Nhóm Nhạc Nam Siêu Thời Không - Phù An Khâm

Chương 40: Hôn cậu là phần thưởng lớn nhất mà đời này tôi tặng cho mình



Đúng như lời Tạ Túc nói, dân mạng không hề ghét hay mắng chửi gì nạn nhân. Nhưng đây chỉ là bắt đầu thôi, trước mắt dân mạng đồng cảm ủng hộ gã, đoàn phim cũng sẽ tạo điều kiện cho gã.

Nhưng qua thời gian này, ngôi sao nhiều scandal không người chống lưng, sơ sẩy chút là tiêu đời ngay. Hơn nữa còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc kéo fans, còn bị đối thủ cạnh tranh pressing cả đời.

Tệ hơn nữa là nhà sản xuất và nhà đầu tư bị gã kéo xuống nước, nhất định sẽ không tha cho gã. Những ngôi sao từng quan hệ mờ ám với phó đạo diễn, nhà sản xuất và nhà đầu tư cũng ghim gã vì gã đã thấy video của họ.

Dựa vào địa vị và quan hệ của gã trong giới lúc này, coi như hết cứu rồi.

Nhan Ý không hiểu, Ôn Hàng ăn gì mà ngu dữ vậy? Tuổi trẻ vô tri, cái lợi trước mắt hay bị điều gì đó che mờ mắt? Gã tin Tạ Túc sẽ không bận tâm, còn xử lý ba người kia để trút giận cho gã thật sao?

Có điều nhìn biểu hiện của Tạ Túc mấy ngày nay, e là cậu ta sẽ xử lý mấy người kia thật, cậu ta còn muốn đuổi Úc Yến luôn cơ mà?

Nhan Ý cũng coi như thông suốt, hiểu tại sao Ôn Hàng lại chơi ngu như vậy. Có điều khi kể chuyện đó thì phải tìm chỗ an toàn mà kể chứ, sao lại để paparazzi quay lén thế kia?

Trong lòng Nhan Ý có một suy đoán nhưng giờ cậu không có thời gian nghĩ sâu, vội mở Weibo lên xem Tạ Túc có bị ảnh hưởng hay không.

#Tạ Túc – nhà đầu tư lớn nhất#

#Tạ Túc rất giàu#

#Tạ Túc hiền lành#

Nhan Ý: “…”

Thỉnh thoảng có người nói Tạ Túc đối xử khác biệt với Ôn Hàng đều bị fans của Tạ Túc và người qua đường dập ngay.

Tạ Tạ rất có duyên người qua đường, được khán giả mong đợi cực cao nên chuyện này không hề khó, mà cậu ta cũng không cần làm sáng tỏ, fans hâm mộ và người qua đường đã gắn mác “hiền lành” và “nhiệt tình” cho cậu ta, chặn những lời nói kia lại rồi.

Nhan Ý đỡ trán mà cười, cười rất vui. Không ít lần cậu nghi ngờ sao Tạ Túc lại bị Ôn Hàng mê hoặc đến mức đó, rõ ràng khi đó giá trị chấp niệm của cậu ta đã đầy rồi, chỉ muốn giết quách Ôn Hàng luôn thôi.

Cậu còn thắc mắc tình yêu vĩ đại đến thế sao? Có thể không tính toán với kẻ từng coi mình như rác rưởi, vẫn yêu gã sâu đậm?

Rõ ràng Tạ Túc là nghệ sĩ khiến cậu yên tâm nhất mà.

Giờ thì rõ rồi.

Tất cả chỉ là chiêu trò của Tạ Túc mà thôi.

Trên đời này không có ai hận Ôn Hàng hơn Tạ Túc, cũng không ai hiểu gã hơn cậu ta. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Hàng thì cậu ta đã lên kế hoạch, kể cả những kẻ cặn bã từng ức hiếp Lê Diêu cũng bị cậu ta đưa vào tròng.

Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.

Chuyện này sục sôi trên các trang web lớn, cư dân mạng vô cùng phấn khích, ngoài bán tán về Ôn Hàng ra, còn lôi ra được một đống chuyện bẩn thỉu của các nhà đầu tư, nhà sản xuất và đạo diễn kia.

