Nhóm Nhạc Nam Siêu Thời Không - Phù An Khâm

Chương 39: Ôn Hàng tiêu rồi!



Nhờ cơn giận của Tạ Túc, mọi người mới thoát khỏi cơn bàng hoàng, nhưng cũng vì cơn giận này mà không khí ở hiện trường đã trở nên đặc quánh.

Tạ Túc trong ấn tượng của mọi người là một người tao nhã đúng mực, lần đầu tiên thấy cậu ta tức giận đến vậy.

Tính cách bộc phát trái ngược ngày thường, cơn giận hiếm có đó càng khiến người khác sợ hơn.

Ôn Hàng được cậu ta ôm vào lòng cũng ngơ ngác nhìn cậu ta, túm lấy tay cậu ta.

Mấy ngày trước, bất kể gã tiếp cận thế nào thì Tạ Túc cũng đối xử với gã không mặn không nhạt, ôn hòa lịch sự nhưng xa cách. Không ngờ khi gã bị đánh giữa đám đông, đau giận đan xen, lúng túng xấu hổ không biết nên làm gì thì cậu ta lại lao ra bảo vệ gã.

Còn vì gã nổi giận đến nhường này.

Sao lại giận đến vậy chứ?

Đau lòng cho gã ư?

Đau lòng sao?

Ôn Hàng bấu chặt tay Tạ Túc, lòng bối rối lẩm bẩm hai chữ này.

Dù đau đến mụ đầu nhưng mắt gã vẫn lộ ra sự đắc ý, liếc kẻ đánh mình.

Úc Yến hờ hững nhìn hai người, bình thản cất giọng: “Tôi đang quay phim.”

“Cậu đó, cậu đang làm gì vậy?” Úc Yến hỏi vặn lại Tạ Túc: “Cậu là một diễn viên, trên mạng ai cũng khen diễn giỏi, vậy mà lại xông vào ống kính của người khác thế à?”

Tạ Túc nghe xong còn giận hơn: “Đây là quay phim sao? Đánh người thì đúng hơn!”

“Cậu ta nói đánh thật mà, tôi chỉ đang làm tròn vai diễn để cảnh quay được suôn sẻ thôi mà nhỉ!”

“Cậu!” Tạ Túc muốn sấn tới.

“Đừng ồn nữa!”

Người bu coi càng lúc càng đông, tiếng bàn tán xôn xao ầm ĩ. Nhan Ý bừng tỉnh vội can hai người, quay sang hỏi đạo diễn: “Đạo diễn Lâm, cảnh quay thế nào?”

Cảnh quay rất tốt.

Y như lời Úc Yến nói, hắn diễn ra được cái hồn nhân vật, đánh cũng có hồn nốt.

Chỉ hai ba phút ngắn ngủi, kỹ năng diễn của Úc Yến đã khiến anh ta chấn động, cái tát kia y chang trong tưởng tượng của anh ta. Nhưng anh ta nhìn Tạ Túc thì không dám khen ra miệng.

Đạo diễn Lâm: “Qua rồi! Chuẩn bị cảnh tiếp theo.”

Lê Diêu, Tô Bình Bình và Ninh Tiêu đang ngơ ngác cũng sực tỉnh vội vàng đi làm việc.

Tô Bình Bình cầm ô và nước chạy đến chỗ Úc Yến.

Úc Yến: “Lấy thêm cái khăn ướt qua đây.”

Ninh Tiêu đi đến chỗ Tạ Úc hỗ trợ, Kỷ Hiểu Hiểu không có ở đây nên Diêu vội cầm khăn qua. Tô Bình Bình dùng nước suối làm ướt khăn rồi đưa cho hắn. Úc Yến cầm khăn, chán ghét lau bàn tay mới đánh người ngay trước mặt Ôn Hàng.

Nhan Ý nhìn ra hắn không cố ý làm vậy, hắn ghét thật lòng. Tay dính chút kem nền, màu kem vàng hơn màu da hắn một tông, hắn cứ như bị dính thứ gì ghê tởm lắm, mày nhíu chặt mà lau thật mạnh.

