Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 65



Tiếng chuộng cuộc gọi thằng Điệp réo lên inh ỏi, Tuấn uể oải bắt máy thì nghe vang lên một giọng the thé như sấm rền:

– Biết giờ này mấy giờ chưa mà không đi làm hả thằng quỷ kia, bà Nương chửi um sùm nãy giờ kìa, nghỉ phải báo một tiếng để người ta sắp xếp chứ! Mày thiệt tình…

Nó ngáp ngắn, ngáp dài hứa đại:

– Ok! Tao qua liền…

Aaaaaoooo! Sao mà đau đầu quá vậy nè, mở mắt ra, nó thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, toàn thân nó ê ẩm, nhức mỏi, nó hất tung cái mền ra thì thấy mình đang ở trong tình trạng không một mãnh vải che thân. Nó hoảng sợ quá, định lếch xuống giường thì thấy còn Quyên còn đang nằm ngủ mê man dưới đất trông tình trạng không khác gì nó. Sợ hãi nó gom quần áo và cái điện thoại đang nằm lăn lóc mà bỏ chạy ra khỏi nơi đó như bị ma đuổi….

Nó không chạy về nhà hay qua chỗ làm mà đến một nơi khác như một phản xạ tự nhiên của con tim, con Duy Linh quắc đuôi mừng rỡ chào vị khách sớm tới nhất trong ngày:

– Hic hic! Hôm nay không đi làm hay sao mà qua nhà tui tắm sớm vậy ông?

Quân vẫn còn đang ngáy ngủ trên giường cố gắng buông ra một câu hỏi, còn nó thì đang cố gắng tắm như điên. Nó lê ra ngoài và ngã bổ lên giường hỏi:

– Thằng Tài đêm qua không ngủ lại àh?

Quân cốc đầu nó:

– Nói vậy là ý gì hả?

Sau đó thằng Quân tiến đến sát và thơm lên tóc, lên ót, rồi lên mặt nó thật nhẹ nhàng… Quân thỏ thẻ:

– Đêm qua ngủ một mình, nhớ nhóc muốn chết này!- Cha già… xích ra, đánh răng đi ông nội! Ghê quá!

Nó vẫn mệt mỏi nằm yên, cố gắng để nhớ chuyện gì đã xãy ra đêm qua nhưng không cách nào nhớ lại. Quân vẫn chưa chịu thôi điều tra:

– Vậy là hôm qua đi chơi với ai rồi đúng không? Có làm gì bậy bạ không hả? Nhóc hôm nay bị làm sao vậy?

Thật sự nó chẳng còn tí sức lực nào để nói nữa cả:

– Ông đừng hỏi nữa, xin lỗi, tui muốn ngủ. Ông điện nói thằng Điệp hôm nay tui bệnh, không đi làm được!- Trời! Gì kỳ vậy? Sao không về nhà ngủ, mà qua đây ngủ là sao? Về đi! Không cho ngủ ở đây!- Mệt ông quá! Nằm xuống đây cho tui ôm tui ngủ coi!- Mơ hả kưng?…

Chiều đó đi học. Nó sợ, nó bắt đầu sợ cái điều gì đó không may đã xãy ra với bản thân nó. Nó gặp thằng bạn và hỏi:

– Ủa, hồi bữa tao nhậu xỉn quá rồi sao nữa?- Thì lúc đó tụi tao đòi đưa mày về, nhưng con Quyên nói nó là ghệ mày nên tao cho nó chở mày về. Mà có chuyện gì hả?- Ừh… không có gì!

Thật sự là nó không thể nhớ ra được chuyện gì cả. Nhất định nó phải tìm hiểu ra cho bằng được…

Kỳ Trương lại không ngờ nó vô tình lụm được một bí kíp hết sức tuyệt vời, trong cái thẻ nhớ của thằng Tuấn nó chép về đêm đó không ngờ có thêm cả mấy cái clip quay cảnh thằng Quân đang ***. Ghê thật! Không ngờ tụi nó đã tới mức này luôn! Nó nghiến răng: “Thằng Tuấn đúng là khờ thật, nó nghĩ chỉ cần bỏ tên mấy cái đuôi tập tin đi thì người ta sẽ không đọc được chắc! Bỏ vô máy tính cái là…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.