Đương nhiên, bọn họ còn bàn tán không ngớt về “rất nhiều ngôi sao” trong miệng Ôn Hàng, vì trong video gã chỉ kịp nói “một tiểu hoa đang hot” đã bị cắt ngang nên mọi người đang bắt đầu đoán từ những tiểu hoa đang hot hiện tại.

Chuyện này khiến cho tất cả nhân viên ê kíp của các tiểu hoa đang hot trong giới không thể không thức dậy viết bài đính chính bác bỏ tin đồn giữa đêm, còn thầm mắng Ôn Hàng 180 lần. 

Nhan Ý coi một hồi thì thả tim hết các bài đính chính, suy nghĩ nếu là mình thì mình sẽ viết thế nào. Sau khi nghĩ ra được nội dung hài lòng, cậu âm thầm chia buồn rồi rút khỏi đội ngũ thức trắng đêm mà trộm vía ngủ thật ngon.

Không cần lo lắng nữa, cậu tin Tạ Túc sẽ sắp xếp ổn thỏa.

Đã rất lâu rồi cậu không ngủ ngon thế này.

Nhan Ý nằm mơ, trong mơ cậu trở về khoảng thời gian xuyên không đến mười lăm năm sau, lúc cậu giúp Tạ Túc đang rách nát tựa như búp bê vải đổi trang phục biểu diễn, Tạ Túc tựa đầu vào vai cậu, nhắm mắt lại. Đoàn phim áp lực kia, phòng thay đồ yên tĩnh kia, vết sẹo lồi lõm kia, và sức nặng trên vai, chân thực đến mức cậu không biết là mơ hay là thật nữa.

Cuối giấc mộng, Tạ Túc ngồi trên xe lăn, trong tay cầm một viên kẹo sữa, cười với cậu.

Sau khi tỉnh dậy, tâm trạng của Nhan Ý rất tốt.

Cậu lại xem Weibo, qua một đêm sôi nổi, độ hot không những không giảm mà còn nóng hơn vì có đội quân dậy sớm gia nhập.

Cả đêm qua không thấy Ôn Hàng nói gì. Trái lại nhà sản xuất phim Tuyết Đầu Tay nói Ôn Hàng đang bôi nhọ mình, nhưng không có ai tin cả.

Người bình thường không tin sẽ có người tự bôi tro trét trấu lên mặt mình để vu oan cho người khác, huống chi qua một đêm, cư dân mạng vạn năng đã moi ra được rất nhiều chuyện dơ bẩn của ông ta rồi. Dưới bài đăng của ông ta đã có mấy trăm nghìn comment mắng chửi.

Nhan Ý xem sơ qua, ngoài người qua đường và fans hâm mộ của Ôn Hàng thì còn có acc clone của các fans lớn bên phía các nhà tiểu hoa đang hot. Xem đến đó cậu đã biết nhà sản xuất này cũng đi tong, không thể lăn lộn ở giới giải trí được nữa.

Nhan Ý vừa xem vừa đi ra siêu thị mua chút đồ rồi mới lái xe đến phim trường.

Cậu vừa đến, Lê Diêu đã phấn khích chạy tung tăng đến chỗ cậu. Dòm vẻ mặt cậu ta là biết có rất nhiều chuyện hóng hớt được muốn chia sẻ với cậu ngay cho nóng đây mà.

Quen biết Tô Bình Bình và Ninh Tiêu lâu rồi, Lê Diêu cũng từ từ thích đi hóng chuyện.

Nhan Ý cười, liếc đạo diễn buồn rầu ảm đạm xong thì đi tới nhóm hóng hớt, nghe ngóng tình hình hiện nay.

“Ôn Hàng tới chưa?” Nhan Ý hỏi.

“Vẫn chưa!”

Lê Diêu đi sau mông Nhan Ý, mới được mấy bước thì Tô Bình Bình và Ninh Tiêu cũng nối đuôi theo sau.

“Nhà sản xuất và người đầu tư kia thì sao?”

“Nhà sản xuất có tới, bị đạo diễn mắng một trận rồi bị cảnh sát đưa đi.”