Lê Diêu đứng kế bên cũng dòm thấy. Cậu ta biết Úc Yến ghét cay ghét đắng đụng chạm với người xa lạ, thế là chu đáo đổi khăn giúp hắn.

Nhưng Ôn Hàng thì không biết chuyện đó.

Sỉ nhục này còn nặng hơn vừa rồi, trước giờ gã chưa từng bị làm nhục như thế!

Gã giận đỏ cả mắt, tức run người nhưng cái vẻ đỏ mắt run người đó không thể hiện sự dữ tợn trong lòng gã, mà nom khá tội nghiệp đáng thương.

Tạ Túc nhíu chặt mày.

Xung quanh vẫn còn nhiều người hóng drama, Tạ Túc nói: “Chúng ta vào phòng rồi nói.”

Úc Yến ném khăn cho Tô Bình Bình, “ừ” một tiếng.

Tạ Túc: “Mọi người đi trước đi, tôi xử lý vết thương cho cậu ấy.”

Nhan Ý hơi đơ, nhìn sang thì thấy nụ cười bí ẩn ở khóe miệng và sự đắc ý trong mắt Ôn Hàng.

“Được.” Nhan Ý nói: “Chúng tôi chờ cậu.”

Trong phim trường có mấy căn nhà cổ kính, tìm một căn không người, Nhan Ý, Úc Yến, Lê Diêu, Tô Bình Bình cùng ngồi quanh một cái bàn gỗ. Sau khi ngồi xuống, bọn họ cũng không biết phải nói gì cả. Thật ra bọn họ muốn vào nhà chỉ vì không muốn cho người bên ngoài hóng hớt rồi cười nhạo mà thôi.

“Gần đây tôi có thấy một câu nói trên mạng.” Úc Yến rửa tay sạch sẽ xong thì lạnh nhạt nói.

Lê Diêu lập tức tiếp lời: “Câu nói gì?”

“Gu của người đàn ông sẽ thể hiện qua kiểu người họ thích.” Úc Yến nói: “Gu của tôi tốt hơn Tạ Túc nhiều.”

Lê Diêu: “…”

Nhan Ý: “…”

Lê Diêu lấy hết can đảm, thành thật hỏi: “Gu anh thế nào ạ? Cái này không tiện phán xét lắm.”

“Mà, người anh thích là ai?”

Úc Yến vừa định đáp thì Nhan Ý bỗng đứng phắt dậy.

Hắn bĩu môi: “Dù sao cũng tốt hơn tên Ôn Hàng kia trăm ngàn lần.”

Khi hắn nói câu đó, đúng lúc Tạ Túc đi vào.

Cậu ta đã bớt giận rồi nhưng nét giận trên mặt vẫn còn một ít, tâm trạng không được tốt lắm.

“Úc Yến, sao cậu lại đánh người ta?”

Không còn người ngoài nữa, khỏi nói mấy lời giả tạo.

Tạ Túc nói thẳng: “Ôn Hàng không làm gì sai với cậu cả, bây giờ cậu ấy cũng không phải người xấu, sao cậu lại mượn cớ…”

“Được rồi.” Úc Yến bực mình cắt lời.

“Tôi mượn diễn xuất để đánh gã đó.” Hắn thừa nhận, vẻ mặt thờ ơ cười nhạo: “Tôi đánh gã, bất kể gã có làm gì tôi không, gã là người tốt hay kẻ xấu, đều không liên quan gì đến tôi cả, tôi không quan tâm, cũng không cản ai được tôi đánh gã.”

Hắn tỏ vẻ người khác sống chết hay vui buồn đều chẳng liên quan gì đến mình.

“Cậu!” Cơn giận của Tạ Túc lại bị hắn kích thích: “Cậu cho rằng cậu là ai chứ?”

Úc Yến cười, lần này vươn chút lạnh lùng: “Vậy gã cho rằng mình là ai hả?”

Lê Diêu và trợ lý không dám thở mạnh, chỉ có Nhan Ý là dám mở lời.

