– Ủa, anh Hai em chạy đi đâu rồi anh Quân?- Uhm.. anh cũng không để ý nữa, hồi nãy nó ra trước thằng Tuấn nghe điện thoại mà. Gọi cho nó thử coi!- Ừh! Xong rồi mình vô kén chơi nha anh, lâu lắm rồi đó em chưa được vô kén nha!
Quân gãi đầu:
– Vô kén nữa hả? Ừh… thì… vô! Xong rồi anh chở Hiền lên thăm thằng Hoàng, thằng Tân, thằng Điệp! Chắc tụi nó vui lắm!- Dạ! Anh chờ em xí…
Kỳ Trương đang chạy tới trấn an đám lâu la thì nhận được điện thoại của con Hiền rũ vô kén, nó lắc đầu quầy quậy kêu giờ nó chỉ muốn ngủ thôi, với lại nó tưởng còn thằng Tuấn ở đó vác mặt tới chi cho tức tối thêm. Hic hic, con quỷ Quyên chả biết đâu kiếm một đám lâu la cùi bắp hết sức làm nó quê thiếu điều muốn độn thổ. Đã thế thằng nào thằng nấy ăn như hạm, kinh thật! Sau khi ăn uống no nê, tiền bạc sòng phẳng dù thật sự chúng chả làm được cái đám ôn gì thì đám kia mới chịu ngồi yên chờ xe sửa xong để rút lui về thành phố.
Vừa về tới nhà thằng Kỳ Trương điện thoại sạc ngay con Quyên:
– Trời ơi! Cô hay quá ha, kiếm đâu ra bốn thằng xi-ba-chao về đây ăn hại không hà… mà anh kêu là tìm cớ đánh thằng Tuấn với anh thôi, sao tự nhiên đánh thằng Quân nữa?
Sau đó hắn kể sơ tình hình cho con Quyên nghe. Cô ả tức tối nói:
– Được rồi! Để em kéo thêm lính xuống san bằng cái xứ đó luôn! Chả biết thằng Quân là thằng khốn nào…
Kỳ Trương gầm gừ:
– Thì ra cô ra lệnh cho tụi nó đánh thằng Quân nữa àh? Mà giờ khỏi đi, đánh lộn với tụi nó chả giải quyết được cái gì, bây giờ phải làm sao chia cắt tụi nó ra kìa… đánh đấm toàn là anh bị lãnh-quả không hà!- Chia cắt là làm sao anh?- Tức là đánh vô điểm yếu của hai thằng cùng một lúc đó hiểu chưa? Em quen với thằng Tuấn lâu ngày chắc em biết nó sợ cái gì mà phải không?
Quyên suy nghĩ một lát rồi nói:
– Sợ cái gì là cái gì hả anh?- Rắn, rít, bóng đêm hay cô đơn hay cái gì đó đại loại như thế đó…
Quyên trầm ngâm một lát:
– Rắn, rít, bò cạp, kỳ nhông, kỳ đà không biết ảnh có sợ không chứ… em thấy ảnh khoái ăn mấy món đó lắm!
Kỳ Trương gầm lên:
– Chả lẽ đó giờ yêu nó mấy năm cô không biết cái gì làm cho nó hoảng sợ thật sự hả? Ráng nhớ coi! Máu hay gì gì đó…- A, em nhớ rồi, có một thứ sẽ khiến ảnh hoảng sợ vô cùng!
Quyên reo lên làm thằng Kỳ Trương mừng húm:
– Cái gì?- Dạ… ba ảnh!…
Mỗi lần vô kén là mỗi lần thằng Quân nhớ thằng Tuấn khủng khiếp mà chả biết lý do vì sao nữa, nó luôn ước phải chi giờ này có nhóc ấy ở đây thì sẽ vui biết mấy…
– Anh Quân, người ta mới đi có chút xíu mà đã nhớ rồi sao? Vậy hồi nãy ai kêu đuổi người ta về trển chi!- Hì hì.. đâu có… anh có nghĩ gì đâu!- Sao em thấy anh đăm chiêu quá kìa! Giờ anh kể cho em nghe chuyện anh với ảnh đi!- Xong là Hiền kể lại chuyện ở quê ngoại cho anh nghe lại nha, quen chàng nào, ra làm sao…- OK! Vậy mình trao đổi hen!…