“Nghe nói giám đốc Vương và Lưu Bộ Đức cũng bị dẫn đi rồi.”

Nhan Ý dừng bước.

Vì nắm giữ vốn của đoàn phim nên họ không chỉ đơn giản là chơi quy tắc ngầm với các ngôi sao thôi đâu. Họ đã bị mắng suốt một đêm, có thể sẽ phải nghỉ ngơi trong tù thời gian rất dài, sau khi ra ngoài thì cũng khó trở mình được nữa.

Nhan Ý siết chặt cái túi trong tay, lòng trăn trở đủ điều. Cậu nghiêng đầu nhìn Lê Diêu. Lê Diêu đang phấn khích, thấy cậu nhìn thì cong môi cười với cậu.

Nhan Ý sờ đầu cậu ta, ánh mắt chua xót.

Những người từng ức hiếp cậu ta, ngoài người cần phải nhìn cậu ta tỏa sáng ra thì người còn lại đều biến mất khỏi tầm mắt cậu ta, những vết thương kia cũng sẽ từ từ phai nhạt theo thời gian.

Nhan Ý cười hỏi: “A Túc đã tới chưa?”

“Tới rồi, đang ở trên xe bảo mẫu!”

Nhan Ý lại hỏi: “Tâm trạng thế nào?”

Ninh Tiêu nói: “Không rõ lắm, vẻ mặt bình thường.”

Bình thường là tín hiệu tốt, chứng minh suy đoán của Nhan Ý không sai.

Bọn họ vừa nói vừa lên xe.

Tạ Túc đang ngồi cạnh cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài. Thấy họ đi lên, cậu ta quay đầu lại nhìn họ.

Nhan Ý lấy hộp kẹo trong túi đồ, chọn một viên vị sữa bò đưa cho cậu ta.

Không cần nhiều lời.

Tạ Túc mỉm cười nhận lấy viên kẹo, nghiêm túc bóc vỏ rồi nhét kẹo vào miệng.

Ninh Tiêu và Tô Bình Bình mờ mịt không hiểu mô tê. Tối qua khi thấy hot search thì họ rất hưng phấn nhưng không tránh khỏi lo âu, nhất là Ninh Tiêu – trợ lý của Tạ Túc.

Tạ Túc đối xử khác biệt với Ôn Hàng là điều ai cũng biết, chuyện này mà bị tuồn ra ngoài thì không biết Tạ Túc sẽ biến thành cái gì nữa.

Ninh Tiêu bồn chồn cả đêm không ngủ ngon, mà Tạ Túc lại bình tĩnh khác thường. Cậu ta còn nghĩ đây là sự yên tĩnh trước cơn bão nên lúc vào xe cứ lo Tạ Túc sẽ bùng nổ, dù sao thì từ lần đầu tiên gặp Ôn Hàng, Nhan Ý đã tỏ rõ không thích gã rồi.

Thật không ngờ, Tạ Túc ăn kẹo của Nhan Ý, hai người cười rất vui.

Trong lòng Ninh Tiêu có một dự đoán to gan, nhưng cậu ta không dám nói ra.

“Em cũng muốn ăn.” Lê Diêu thấy Tạ Túc ăn kẹo mà vui hớn hở thì cũng đòi kẹo Nhan Ý.

Nhan Ý cho cậu ta một viên kẹo quýt.

Ninh Tiêu: “Tôi cũng muốn!”

Tô Bình Bình: “Tôi cũng muốn!”

Nhan Ý cười, chia kẹo cho họ.

Đã lâu rồi họ không sung sướng, nhẹ nhõm như thế.

Nhan Ý ngồi trên ghế sô pha đối diện Tạ Túc, móc điện thoại ra: “Hot search sẽ kéo dài hai ngày.”

Tạ Túc: “Đúng lúc ‘Hát Vang’ chiếu mở màn.”

Nhan Ý: “…”

Cậu không biết nên nói gì cho phải.