“A Túc, chúng ta nói chuyện chút đi.”

Khi Nhan Ý lên xe bảo mẫu của Tạ Túc, Ninh Tiêu đang đưa Ôn Hàng xuống.

Ninh Tiêu thấy Nhan Ý thì hơi luống cuống.

Ôn Hàng bình tĩnh xen lẫn vui mừng, nói với Tạ Túc: “Cảm ơn anh Tạ đã bôi thuốc cho tôi, nếu không có anh, tôi không có trợ lý cũng không biết làm gì nữa.”

Tạ Túc khôi phục vẻ ôn hòa thường ngày: “Về nhớ chú ý vết thương.”

Cái vẻ tức giận và thất lễ ban nãy biến mất. Nhưng Ôn Hàng lại không để ý, gã nhìn Nhan Ý, ánh mắt nắm chắc thắng lợi khiến Nhan Ý khó hiểu.

“A Túc, anh có ý gì với Ôn Hàng?” Sau khi lên xe, Nhan Ý đi thẳng vào vấn đề.

“Không có ý gì cả.” Tạ Túc nói.

Nhan Ý do dự, chuyện tình cảm, người ngoài không dễ xen vào. Dù cậu không coi mình là người ngoài, nhưng cậu cũng không có quyền yêu cầu Tạ Túc phải làm gì trong chuyện này cả.

“Cậu sợ tôi thích Ôn Hàng lần nữa?” Tạ Túc nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Ừ.” Nhan Ý gật đầu: “A Túc, đừng thích gã.”

Tạ Túc lại gần cậu, ánh mắt nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao chứ?”

Tại sao á?

Còn tại sao nữa?

Đột nhiên Nhan Ý ngẩng đầu, định nói cậu ta đừng dẫm vào vết xe đổ nhưng chợt phát hiện có gì đó không đúng.

Tạ Túc nhìn cậu không chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm chứa đựng tình cảm mà cậu không hiểu được.

Cậu ta mím chặt môi như thể đáp án này rất quan trọng với cậu ta, quan trọng đến nỗi làm cậu ta căng thẳng.

“Anh tỉnh táo lại đi!” Nhan Ý chợt quát to.

Tạ Túc sửng sốt.

“Anh bị điên à?” Nhan Ý không nhịn được nữa, không thể nhịn nổi: “Năm xưa anh bị gã hại cho thê thảm như thế còn chưa đủ à? Anh còn muốn trải nghiệm thêm lần nữa sao? Danh tiếng sụp đổ, thân thể tàn tạ, ngồi xe lăn, mặt mũi bị huỷ?”

Xả xong, Nhan Ý căng thẳng nhìn Tạ Túc.

Cậu phát hiện cậu ta đỡ trán, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.

Rốt cuộc là có giận hay không thế?

Nhan Ý không biết chắc nên ho khan, xuống giọng: “Tôi là quản lý của anh, chuyện tình cảm anh phải nói với tôi.”

“Nói với cậu thế nào được? Tôi nói không nổi.” Tạ Túc đau đầu.

Cậu bất chấp lý lẽ thế sao?

Nhan Ý cân nhắc rồi nói thật lạnh lùng cứng rắn: “A Túc, anh cách xa gã chút.”

Nói xong, cậu bổ sung thêm câu: “Những lời này, tôi cũng sẽ nói với Ôn Hàng.”

Thấy cậu ta không lên tiếng, Nhan Ý định xuống xe thì nghe giọng kiên định của Tạ Túc bỗng cất lên: “Cậu đừng nói chuyện này với cậu ấy.”

Khi ra khỏi xe, bụng Nhan Ý tràn đầy lửa giận.

Điều khiến cậu giận hơn là, cậu mới đi được mấy bước đã đụng phải Ôn Hàng.

Ôn Hàng đứng gần xe bảo mẫu chứ không đi xa. Thấy Nhan Ý, gã cười hỏi: “Có phải muốn nói tôi cách xa Tạ Túc ra không?”

