*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.[Tạ Túc: Kẻ không có mắt nào đi thèm thuồng nhan sắc của Diêm Vương thế, chán sống rồi à?]
Nhan Ý: “…”
[Úc Yến rep Tạ Túc: Không chỉ có mắt mà còn rất đẹp nhé! Ganh tỵ sẽ làm bản thân xấu xí đi đó
]
[Tạ Túc rep Úc Yến: Ganh tỵ cậu bị biến thái thèm thuồng hả? Hừ!]
[Đạo diễn Lâm: Ha ha, bình thường mà, gương mặt cậu không bị ai mê mới là lạ đó.]
[Tô Bình Bình: Chúc mừng anh Úc có thêm một fan nhan sắc.]
[Ninh Tiêu: Chúc mừng anh Úc được biến thái thèm muốn.]
Nhan Ý: “…”
Tin Wechat ngày càng ba chấm, Nhan Ý dứt khoát thoát ra. Cậu sờ khóe miệng xác định mình không chảy nước miếng mới thở phào, nhưng cũng không vạch trần lời nói dối của bạn trai.
Khi nằm dài trên giường, Nhan Ý phát hiện cảm giác khó chịu trong lòng đã tan biến rồi, khóe miệng cậu còn đang cười nữa. Cậu gõ chữ gửi cho Úc Yến một tin nhắn.
[Nhan Ý: “Chúc ngủ ngon, bệ hạ của tôi.]
Thấy khung chat cứ hiện đối phương đang soạn tin, Nhan Ý cầm điện thoại, nằm trên giường kiên nhẫn nhìn chằm chằm màn hình.
Cậu đang nghĩ, trước khi ngủ Úc Yến sẽ nói gì với mình nhỉ?
Qua mười mấy phút, tin nhắn gõ mãi kia mới chạy sang.
[Úc Yến: “Chúc ngủ ngon, yêu phi của ta.”]
Nhan Ý: “…”
Chút nhớ thương trong lòng cậu bay sạch luôn.
Nhan Ý trùm chăn ngủ.
Buổi tối ngủ sớm nên mới tinh mơ Nhan Ý đã thức dậy. Cậu kéo rèm cửa sổ nhìn xuống thấy Bạch Thời Cảnh đang đứng dưới tán cây cạnh đài truyền hình. Hôm nay không có lịch quay talk show nên Bạch Thời Cảnh không cần đi làm.
Trời vừa sáng, bên ngoài tòa nhà chỉ có sạp nhỏ bán đồ ăn sáng. Chủ sạp đang bận rộn, làm ngơ người đàn ông đeo khẩu trang đứng dưới tán cây ấy, có lẽ đã quen rồi.
Ngày càng nhiều người tới, nhân viên đài ra ra vào vào, nghệ sĩ cũng lần lượt dẫn theo trợ lý đi vào trong. Mùi thơm của bánh bao, bánh quẩy, cà phê, sandwich cũng không hấp dẫn được Bạch Thời Cảnh, anh ta vẫn đứng yên nhìn cửa đài truyền hình, hai thí sinh của chương trình ‘Ban Nhạc Điên Cuồng’ cũng tới rồi.
Nhan Ý bỗng thấy được vài cảnh trong quá khứ của Bạch Thời Cảnh.
Đó là một quán bar nhỏ, anh ta cùng mấy người bạn chơi đấu rượu, hát ca điên cuồng, hăng máu đến nỗi linh hồn cũng được giải phóng ra. Bọn họ tha hồ mơ về tình yêu, tự do và lãng mạn.
Đó là tuổi thanh xuân nhiệt huyết của anh ta.
005: “Ký chủ, cậu muốn ký hợp đồng với Bạch Thời Cảnh à?”
Nhan Ý im lặng.
Cậu không sợ ung thư vòm họng, nhóm nhạc siêu thời không vẫn còn chức năng ‘cuộc đời mới’ chưa dùng, có thể giải quyết nhanh gọn vấn đề này.
Bệnh ung thư vòm họng không là gì với hệ thống siêu thời không, điều đáng sợ là sự nguy hiểm trong giai đoạn cuối của căn bệnh, nó sẽ khiến người ta hít thở thôi cũng đau, chết chỉ là chuyện trong chớp mắt. Anh ta vốn nên ở trong bệnh viện chứ không mạo hiểm ở ngoài như thế này. Nói khó nghe thì anh ta có thể chết ngay tức khắc dưới tán cây do không thể thở được.
