Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 51



Quân nhè nhẹ mở cửa phòng bước vào, thằng Tuấn đang ngủ say, nó còn ngáy nữa chứ. Phù, thế là thoát nạn! Thằng Quân quăng số tiền quyên góp lên bàn và thay quần áo ra rồi từng bước leo lên giường. Nó ân hận vì lúc sáng sao lại dễ dãi với tên nhóc này khiến nó lấn tới… bực thật.

Quân theo thói quen mở máy thì bổng… bàn tay của tên Tuấn quàng qua bụng nó, nhìn lại thì thấy cái miệng tên này đang cười toe toét trông thật gian manh. Quân làm lơ để xem nó dám làm gì không? Mặt cậu hình sự lên thấy rõ… tội nghiệp, cũng biết sợ. Chỉ nằm ôm như thế và im re, lâu lâu lại thở ra vài cái trông thảm thương làm sao! Chịu đựng hết nổi thằng Tuấn la làng:

– Hàizzz… bực quá! Ông dẹp cái máy cho tui coi, nói chuyện gì đó đi!- Chuyện gì, có chuyện gì để nói sao?- Có chứ sao không, chuyện nghiêm chỉnh này, lâu lâu tui qua ngủ ông phải ưu tiên chứ!- Xì… lâu lâu qua ngủ cái con khỉ nè, tui thấy mò qua hoài chứ ở đó mà lâu lâu….

Dù cằn nhằn nhưng thằng Quân vẫn chiều theo ý nhóc.

– Rồi, nói gì nói đi!- Ông có thương tôi không?- Không! Nhảm! Vậy cũng hỏi.- Mình làm gì đi!

Quân không khỏi phì cười trước đề nghị ngô nghê của nhóc:

– Làm gì là làm gì?- Chứ ông quen ghệ thì ông sẽ làm gì?- Không làm gì hết! Ngủ!- Tào lao! Tui hỏi thiệt mà…

Quân hỏi cắc cớ lại:

– Vậy nhóc sẽ làm gì?- Con gái thì tui biết… còn… con trai thì ai biết nè… vậy ông biết gì ông nói tui nghe đi!

Quân ậm à ậm ực gạt phăng:

– Anh không biết!

Còn Tuấn thì bán tin bán nghi:

– Thật không đó? Ông hiền vậy sao?- Không tin thì thôi!

Thằng Tuấn sốt sắng:

– Vậy mình tìm hiểu đi!

Quân quay qua nhìn tên nhóc này, nó khẽ chau màu:

– Tìm hiểu là sao?- Thế ông tính quen tui chi, để không vậy hả?

Quân cốc đầu nó:

– Ai thèm quen nhóc hồi nào? Đã nói là mọi chuyện sẽ chấm dứt rồi mà.

Tuấn buồn rầu nói:

– Ông nói là đi Vũng Tàu về mới chấm dứt mà, bây giờ thì mình vẫn còn quen nhau những ngày cuối. Ông phải để cho tui tranh thủ tận dụng cơ hội chứ? Tui nghe mấy thằng Pede cũng có kiểu quan hệ bằng cách…- Nè, nhóc cũng đang đóng vai là thằng Pede giống như cách nhóc đang nghĩ đó… nói sao cho dễ nghe chút đi, chói tai quá hà!

Tuấn tự cốc đầu mình rồi cười giã lã:

– Ừh ha, tui quên nữa… hay là mình thử đi!- Quên chuyện đó đi! Sau này hãy tập cách tôn trọng người khác một tí xíu nha! Xin lặp lại rằng tôi không phải là món đồ chơi của cậu đâu nhé!

Thằng Tuấn giận dỗi quay lưng đi. Quân thì úp mặt vào tường và cố gắng nhắm mắt cho đêm trôi qua! Nhưng chỉ được một lát thì thằng Tuấn cũng xoay mặt lại tay nó ôm chặt lấy bụng thằng Quân:

– Tui không biết diễn tả tình cảm của tui như thế nào cho ông hiểu cả. Tui đã nói cả trăm lần là tui không có đùa giỡn với ông trong chuyện này nữa mà… ông phải tin tôi!- Cứ cho là cậu không đùa giỡn đi, nhưng đâu có gì đảm bảo rằng ngày mai cậu không đá tôi lăn lốc ra ngoài đường? Thôi tôi xin lỗi cậu nhé! Tha cho tôi được hai chữ bình yên đi!

Tuấn bực mình rúc cái đầu mình cắn yêu vào cổ thằng Quân:

– Ông là thằng hèn! Tui yêu ông tui còn chả sợ chuyện mình trở thành Pede vậy mà ông cứ hết sợ cái này tới cái nọ. Vậy thì chết quách đi, sống làm chi cho chật đất!

Quân im lặng, thằng Tuấn lại cười rúc rích một cách vô tư, hình như nó không phải là người thích thú lắm trong chuyện đầu tư vào ba cái chuyện suy nghĩ mông lung hay là đấu tranh nội tâm:

– Nhưng nếu lúc này ông mà chết thì tui cũng sẽ chết theo đấy! Nói thật luôn đó! Thằng này dám nói là dám làm!- Xạo vừa thôi ông tướng!

Tuy nói thế những Quân vẫn thầm mỉm cười một mình. Nó đang hỏi là liệu thằng nhóc đáng yêu kia có phải đang nói những lời thật lòng không? Chuyện gì đang xãy ra với mình đây nè, mình đã bảo là sau vụ thằng Tài sẽ vĩnh viễn khóa chặt cánh cửa trái tim và không tin bất cứ điều gì vào tình yêu nữa mà, tại sao ở đâu lòi ra một tên trộm nhóc này lén chui vô vườn nhà và cướp đi trái tim của mình thế này?

Nhóc yêu này! Anh không biết là lần đánh cược tình yêu này liệu rồi anh có phải sẽ phạm tiếp sai lầm và chuốc lấy đau khổ nữa hay không? Liệu rồi sẽ tới khi nào nhóc sẽ bỏ anh mà đi? Liệu rằng anh có phải là món đồ chơi vài ba bữa của nhóc không? Hóa ra những kẻ miệng mồm luôn cứng cõi không muốn yêu, không tin vào tình yêu như mình lại là những tên khát tình nhất thế giới! Tại sao trãi qua bao nhiêu kí ức không đẹp thậm chí là đáng sợ về tình yêu, rồi tại sao mỗi lần yêu là mỗi lần chuốc lấy lo sợ, là mỗi lần dằn lòng sẽ không bao giờ yêu nữa thì lại là mỗi lần mình càng mong muốn, càng hy được yêu nồng cháy hơn bao giờ hết? Liệu câu nói: “Đừng bao giờ sợ tình yêu của mình dành cho người khác là quá nhiều. Hãy yêu và làm những điều tốt nhất cho những người bạn yêu khi còn có thể thay vì ôm nỗi lo sợ về một ngày chia cách.” có đúng hay không? Mình luôn tin rằng không thể nào sống mà không yêu ai. Và nhóc ơi! Anh luôn tin rằng anh yêu nhóc và được nhóc yêu lại chính là niềm hạnh phúc tuyệt vời nhất mà anh đang có! Đúng vậy, miễn còn yêu thì anh còn có cái quyền được cho phép mình hy vọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.