Nhan Ý thấy cổ họng mắc nghẹn.

“Đây không phải lần đầu tiên tôi thấy những quản lý muốn khống chế mọi việc trong tay như anh.” Gã tỏ ra hiểu biết, khẳng định: “Nghệ sĩ dưới quyền phải vây quanh mình mới vui, thoát khỏi tầm tay là tức giận ngay.”

“Tỉnh mộng đi, anh chỉ là quản lý thôi, bọn họ là minh tinh.”

Ôn Hàng cười rất vui.

Gã cũng không biết tại sao mình lại ghét Nhan Ý như vậy.

Có lẽ vì từ lần đầu gặp mặt, cậu ta cứ nhằm vào mình, có lẽ vì bộ dạng được người ta tâng bốc của cậu ta quá chói mắt. Ban đầu Ôn Hàng cũng không thích cậu ta, nhưng càng tiếp xúc thì cảm giác đó càng dữ dội.

Như thể hai bên có mối thù truyền kiếp, khắc tinh trời sinh nên vừa thấy mặt là xù lông ngay.

“Lượn chỗ khác đi, đừng làm tôi ói.” Nhan Ý nói.

Ôn Hàng chưa load kịp: “Gì cơ?”

“Mồm sưng thì đừng cười, gớm chết được.”

Mặt Ôn Hàng xanh mét.

Gã còn muốn nói gì đó thì Nhan Ý lại kéo tay gã đến trước kính chiếu hậu của một chiếc xe.

Miệng người trong gương sưng đỏ còn bôi thuốc màu xanh, nên trông càng ‘xuất sắc’ hơn. Có lẽ cái tát kia quá mạnh, cũng có lẽ là tay người đánh quá lớn nên chỗ sưng lan tận khóe mắt, vùng da dưới mắt sưng đè vào mắt khiến mắt bị híp lại, vừa nhỏ vừa buồn cười.

Nhan Ý để gã soi nhan sắc của mình, cũng dẫn dắt gã tưởng tượng: “Vừa rồi cậu dùng gương mặt này, cười đắc chí với tôi.”

Ôn Hàng vô cùng để ý hình tượng và ngoại hình của mình, nghe xong thì nhăn mặt, cái nhăn nhó xấu xí đó bị phơi bày trong gương, gã cũng thấy rõ ràng, mặt càng khó coi hơn nữa.

“Quay về học lớp kiểm soát biểu cảm đi, nếu công ty cậu không có khóa này, tôi có thể đề cử cho cậu vài thầy dạy.”

Nhan Ý rút tay về, lười quan tâm gã có đi thảo mai với Tạ Túc hay không. Mắt không thấy lòng không phiền, cậu đi luôn.

“Gã đó lại chọc anh giận à?”

Cậu mới đi được mấy bước, lại gặp Úc Yến. Hắn nối gót theo cậu, cười hỏi.

Hắn khá cao nên lúc đi sau lưng Nhan Ý phải hơi khom xuống để nói chuyện với cậu, trông có vẻ như đang hạ mình nhận sai: “Thôi mà, để lần sau tôi đánh gã trút giận cho anh, hứa sẽ đánh ác hơn nữa.”

“Đánh đánh đánh, cậu chỉ biết đánh thôi!” Nhan Ý quát hắn.

Quát xong, cậu mới nhận ra mình vừa trút giận lên người Úc Yến. Nhan Ý do dự không biết có nên xin lỗi hay không, nhưng ngước mắt lại thấy Úc Yến đang cười.

Hắn cười tươi rói luôn.

Dường như thế giới cũng bừng sáng theo.

Cơn giận trong lòng Nhan Ý bị ánh mặt trời này xua tan.

“Đại Thịnh của trẫm tiêu rồi.” Úc Yến chủ động nói.

Nhan Ý đâu còn giận nữa, còn không kiềm được mà bật cười.

Úc Yến thay đổi rồi.

Trước kia ở Đại Thịnh, dù hắn không thật lòng muốn tổn thương Nhan Ý nhưng vẫn động chân động tay không ít, hở tý là bảo thái giám kéo cậu xuống hoặc ném cậu lên giường.