Hát Vang là bộ phim truyền hình đầu tay của Tạ Túc, mấy ngày nay đang được tuyên truyền mạnh mẽ, độ chú ý vốn rất cao, giờ có thêm hot search này, có thể tưởng tượng ngày mai chiếu mở màn sẽ hot cỡ nào.

Chẳng lẽ đây cũng nằm trong sự tính toán của Tạ Túc sao?

Cậu ta từng bị Ôn Hàng phá hủy sự nghiệp, giờ cậu ta vừa hủy sự nghiệp của Ôn Hàng vừa không quên gài gã là đá lót đường cho sự nghiệp của mình.

Không thể nghĩ thêm được nữa.

“Vậy hãy để bộ phận tuyên truyền điều hướng dư luận đi.”

Nhan Ý nói với Ninh Tiêu: “Đừng lãng phí độ hot và fame.”

“Vâng!” Ninh Tiêu vui vẻ đồng ý: “Tôi đi nói với họ.”

Bên ngoài bỗng xôn xao.

Nhan Ý nhìn thử, hóa ra Ôn Hàng đã đến đoàn phim.

Đúng lúc Úc Yến luyện kiếm xong quay về, Tô Bình Bình vội xuống đón hắn.

Nhan Ý đứng ở cửa sổ nhìn ra: “Có lẽ đạo diễn Lâm sẽ rầu chết mất.”

Xảy ra chuyện đoàn phim bị ảnh hưởng rất lớn, cả nhà sản xuất và nhà đầu tư đều dính líu, Ôn Hàng lại được cả internet thông cảm và đau lòng, anh ta không thể động vào gã.

Đạo diễn Lâm luôn nghiêm túc với việc quay phim, không nhìn thấu được giới giải trí. Nhà đầu tư lớn như Tạ Túc vẫn bình tĩnh, anh ta thì lại rầu thúi ruột.

Trong họa có phúc, chuyện này tuy gây ảnh hưởng đến đoàn phim nhưng nếu điều hướng dư luận tốt thì đường PR sẽ hết sức rộng mở.

Tạ Túc đứng dậy: “Tôi đi an ủi anh ta, không để ảnh hưởng đến việc quay phim.”

Nhan Ý đi xuống cùng cậu ta.

Khi hai người đi xuống, tầm mắt Ôn Hàng lập tức lia tới.

Gã đã thức suốt đêm nên mắt đen thui, sắc mặt trắng bệch nom khá tiều tụy. Nhác thấy Tạ Túc thì gã nôn nóng như gặp chúa cứu thế. Giờ gã hết biết làm gì nữa rồi, chỉ đành nhờ Tạ Túc giúp đỡ thôi.

Lần trước trên mạng đăng hình Nhan Ý bắt nạt gã, Tạ Túc đã an ủi gã rất lâu nên gã tin lần này cậu ta sẽ giúp mình. Tối qua gã gọi cho Tạ Túc mà không được, nghĩ cậu ta ngủ sớm nên tắt máy.

Nhưng gã mới nhích một bước đã dừng lại.

Ánh mắt Tạ Túc nhìn gã lạnh quá, lạnh chưa từng có, lạnh thấu xương tủy.

Sao, sao lại thế này?

Sao Tạ Túc lại nhìn gã như thế?

Cậu ta không quan tâm chuyện đó mới đúng chứ?

Ôn Hàng luống cuống.

Gã lia mắt sang Nhan Ý đang đứng cạnh Tạ Túc, thấy cậu cười mỉa với mình.

Ôn Hàng bị nụ cười này kích thích, suýt nữa đã gào lên vì sụp đổ.

“Tránh ra.” Một giọng nói lạnh lẽo mất kiên nhẫn vang sau lưng gã.

Gã xoay người thì thấy Úc Yến.

Hắn vẫn giống trước kia, lúc nào cũng nhìn gã bằng ánh mắt chán ghét nhưng gã cảm thấy giờ phút này cái vẻ chán ghét đó đã sâu sắc hơn rồi.

“Có phải anh xem hot search nên ghét tôi hơn không?”

Úc Yến nhíu mày, nhìn gã như nhìn thằng ngu.

“Anh hiểu lầm rồi.” Tô Bình Bình vội vàng giải thích: “Anh Úc ít khi chú ý đến chuyện người khác.”

