bãi… suy đi nghĩ lại chả lẽ đó giờ nó sống như vậy là bừa bãi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.