Giờ hắn như được đả thông kinh mạch.

Nghĩ tới đây Nhan Ý không cười nữa, mất tự nhiên quay đầu: “Nhanh chuẩn bị cho cảnh quay chiều đi.”

Úc Yến nhíu mày, vẫn đồng ý.

Cảnh quay buổi chiều đóng chung với Lê Diêu, Lê Diêu chờ hắn mãi, thấy hắn vừa đi vừa cúi đầu nhìn điện thoại thì tò mò hỏi: “Anh Úc Yến, anh nhìn gì vậy?”

“Không có gì.” Úc Yến cất điện thoại.

Điện thoại hơi nghiêng, Lê Diêu đúng lúc liếc qua thấy một diễn đàn Tiểu Phấn Hồng.

[Topic: Bạn trai tức giận phải làm sao?]

[Chủ tus, bạn phải cười nhiều với bạn trai nha, đao mềm, đao nào cũng chết người.]

Lê Diêu: “?”

Buổi chiều khi xem Úc Yến và Lê Diêu quay phim, Nhan Ý cũng tỉnh táo. Cậu quyết định phải nói chuyện với Tạ Túc nhiều hơn, cậu sợ nhất là nói chuyện không được lại tạo thành hiểu lầm gì đó. Nhưng cậu không ngờ, cậu luôn không có được cơ hội nói chuyện với Tạ Túc.

Ngày hôm đó, Tạ Túc quay phim đến khuya, mới quay xong thì Ôn Hàng sáp qua. Nhan Ý sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cậu ta nên không tìm cậu ta nữa.

Ngày hôm sau, Nhan Ý bị tiếng chuông thông báo đánh thức, tin tức từ đâu ùa tới, nhất là trên Weibo, ai cũng chửi cậu. Mấy tháng trước cậu bị chửi quen rồi, mấy tháng nay không bị chửi nữa nên thình lình có hơi đơ.

Mở Weibo ra coi, cậu mới biết là có chuyện gì.

Tuyết Đầu Tay là dự án phim lớn nên diễn viên casting rất được chú ý, có thiên tài diễn xuất Tạ Túc, có nữ hoàng scandal Vương Hạ Vi, có vai thế Úc Yến mà cư dân mạng hết sức mong chờ. Bộ phim hot ngay từ lúc mở máy.

Đương nhiên, paparazzi càng đua nhau chụp lén.

Trên mạng tuồn ra vô số ảnh leak, mỗi ngày paparazzi còn up hàng tá ảnh chụp lén lên Weibo nữa. Mà trong những bức ảnh hôm nay, Nhan Ý xuất hiện tận hai lần.

Lần thứ nhất, Nhan Ý kéo Ôn Hàng nhìn gương chiếu hậu.

Cậu đã rất chú ý rồi, không đè Ôn Hàng, chỉ kéo tay gã thôi nhưng do góc chụp nên ảnh trông như Nhan Ý kéo Ôn Hàng lại gần xe muốn ức hiếp gã, nhất là khi khóe miệng gã bị thương, vẻ mặt rất đau đớn.

Cư dân mạng đang chửi quản lý lớn bắt nạt sao nhỏ.

Bình thường những lúc thế này, fan của sao trong tay quản lý sẽ nói giúp nhưng một tấm ảnh khác đã cắt đứt khả năng đó.

Một tấm ảnh khác là chụp Úc Yến và Nhan Ý. Úc Yến hơi khom người cười nói chuyện với Nhan Ý, trông như hắn đang hạ mình. Fan của Úc Yến đa số gom từ màn trình diễn cưỡi ngựa, u mê sự ngầu lòi của hắn, ai biết hắn lại khom lưng uốn gối như thế?

Nghĩ đến lời hai fan của Lê Diêu nói hôm đó, tiếp theo, Nhan Ý không cần xem nữa cũng biết tình hình đã phát triển thế nào rồi.