Nếu Bạch Thời Cảnh chết bất đắc kỳ tử thì hệ thống siêu thời không cũng bó tay, vì có quay ngược thời gian cũng chỉ được mười phút thôi. Bài học rút ra từ Lê Diêu đã đủ thê thảm rồi, Nhan Ý biết mình không nên do dự nữa.
Nhan Ý: “Ký chứ!”
“Giá trị chấp niệm của anh ta được bao nhiêu rồi?” Nhan Ý hỏi.
Cậu nhớ người có chấp niệm cao thì 005 mới trói định được.
005: “86%”.
Dù biết người phù hợp với điều kiện của nhóm nhạc siêu thời không đều mang chấp niệm cao nhưng con số này thật sự nằm ngoài dự đoán của Nhan Ý, nó còn cao hơn cả Tạ Túc năm xưa nữa.
Con người thường có nhiều chấp niệm, vậy chấp niệm của Bạch Thời Cảnh là gì đây?
005: “Tăng thêm 1% nữa rồi.”
Nhan Ý: “Chẳng lẽ ngày nào anh ta cũng đứng đây nhìn, mỗi ngày tăng 1% à?”
Câu này thật sự làm khó 005, nó cũng có biết đâu.
Nhan Ý chẳng còn thời gian nghĩ sâu vì Bạch Thời Cảnh đã đứng đó nhìn gần hai tiếng, Lê Diêu cũng sắp tới rồi.
Vệ sinh cá nhân xong, Nhan Ý cầm áo khoác đi xuống lầu.
Khi cậu xuống dưới thì thấy một thí sinh đẩy Bạch Thời Cảnh. Cậu hoảng hồn chạy nhanh tới, giờ sức khỏe của anh ta không chịu nổi bắt nạt nữa đâu.
“Tiên sư mày đứng đây nhìn như biến thái thế?”
“Có biết là cản đường tao không hả?”
“Có biết đàn ghi ta của tao bao nhiêu tiền không? Đụng hư rồi thằng biến thái mày có đền nổi không?”
Nhan Ý biết gã kia là một tay ghi ta trong Ban Nhạc Điên Cuồng, biểu hiện khá tốt nhưng tuổi trẻ bốc đồng, tính tình nóng nảy.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Nhan Ý cản trước mặt Bạch Thời Cảnh, che chở anh ta: “Anh ấy bị bệnh, sức khỏe không ổn lắm.”
Có vẻ tay chơi nhạc kia cũng nhận ra Nhan Ý nên không so đo nữa, nhưng trước khi đi vẫn lầm bầm chửi: “Bị bệnh thì ở nhà đi, ra ngoài lây xui xẻo cho người khác hay gì.”
“Thầy Bạch, thầy không sao chứ?”
Bạch Thời Cảnh lắc đầu.
Nhan Ý không biết phải mở lời thế nào. Chợt, cậu nhớ tới câu mà hôm qua Bạch Thời Cảnh từng nói, anh ta bảo mình không phải biến thái ôm ý xấu với Lê Diêu.
Xem ra đây không phải lần đầu tiên rồi.
Anh ta thường nhìn chăm chú các nghệ sĩ, không biết vì hâm mộ hay nhớ nhung về quá khứ, hoặc đang tìm kiếm thứ gì đó. Nhan Ý không biết, nhưng lòng khó chịu khôn cùng.
Khi cậu đang băn khoăn thì Lê Diêu đến.
Bọn họ phải vào quay chương trình rồi.
Nhan Ý do dự nhìn Bạch Thời Cảnh và ngỏ lời: “Thầy Bạch, tôi mời thầy vào xem được không?”
Bạch Thời Cảnh sửng sốt.
Lê Diêu vui vẻ hưởng ứng: “Đúng đó thầy Bạch, thầy vào xem chương trình em quay nhé?”
Cậu ta không biết thầy Bạch này giỏi chỗ nào nhưng mù quáng tin tưởng Nhan Ý, cảm thấy Nhan Ý cực giàu kinh nghiệm với các minh tinh trong showbiz, khỏi nói ai khác, dòm Tạ Túc và Úc Yến xem, Nhan Ý còn chẳng hâm mộ họ mà lại hâm mộ thầy Bạch đây, chứng tỏ thầy Bạch siêu giỏi.
“Xin thầy chỉ bảo nhiều hơn ạ.”
