Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 62



Xe dừng trước cổng, khi thằng Quân vừa leo xuống thì nó đã thấy thằng Tài đang đậu xe ở đó chờ nó tự bao giờ, Tuấn rồ ga xe nhào tới gần thằng Tài hất hàm:

– Anh kiếm ông Quân có chuyện gì?

Quân nạt nó:

– Tuấn, dzô dziên quá nha, về ngủ đi, mai đi làm sớm kìa!- Ông đuổi tui hả? Hôm nay tui muốn qua ngủ với ông!- Nè… nè đừng có trẻ con như vậy nữa nha! Về ngủ sớm đó, nhớ không được đi chơi nha!

Tuấn vẫn còn ba gai:

– Tui chờ thằng đó về rồi tui mới về!- Cái thằng nhóc này ăn nói kỳ khôi quá nha! Về đi nghe chưa!

Tuấn hậm hực, phóng xe đi:

– Ông nhớ đó nha, vì nó mà ông đuổi tôi!…

Quân lắc đầu, thở dài ngao ngán quay qua mỉm cười nhìn thằng Tài:

– Kiếm tui có chuyện gì hả Tài?- Dạo này ông sống tốt chứ?- Ừh, cũng tốt!

Quân mỉm cười nghĩ tới thằng nhóc Tuấn, hắn vừa đi mà cậu đã thấy nhớ! Bất chợt thằng Tài hỏi:

– Ông yêu thằng Tuấn àh?

Quân khẽ gật đầu rồi hỏi lại:

– Còn ông với cô giáo thì sao?- Cũng tốt!- Vậy là mừng cho ông! Lâu quá không gặp nhỉ? Ủa mà hôm nay kiếm tôi có chuyện gì àh?- Ờ không có gì, chỉ là muốn hỏi xem tình hình của ông thế nào thôi! Uhm… em gái tôi có chồng nước ngoài…- Wao, tin vui nghen! Chúc mừng gia đình ông!- Nó sắp rước mẹ tui qua Canada định cư rồi…- Ừh thì sao?

Giọng thằng Tài ấp úng:

– Mình…

Quân cướp lời ngay do cậu linh cảm Tài sẽ nói một điều gì đó:

– Ý ông là sao?- Tôi thấy thằng Tuấn không thích hợp với ông!

Quân mỉm cười:

– Tại sao ông lại nói vậy, chúng tôi đang rất hạnh phúc đó chứ!- Nó trẻ con quá!- Không sao! Tôi yêu cái nét trẻ con đó…

Tài cố rặn để bật ra câu hỏi này một cách khó khăn, nó không quen với kiểu này, nhưng nó biết bây giờ không còn lựa chọn nào tốt hơn:

– Vậy còn tôi?

Quân chau mày, nhăn nhó, cậu cố làm ra vẻ mình rất ngạc nhiên:

– Còn ông? Là sao tui không hiểu? Ý ông là gì?

Không bao giờ thằng Tài nó trả lời câu hỏi một cách trực tiếp cả, nó luôn bắt đầu điều gì đó bằng một câu chuyện:

– Mẹ và em gái tôi cũng chuẩn bị đi rồi, vợ chồng tôi quyết định bán nhà về quê làm ăn, tôi sẽ nghĩ học…- Vậy thì tốt quá còn gì!

Thằng Tài nhìn xa xăm, mắt nó buồn dịu vợi:

– Trước đây vì mẹ mà tôi có lỗi với ông, với lại thời gian chung sống tôi thấy vợ chồng tôi có quá nhiều cách biệt. Vợ tôi là cô giáo, tôi cảm thấy…- Thôi ông đừng nói nữa, cũng đừng bao giờ có ý nghĩ như vậy nữa không là tôi buồn đó! Nếu ông đã không có lỗi với tôi thì giờ đây tôi đâu có được hạnh phúc như ngày hôm nay! Ông đang có trong tay hạnh phúc cho ông lựa chọn, đừng bao giờ đánh mất nó thêm một lần nữa!

Môi thằng Tài run run, nó yếu ớt hỏi:

– Ông yêu thằng Tuấn lắm àh?

Quân vươn vai hít thở thật sâu, nó tự hào nói:

– Đúng vậy, bây giờ nó là cuộc sống của tôi và không có gì thay đổi được điều ấy!- Cám ơn, khi yêu ông thật nồng nàn và khi đoạn tuyệt ông thì thật tàn nhẫn! Tôi hiểu mình sẽ làm gì! Ông thể tặng tôi một tấm hình không?

Quân mỉm cười, khoát tay:

– OK! Không thành vấn đề! Lên phòng đi, tôi lấy cho!…

Cách đó không xa, tại một con hẻm nhỏ, nơi có thể nhìn về cánh cửa sắt vừa khép ấy:

– Hừ! Tình cũ không rũ cũng tới mà, thằng khốn đó đã có vợ mà vẫn còn ham hố, ngay từ đầu mình đã không ưa cái bản mặt nó rồi mà. Còn thằng cha Quân nữa, khá lắm! Dẫn trai lên phòng ngủ mà đuổi mình! Khá lắm!…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.