Đừng nói fan của Úc Yến sẽ nói giúp cho cậu, không nhập đội mắng cậu đã là nể mặt lắm rồi. Fan của hai nhà khác thì đã sớm ôm thành kiến với cậu, thấy có drama cũng không ra mặt giúp cậu đâu.

Cậu tắt Wechat và bình luận, tiện tay vào xem Weibo của Ôn Hàng. Qua một đêm, gã đã tăng thêm rất nhiều fan.

Nhan Ý không tiếp tục hành hạ mình nữa, chỉ nhìn một cái rồi tắt Weibo luôn, xuống giường, rửa mặt, đi đến đoàn phim.

Tô Bình Bình thấy cậu thì rất căng thẳng: “Anh Nhan.”

Nhan Ý biết cậu ta lo lắng điều gì: “Không sao, tôi là quản lý chứ không phải minh tinh, bị chửi mấy câu cũng chẳng sao cả, đừng nói cho Úc Yến biết.”

Nào chỉ là mấy câu cơ chứ?

Tô Bình Bình vừa lo lắng vừa bất bình, nhưng vẫn đồng ý.

Chuyện này chưa lên hot search, bọn họ không nói, Úc Yến và hai người kia cũng không phát hiện. Nếu như bị phát hiện, không biết sẽ ra sao nữa.

Tô Bình Bình thấy không ổn tý nào.

An ủi Tô Bình Bình xong, Nhan Ý nhìn về Tạ Túc thì thấy cậu ta đang trò chuyện với Ôn Hàng. Mắt Ôn Hàng đỏ ửng, Tạ Túc đứng bên cạnh an ủi gã, vẻ mặt rất dịu dàng.

Tô Bình Bình nói: “Ban nãy anh Tạ đi tìm biên kịch, bảo biên kịch thêm đất diễn cho Ôn Hàng.”

Nhan Ý nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa.

Mấy ngày tiếp theo, cảnh tượng đó xuất hiện trước mắt cậu rất nhiều lần, cậu cũng đã nhìn thấu thủ đoạn của Ôn Hàng.

Lúc bình thường, Tạ Túc đối xử với gã không có gì đặc biệt cả nhưng khi gã bị ức hiếp, bị thương, cậu ta lại không thể nào giữ khoảng cách nữa, luôn vì gã mà tức giận, vì gã mà đau lòng.

Vì vậy, ngay cả khi Úc Yến đánh Ôn Hàng trong phim, gã cũng có thể cười với Nhan Ý, vì tiếp theo, Tạ Úc sẽ cãi nhau với Úc Yến rồi chăm sóc vết thương cho gã.

Gã bị thương càng nặng, Tạ Túc càng đau lòng, mà càng đau lòng thì càng đối xử khác biệt với gã.

Sự khác biệt và đau lòng đó càng chất càng nhiều, chỉ cần một chút đột phá nữa thôi.

Hôm đó, Úc Yến thẳng chân đá Ôn Hàng một cú trong phim, Tạ Túc lại cãi nhau với Úc Yến, thậm chí lấy thân phận người đầu tư để cảnh cáo hắn, nếu có lần sau nữa thì cút ra khỏi đoàn phim đi.

Cậu ta như một tên hôn quân bị mỹ nhân làm mụ mị đầu óc, muốn đoạn tuyệt quan hệ với người nhà.

Ôn Hàng đau đến mức đổ mồ hôi đầy mặt nhưng lại cười với Nhan Ý, cười đến mức Úc Yến quạu muốn đá thêm cú nữa.

Nhan Ý kéo hắn lại, nhìn Tạ Túc vội vàng ôm lấy Ôn Hàng đang ôm bụng, đi qua phòng bên cạnh.

“Anh ta thật quá đáng!” Lê Diêu bất bình nói.

Nhan Ý đỡ trán, mệt mỏi vô cùng.

Yêu sẽ khiến người ta mù quáng thành như thế sao? Ngay cả Lê Diêu cũng nhìn ra được Ôn Hàng có vấn đề, Tạ Túc lại càng ngày càng quan tâm gã hơn.

