– Thiệt tình sống hai mươi mấy năm trời anh chưa từng thấy ai trên đời này vô duyên như nhóc cả!- Gì dzô dziên ông nội, có sao tui nói vậy hà!- Phải vậy không đó! Hay là giả mù sa mưa? Ai biết sau lưng anh: nhóc và con Quyên làm những gì chứ?
Tuấn nghe nhắc tới con Quyên bổng buồn rười rượi, bất chợt nó kéo tay thằng Quân sát vào bụng để người thằng Quân ôm chặt lấy nó, Quân mỉm cười:
– Vụ gì vậy? Nhắc cái nhớ rồi sao?…
– Ông Quân này!- Gì? Làm gì hình sự ghê vậy?- Ông có tin tôi không?- Tin…- Cám ơn ông thật nhiều!
Quân cười:
– Chưa nói hết câu chú ơi: Tin.. chết liền! Ha ha ha!- Ông sao cứ giỡn hoài!
Quân tự động ôm nhóc thật chặt, cằm của cậu kề lên vai nó dù rằng hai đứa đang chạy xe giữa đường:
– Tính nói gì nói đại đi, cái mặt nhóc hình sự sao thấy ghê quá! Bày đặt bắt chước ai vậy hả?- Sau này vì lý do ông sẽ không yêu tôi nữa?- Ha ha… hỏi gì ghê vậy?- Thì ông trả lời đi!- À… vì… vì anh mất trí, vì trái tim anh ngừng đập… thì anh sẽ hết yêu nhóc! Được chưa! Mà sao hỏi vậy chi dzạ?
Bổng nhiên Quân lại nói thêm:
– Nhưng mà giữa hai chuyện yêu nhau và quen nhau là khác à nha!- Là sao?- Tức là mặc dù anh yêu nhóc nhưng mà vẫn có thể… bỏ nhóc đó!- Tại sao chứ?- Thì nếu nhóc không nghe lời anh! Anh quê độ anh bỏ!- Dễ vậy hả?- Chứ sao! Thuận “QUA” thì sống mà nghịch “QUA” thì chết hà!
Trong khi thằng Quân vui cười nói còn thằng Tuấn vẫn tỏ ra khá căng thẳng:
– Còn lý do nào khác không?- Lý do khác là sao nhóc?- Giả sử như là do ngoại cảnh tác động đó!
Quân nhíu mày, cậu thấy hình như chú nhóc nhỏ bé của mình hôm nay… có vấn đề gì đó thì phải:
– Ý nhóc nói ngoại cảnh là sao?
Tuấn bối rối, nó giảm tốc độ lại, một tay nó đập đập lên đèn xe và bắt đầu ngập ngừng hỏi:
– Giả sử mẹ ông biết chuyện này thì sao?
Quân cắn vào vai nhóc một cái:
– Nhóc đừng lo chuyện đó! Cái đó anh thu xếp được!- Vậy còn bên.. gia đình tui?
Quân bất chợt hơi khựng lại. Đúng rồi, từ lúc quen nhóc tới giờ đủ thứ chuyện xãy ra chưa bao giờ Quân nghĩ tới cái việc xa vời đó nữa. Quân hỏi:
– Ý nhóc hỏi vậy là sao?- Thì giả sử gia đình tui cấm cản thì sao?
Thấy thằng Quân cứ im lặng mãi nó giục:
– Ông nói đi chứ! Sao im re vậy?- Cái đó tùy vô nhóc thôi!- Tùy vô tui là sao?
Quân nhỏ nhẹ nói:
– Thì tùy vô thái độ của nhóc thôi. Nhóc sao anh vậy!
Tuấn dò hỏi:
– Thật không?
Quân khẽ cắn lỗ tai nhóc yêu của mình:
– Anh không sợ gì hết! Chỉ sợ nhóc thôi!- Ông hứa đó nha! Vậy cảm ơn ông!- Cám ơn gì hả nhóc?- Móc nghoéo đi!- Xì… trò con nít!
Tuấn cười thật tươi:
– Mà tui muốn như vậy!- Mệt nhóc quá!- Á… thấy chưa! Ông cũng đụng tui vậy mà nói! Mai mốt tui đụng lại đừng có la à nha!- He he… ai kêu đụng tui hoài, lâu lâu cũng phải trả thù lại chứ!.. Trời ơi! Nhóc hư quá nha! Chưa gì mà đã…- Tại ông làm tui.. phê quá!
Quân rút tay ra gõ đầu nó một cái:
– Chuyện vậy cũng nói được! Pó tay nhóc luôn!- Thì có sao tui nói vậy mà!- Mệt quá! Vô duyên chưa từng có!- Hì… hì… để tay vô nữa đi!
Trông thằng Quân mắc cở thật buồn cười:
– Dẹp! Người ta nhìn kìa!
Tuấn cầm tay thằng Quân và đặt vào bụng mình nói:
– Kệ người ta đi! Bữa nay tui qua ngủ với ông nha!
Quân le lưỡi:
– Thôi đi, đừng có dụ! Có chết cũng không ngủ chung nhóc nữa đâu!- Ư… sao dzạ?- Còn sao với trăng nữa hả? Nhóc quậy quá ai mà ngủ được! Chưa hỏi tội là may lắm đó! Hôm nay tía về mà dám đòi qua đây ngủ hả ta? Gan quá hen!
Tuấn cười hề hề:
– Tui giả bộ thử lòng ông chứ bộ!- Ghê chưa! Vậy cho ngủ đó!- Thiệt không? Để tui gọi cho ổng nói là…
Thật sự Quân đang ước rằng phải chi đêm nay nhóc sẽ ngủ chung với mình đấy! Trời hôm nay đẹp ghê! Nhất định phải rũ nhóc ngắm sao mới được! Nhưng mà tất cả chỉ là mơ ước mà thôi! Hôm nay ba nhóc ngủ ở nhà mà! Yêu là tuyệt vời như vậy sao? Chúa ơi xin cho con mãi yêu nhóc nhé!