Cậu ta nói thật. Dựa vào hiểu biết của cậu ta thì ngoại trừ người quen, Úc Yến chẳng để tâm đến bất kỳ ai dù chỉ 1s.

Nói ra sợ mếch lòng chớ… Ôn Hàng đã đề cao mình quá rồi. 

Idol nhà cậu ta tối qua mười một giờ đã ngủ, sáng dậy cũng chỉ nhìn lướt qua hot search vì có tin tức của đoàn phim Tuyết Đầu Tay. Tất cả tầm mắt mà hắn dành cho Ôn Hàng cũng chỉ tồn tại trong đoàn phim mà thôi.

Nhưng Ôn Hàng lại không cho là vậy.

Giờ gã cứ như phát điên, cảm thấy mọi người đều đang trộm nói xấu bàn tán về mình, kiên quyết muốn Úc Yến phải nói rõ, còn kéo tay hắn.

Tô Bình Bình vội cản trước mặt Úc Yến. Paparazzi lởn vởn khắp nơi, lúc này không thể để gã dính lấy Úc Yến được.

Nhan Ý cũng có suy nghĩ đó, cậu nhanh chóng kéo Úc Yến qua một bên: “Đừng để anh ta đụng vào cậu.”

Chân mày Úc Yến giãn ra, mặt tươi như hoa. Hắn cúi đầu nhìn cậu bằng ánh mắt nóng bỏng, giọng nói trầm thấp: “Tôi biết, không cho đụng.”

Nhan Ý cảm thấy mình càng ngày càng toang, ngay cả giọng nói trầm thấp bên tai cũng khiến tim cậu đập nhanh hơn.

Cậu mất tự nhiên buông tay Úc Yến nhưng hắn lại nắm tay cậu.

Nhan Ý thoắt cái biến thành con mèo xù lông: “Cậu làm gì đấy?”

Úc Yến: “Phản ứng mạnh quá rồi!”

Tô Bình Bình: “…”

Hai người đang làm gì vậy? Còn nhớ tôi đang khổ sở che chắn cho hai người hông dạ?

Cũng may Tô Bình Bình không phải che chắn lâu, Ôn Hàng đã bị cảnh sát mang đi hỏi cung rồi.

Thêm một người nữa bị dẫn đi, tiếng bàn tán trong phim trường đã lớn hơn, đạo diễn Lâm cũng thở dài nhiều hơn.

Tạ Túc đi an ủi anh ta, Nhan Ý dẫn Úc Yến vào xe.

Tô Bình Bình vội vàng đuổi theo nhưng đã bị Úc Yến nhốt ngoài xe. Không gian trong xe bảo mẫu rất lớn, mà khi chỉ có hai người, Nhan Ý lại thấy thật hẹp.

Cậu đứng ngồi không yên, ngẩng đầu là thấy Úc Yến ở đối diện cười tủm tỉm nhìn mình.

Nhan Ý: “Sao mấy ngày nay cậu thích cười thế hả?”

“Thấy anh là muốn cười.” Úc Yến hỏi: “Cười không tốt à?”

Nhan Ý: “…”

Cậu nhất thời không biết nên nói sao cho phải. Từ cái hôm Úc Yến nói lời ám chỉ với cậu đến nay, cậu luôn cố ý tránh ở một mình, đã lâu rồi họ không ở riêng trong một không gian khép kín thế này.

Nhan Ý cảm nhận được, bầu không khí giữa hai người đã trở nên khác biệt. Hàm lượng điện trong không khí quá cao.

“Mấy ngày trước ê kíp đã vạch cho cậu một hướng phát triển.” Nhan Ý phá vỡ yên lặng.

“Ừ.” Úc Yến tỏ vẻ mình đang nghe.

“Họ cảm thấy cậu khá thích hợp đi trên con đường nổi tiếng bằng scandal, cậu thấy sao?”

Úc Yến: “Còn có chuyện tốt vậy hả?”

Nhan Ý: “?”

“Cậu thấy tốt hả?”

Điều này rất khác với dự liệu của cậu.