Hôm đó, cả đoàn đều yên tĩnh ảm đạm.

Trước khi ngủ, Nhan Ý đã bị đè nén mấy ngày quyết định mai sẽ đi nói chuyện với Tạ Túc, nếu còn không có hiệu quả thì cậu sẽ dùng thủ đoạn cưỡng chế Ôn Hàng rời khỏi đoàn phim, hoặc nhận hoạt động khác cho Tạ Túc, mang cậu ta ra ngoài tỉnh táo một thời gian.

Cậu cảm thấy Ôn Hàng như liều thuốc độc nguy hiểm với Tạ Túc, hễ đụng vào là Tạ Túc trở nên bất thường ngay.

Nhất định phải tách họ ra.

Nhan Ý suy nghĩ rất lâu mới đi ngủ, nhưng chưa ngủ được một tiếng đã bị điện thoại đánh thức.

“Anh Nhan, anh mau xem Weibo đi!” Ninh Tiêu hô to trong điện thoại: “Xảy ra chuyện rồi.”

Chuyện bị đánh thức lúc nửa đêm cũng thường xảy ra, Nhan Ý bất đắc dĩ xoa mắt, mở Weibo ra.

Hai giờ sáng, một hot search bùng nổ liên quan đến Ôn Hàng, Tạ Túc và đoàn phim Tuyết Đầu tay. Đó là một video chưa đầy mười phút, bình luận đã lên tới 100 ngàn.

Nhan Ý tỉnh liền, tốc độ tăng nhanh như thế nhất định xảy ra chuyện lớn rồi.

Cậu vội click vào video.

Độ nét của video rất thấp, ống kính rung lắc, vừa xem đã biết là quay lén.

Cảnh tượng lờ mờ không thấy người, chỉ nghe được tiếng nói.

Ban đầu là một giọng nói đau lòng đến run run.

“Cậu Tạ, cảm ơn cậu đã quan tâm tôi, tôi chỉ là người mới không có cả trợ lý, mới debut đã luôn bị người ta ức hiếp, cậu là người đầu tiên đối xử tốt với tôi, tôi không biết nên cảm ơn cậu thế nào.”

“Ai ức hiếp anh nữa?” Một giọng nói tức giận.

Video yên tĩnh khoảng một phút, là một người đang đợi, một người đang do dự.

“Tôi không muốn nói, tôi nói ra, cậu nhất định sẽ ghét tôi.” Giọng nói này mang theo tiếng nức nở: “Huống hồ thân phận của họ đều không đơn giản.”

“Trên đời này, chỉ cần là người có lương tâm thì sẽ không ghét người bị ức hiếp.”

“Có phải là người của đoàn phim không? Anh yên tâm đi, giờ tôi là nhà đầu tư lớn nhất đoàn phim, ai ức hiếp anh, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anh.”

Có tiếng khóc thút thít, kèm theo là tiếng an ủi đau lòng mà dịu dàng.

Dường như xác nhận được người này thật sự không ghét mình, còn có năng lực trút giận cho mình, người kia nức nở nói:

“Phải, là nhà sản xuất Vương Hành Kiện của phim Tuyết Đầu Tay. Ông ấy lấy nhân vật ra uy hiếp tôi, chuốc say tôi, ép tôi lên giường, còn cả nhà đầu tư giám đốc Vương và phó đạo diễn Lưu Bộ Đức nữa, bọn họ thường xuyên quấy rối tôi.”

“Bọn họ là một đám súc sinh, đã từng làm hại rất nhiều minh tinh. Họ ép tôi xem video đó, gồm cả những tiểu hoa lưu lượng…”

Video dừng lại.

Nhan Ý: “?”

Ôn Hàng thấy có lợi từ việc Tạ Túc đau lòng, phát hiện mình càng thảm thì Tạ Túc càng đau lòng, được nhiều lợi ích đến mức đầu óc mê muội rồi à? Ngay cả chuyện đó mà cũng nói với Tạ Túc.

Nhan Ý dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết, Ôn Hàng tiêu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.