Đối diện với hai gương mặt đầy mong đợi, Bạch Thời Cảnh khó lòng khước từ, cũng không thể khước từ nổi.
Vì vậy, Nhan Ý và Lê Diêu dẫn Bạch Thời Cảnh cùng lên lầu. Lê Diêu vào trường quay, Nhan Ý và Bạch Thời Cảnh đứng một bên xem.
Tập một của ‘Ban Nhạc Điên Cuồng’ được phát sóng ngày hôm qua, hôm nay bắt đầu quay tập ba, chủ đề tập này là các thí sinh tự lập đội và luyện tập ca khúc đầu tiên.
Lê Diêu chính là chiếc bánh thơm ngon mà ai cũng muốn chọn.
Màn bỏ phiếu tự nguyện ở tập một, Lê Diêu được 0 phiếu, lần này lại được 32 phiếu, còn nhiều hơn cả Hoa Hải. Người có nhiều phiếu nhất được chọn đội viên trước, cậu ta chọn một người xong thì tới thí sinh có nhiều phiếu thứ hai, xoay vòng như vậy cho đến người có số phiếu nhiều thứ mười hai, xong xuôi thì chọn vòng hai, bắt đầu từ cậu ta.
Trước khi Lê Diêu chọn thì bị nhóm thí sinh vây lấy.
“Lê Diêu, chọn tôi, chọn tôi đi, tôi rất có kinh nghiệm phối hợp với ca sĩ chính như cậu!”
“Chọn tôi nha Lê Diêu, cậu xem màn biểu diễn tôi gửi cho cậu chưa?”
“Lượn đi! Đừng chọn thứ kéo chân người khác, Lê Diêu, chọn tôi đi, quay xong tôi sẽ mời cậu tham gia tất cả lễ hội âm nhạc của tôi!”
Bạn cùng bàn Lâm Mân bị đẩy sang một góc run rẩy không dám hé răng, chỉ dám nhìn Lê Diêu đầy mong đợi.
Nhan Ý cười ngất.
“Thầy Bạch, thầy đoán coi Lê Diêu sẽ chọn ai?”
Tâm trạng Bạch Thời Cảnh không tệ: “Tôi đoán không ra, có khi nào là thí sinh trò chuyện với cậu ấy ở tập trước không?”
“Biết đâu chừng, tôi đoán cậu ấy sẽ chọn Hoa Hải.” Nhan Ý cười nói.
“Hoa Hải sao? Không phải cậu ta cũng là ca sĩ chính à?” Bạch Cảnh Thời suy nghĩ rồi nói: “Nhưng cậu ta đánh trống cũng được đó.”
Nhan Ý chỉ cười không đáp.
Hoa Hải là ca sĩ, còn không phải ca sĩ bình thường. Cậu ta có rất nhiều ca khúc vàng mà ai ai cũng biết đến.
Lê Diêu bước lên sân khấu, MC hỏi: “Lê Diêu, người đầu tiên cậu muốn chọn là ai?”
Khách mời Quý Kiện nhắc nhở: “Nhất định phải chọn cẩn thận. Chọn rồi thì cả kỳ này không đổi được nữa đâu.”
Lê Diêu gật đầu. Cậu ta có ba cơ hội chọn hết sức quan trọng, nếu người cậu ta chọn không đồng ý nhập đội thì ban nhạc sẽ thiếu mất một người.
Mọi người đều tập trung vào Lê Diêu, cậu ta không do dự, nói ra cái tên khiến cả trường quay sững sờ: “Anh Hoa Hải.”
“Ơ kìa…”
“Một đội bốn người mà có tận hai người hát hả?”
“Hai người hát cũng được nhưng như ai sẽ hát chính đây? Một núi không thể có hai hổ!”
“Tuy Hoa Hải thích Lê Diêu nhưng chắc không đồng ý chuyện này đâu.”
MC: “Được rồi, Lê Diêu chọn Hoa Hải, chúng ta xem Hoa Hải có đồng ý không nhé!”
Hoa Hải cầm micro: “Chúng ta cùng hát chính, cậu nghĩ sao?”
Lê Diêu: “Được ạ.”
Hoa Hải: “…”
Nhóm thí sinh: “…”
Hoa Hải cười nói: “Nếu tôi chịu vào đội, nhóc nhà cậu sẽ không được hời đâu, tôi còn biết đánh trống, chơi ghita, sau này có bài đơn ca thì mình cậu sẽ solo đấy.”