Cậu còn cho rằng khi nói với Úc Yến muốn hắn đi theo con đường nổi tiếng bằng tai tiếng, hắn sẽ châm chọc rằng cậu cho Tạ Túc con đường sạch sẽ, lại cho hắn đi con đường scandal sao?

“Ừ, tôi không cần cố ý lấy lòng fans hâm mộ, không cần giả vờ hoàn mỹ, muốn gì làm nấy đúng không?”

“Cũng có thể nói vậy, nhưng không được quá trớn.”

Úc Yến đáp chắc nịch: “Đương nhiên bằng lòng, làm ngôi sao kiểu lúc nào cũng phải hoàn mỹ như Tạ Túc quá mệt, tôi muốn sống tùy ý, làm việc cũng thế.”

Nhan Ý sửng sốt.

Nhưng cậu lại không muốn.

Cậu cảm thấy đi con đường lưu lượng cũng được, dù sao thì không phải ai cũng có kĩ năng diễn xuất thần sầu như Tạ Túc, nhưng cậu lại không đồng ý với chữ “scandal”, sau này có tranh luận hẵng nói, không cần gắn cái chữ đó cho hắn từ bây giờ.

“Anh thấy không tốt à?” Úc Yến hỏi.

“Ừ.” Nhan Ý nói: “Tương lai của cậu không thể cứ quyết định thế được.”

Úc Yến cố kiềm khóe miệng muốn nhếch lên, giọng man mác sự thuần phục: “Tôi nghe anh hết.”

Nhan Ý cũng kiềm xúc động muốn ngẩng đầu, cúi đầu nói: “Tôi còn muốn nhận một show cho cậu, nhưng chưa tìm được show nào thích hợp cả. Nếu không được nữa thì tôi sẽ đi tìm phim điện ảnh hoặc phim chiếu tuần cho cậu.”

“Ừ.” Úc Yến nhích gần thêm xíu.

“Phim điện ảnh và phim truyền hình lần này, chúng ta tranh thủ xem sao.” Nhan Ý căng da đầu nói.

“Ừ.” Úc Yến nhích gần thêm xíu xíu.

“Chỉ có những việc này thôi, nói xong rồi, tôi đi đây.”

Nhan Ý vội vàng muốn đi nhưng bị Úc Yến kéo tay lại.

“Trước khi đi, ngẩng đầu nhìn tôi đã.”

Nhan Ý cứng người.

“Nhìn một cái thôi, nếu không hôm nay tôi không thể quay phim được.”

Tô Bình Bình ở bên ngoài đập cửa xe gào thét, điện thoại của Nhan Ý kêu reng reng, trong xe vừa yên tĩnh vừa căng thẳng.

Chỗ xa bên ngoài xe, nhân viên công tác đang xua đuổi fans cuồng.

Trong số các fans đó nhất định có người hâm mộ của Úc Yến, họ điên cuồng gào thét, đôi mắt sắc bén thăm dò quanh đoàn phim, muốn nhìn thấy Úc Yến, cũng muốn đề phòng tên quản lý đáng giận. Nếu người quản lý kia dám làm gì với Úc Yến thì bọn họ nhất định sẽ xé cậu ta ra.

Nhan Ý hất tay Úc Yến, Úc Yến nhíu mày.

Vẻ lạnh lùng trên gương mặt hắn còn chưa tụ hình thì Nhan Ý đã bất ngờ quay đầu, nhón chân ôm cổ hắn, hôn lên mặt hắn cái chụt.

Nụ hôn đó rất mạnh, cũng rất căng thẳng, nhưng lại rất nhanh, gần như chỉ là chạm vào má Úc Yến thôi.

Hắn còn chưa kịp cảm nhận kĩ sự mềm mại của đôi môi. Hai gương mặt kề sát nhau, kéo theo hơi thở duy nhất đã từng và đã đang khiến hắn mê mẩn.

Đôi đồng tử của Úc Yến giãn ra, cơ thể hắn cứng ngắc, máu nóng sôi trào, đầu óc trống rỗng, bên tai như có cuồng phong thét gào.

“Anh Úc ơi, anh Úc Yến ơi, ông cố nội Úc ơi!”

Tô Bình Bình gào mấy tiếng.

“Hả?” Úc Yến đang mơ màng thì sực tỉnh, khóe miệng vểnh lên trời.

Tô Bình Bình: “…”

Cậu ta an ủi con tim đang sợ hãi của mình: “Phải đi trang điểm thôi.”

“Ừ.” Úc Yến cười, nụ cười trên khóe miệng không thể tan được.

Trên đường đi đến phòng hóa trang, nụ cười đó đã khiến rất nhiều người sợ hãi. Lê Diêu vốn phải diễn chung với hắn, nhưng thấy bộ dạng đó của hắn thì chỉ muốn chuồn luôn thôi.

“Diêu Diêu.” Úc Yến gọi cậu ta lại.

Lê Diêu đi theo hắn vào phòng trang điểm, hết sức dè dặt.

Tới mức gọi Diêu Diêu luôn rồi, sao không dè dặt cho được.

Khi ngồi trên ghế trang điểm, khóe miệng Úc Yến vẫn còn vểnh cao.

“Diêu Diêu, khi một người nhìn một người khác lại không nhịn được mà hôn người ta, có phải đã thích đối phương rồi không?”

Mọi người đều biết Lê Diêu rất thật thà, không trêu ghẹo ai.

“Thế thì không chắc lắm, còn phải xem là hôn ở đâu nữa, hôn má, hôn trán, hôn môi đều khác nhau.”

Úc Yến đáp: “Giữa má và môi, suýt chút nữa chạm vào môi rồi, rất gấp gáp, như muốn ăn tôi luôn vậy.”

Lê Diêu: “?”

“Anh hả?”

Úc Yến: “Không phải, là bạn của tôi.”

Lê Diêu thật thà hỏi: “Bạn anh Úc Yến? Vũ Khang hả?”

Cậu ta chỉ biết một người bạn này của Úc Yến.

Mặt Úc Yến không đổi sắc: “Đúng vậy.”

“Gần đây cậu ấy luôn khổ sở vì chuyện này, kể với tôi mãi, tôi nghe cậu ấy nói nhiều quá nên mới nói hớ thành mình.”

Lê Diêu nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: “Chắc là vậy á.”

Úc Yến: “Diêu Diêu, không phải cậu thích ngựa à? Mấy con ngựa tôi thắng được, cậu cứ chọn thoải mái.”

Lê Diêu: “?”

Úc Yến cúi đầu mở diễn đàn Tiểu Phấn Hồng ra, tìm được topic quen thuộc rồi reply:

[Lưỡi dao dịu dàng đúng là đòi mạng, sau này tôi nhất định sẽ cười thật nhiều với bạn trai.]

Cả ngày hôm đó, tâm trạng của hắn vui như trẩy hội, khi diễn với Tạ Túc, thái độ cũng hết sức thiện chí, còn an ủi cậu ta.

”Người cậu thích là một bông sen trắng rác rưởi cũng không sao, đừng đau lòng nữa, nơi nào mà không có hoa thơm, ao hồ sâu đều có hoa sen mà.”

Tạ Túc nghe mà muốn đánh người.

Tuy nhiên, ngày hôm đó Nhan Ý không xuất hiện ở đoàn phim nữa.

Sau nụ hôn ma xui quỷ khiến đó, Nhan Ý đã… chạy mất.

Cậu nói là khách sạn có việc nhưng thật ra là muốn làm đà điểu rúc đầu trong cát. Đến giờ cậu vẫn còn nhớ, khi cậu hôn lên gương mặt không thể tả bằng lời đó, nhịp tim và hơi thở của cậu như ngưng lại, trời đất quay cuồng, trái tim lẫn đầu óc đều tê dại.

Nhan Ý vỗ mạnh vào trán mình, mở lịch trình công việc ra xem.

“Hát Vang” của Tạ Túc sẽ chiếu mở màn vào ngày mai, Ban Nhạc Điên Cuồng của Lê Diêu sẽ quay mùa một vào ngày kia, cậu còn rất nhiều việc phải làm.

Nửa giờ sau, Nhan Ý thở dài buông chuột. Cậu cầm điện thoại, ngây người rất lâu rồi mới đi tắm nước lạnh, sau đó chậm rãi tiến vào trạng thái làm việc.

Công việc là thứ khiến cậu yên tâm. Sắp xếp mảng quảng cáo và content xong, Nhan Ý lại lựa kịch bản, không cho bản thân rảnh rỗi để nghĩ linh tinh.

Đến khi trời nhá nhem tối, cậu nhận được một tin nhắn của Úc Yến.

[Úc Yến: Tôi xoắn xuýt rất lâu, xét thấy ngoại hình của anh cũng được, miễn cưỡng đồng ý làm bạn trai anh đó.]

Lần này Nhan Ý không thể làm việc được nữa.

[Nhan Ý: Cậu nói linh tinh gì đấy?]

[Úc Yến: Anh cưỡng hôn tôi, không phải muốn làm bạn trai tôi sao?]

[Nhan Ý: Không phải, đừng nói nhảm!]

[Úc Yến: Thế sao anh cưỡng hôn tôi?]

Nhan Ý nhìn chằm chằm vào chữ “cưỡng”, đầu đau như búa bổ, lòng lại chột dạ.

Đúng vậy, sao cậu lại hôn hắn chứ?

Rõ ràng cậu nên tránh đi mà.

Rõ ràng trước đó cậu đã hất tay hắn rồi, phải cứ thế bỏ đi luôn mới đúng.

Rõ ràng trước đó cậu rất sợ, sợ rằng hai tay không ôm nổi biển rộng, sẽ bị đánh tan đến một giọt kia cũng không còn.

Cậu quá tầm thường, nhạt nhẽo, ngoại hình không nổi bật, tính cách còn nhiều thiếu sót, khác Úc Yến một trời một vực. Bất kì ai gặp Úc Yến đều biết, con người rực rỡ này sẽ tỏa sáng trong tương lai.

Bọn họ, một người là hạt cát tầm thường, một người là kim cương lấp lánh, cát và kim cương, sao có thể ở bên nhau được chứ?

Thế mà cậu lại hôn hắn?

Rõ ràng khi ấy cậu chỉ cần ngẩng đầu nhìn hắn là được mà.

Nhưng chỉ cần nhìn thôi… là đủ sao?

Nhan Ý thở dài.

Tiếng thở dài này tan đi trong đêm tối, mang theo nỗi bất đắc dĩ và sự cam chịu dịu dàng.

[Nhan Ý: Vì tôi thích cậu.]

Bên kia không rep tin nhắn.

Nhan Ý cũng không để ý, cầm điện thoại, mặt mày vừa kiên định vừa yếu đuối, cậu gõ từng chữ một.

[Nhan Ý: Hôn cậu, tôi đã dùng can đảm lớn nhất cuộc đời này để chặn đường lui.]

Khi học đại học, cậu chọn khoa Luật để lấy lòng ba, muốn ông ấy nhìn mình lâu hơn. Cậu vào giới giải trí là vì tìm ba mẹ ruột và Khâu Mộ Thần.

Cuộc đời này, dường như cậu đang sống vì người khác, dù có muốn sống vì bản thân thì cũng bị số mệnh trói buộc tay chân.

Chỉ có lần này, cậu vì chính mình.

Cậu quyết chí tiến lên, chạm môi vào mặt hắn, là vì biết nếu cậu hôn thì tên bạo quân quả quyết sát phạt nhẫn nhịn thật lâu kia sẽ không để cho mình lùi lại nữa.

Cậu không còn đường lui nữa, dù sau này, có lúc nào đó cậu yếu ớt mà hối hận thì cũng vô ích.

Đồng thời, lòng bàn tay ấm áp che mắt cậu, lồng ngực rộng rãi mà cậu tựa vào, cánh tay mạnh mẽ ôm eo cậu, đều là của cậu.

Vĩnh viễn thuộc về cậu, chỉ có cậu thôi.

[Nhan Ý: Hôn cậu là phần thưởng lớn nhất mà đời này tôi tặng cho mình.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.