Lê Diêu: “Đừng lo lắng.”
Hoa Hải: “…”
Ngay cả khách mời cũng hết nhịn nổi, Tiểu Thiên Vương nhắc nhở: “Lê Diêu, chuyện này không thể chỉ dựa vào yêu thích cá nhân, cậu phải cân nhắc cho thành viên, cân nhắc cho cả ban nhạc nữa.”
Các thí sinh đều đồng ý lời của anh ta, Lê Diêu chọn vậy khiến bọn họ hơi hụt hẫng.
Hoa Hải lại nói: “Tôi đồng ý, Lê Diêu, chúng ta một đội nhé, cùng bước đến cuối cùng.”
Lê Diêu vui vẻ gật đầu: “Vâng!”
Sau nỗi khiếp sợ, các thí sinh khác bắt đầu than khóc.
Hai người giỏi nhất đã gom chung đội, giờ xin vào sẽ khó, những đội khác muốn thắng họ càng khó hơn nữa. Mọi người đều chờ đợi xem ai là người may mắn được Lê Diêu chọn tiếp theo.
Khi người thứ 12 chọn xong, vòng chọn thứ hai bắt đầu, Lê Diêu chọn một người chơi keytar, tên Đỗ Nghị. Ở vòng chọn thứ ba, dưới cái nhìn chăm chú căng thẳng của Lâm Mân, Lê Diêu nói: “Ghita, Lâm Mân.”
Lâm Mân sung sướng nhảy cẫng lên.
Hu hu hu, chuyện đúng đắn nhất mà anh chàng làm khi tham gia chương trình năm nay là đã nhiệt tình bắt chuyện với một ‘bé đáng thương’, kiểu gì về ông chủ của công ty nhỏ nhà mình cũng vỗ vai cậu ta mà cười to cho coi.
Nhan Ý rất hài lòng.
Trên sân khấu, khách mời Quý Kiện luôn quan tâm Lê Diêu lại nhíu mày.
Bạch Thời Cảnh nói: “Cậu ấy nên chọn một tay chơi bass giỏi.”
Nhan Ý nói giống Lê Diêu: “Không sao cả.”
Bạch Thời Cảnh cười không nói nữa.
Lê Diêu đã lập đội xong rồi, dù nhiều người không ưng nhưng bốn người họ lại vui như mở cờ, còn phấn khích đặt tên cho nhóm mình nữa.
Cuối cùng, họ báo tên nhóm nhạc của mình là: Diêu Diêu Vui.
Nhan Ý: “…”
Hoa Hải nói: “Là Diêu Diêu (摇摇) trong Diêu Diêu (摇摇), cũng là Diêu (摇) trong rock and roll (摇滚), chơi rock and roll là phải vui!”
Quý Kiện vỗ tay: “Tên hay lắm!”
Nhan Ý bật cười. Có lẽ sau này cậu không cần đi quay chương trình với Lê Diêu nữa rồi, khỏi cần lo cậu ta không ai chăm nom nữa.
Khi 12 người có số phiếu cao nhất chọn xong, những người không được chọn sẽ bị loại. Bầu không khí không buồn cho lắm vì mọi người chưa quen nhau lâu, cũng không ai muốn diễn trò. Tiếp theo là màn bốc thăm ca khúc trình diễn, khua chiêng gõ trống bắt đầu luyện tập.
Ban nhạc Diêu Diêu Vui được chú ý nhất. Ai cũng tò mò ai sẽ hát chính.
Câu trả lời là song ca.
Lê Diêu không chỉ hát, còn kiêm thêm bass nữa.
Thiếu niên ôm bass gảy điêu luyện trên sân khấu, động tác rất đẹp, âm điệu cực trầm, tiết tấu tùy ý, nhiệt tình gào thét, đánh thẳng vào tâm trí người nghe.
Cậu ta cúi đầu lắc người, bộc lộ sự cuốn hút của thiếu niên. Tiếng chất vấn ban đầu đã biến mất hẳn. Cần gì tay bass nữa, Lê Diêu chính là tay bass giỏi nhất.
Các khách mời nhìn không chớp mắt. Nhan Ý chú ý thấy nhà sản xuất âm nhạc nữ hưng phấn ra mặt. Cô nghiêng đầu nói gì đó với Quý Kiện, Nhan Ý nhìn khẩu hình miệng suy đoán, hẳn là ‘chàng trai quý giá’.
Chỉ có Nhan Ý biết, Lê Diêu sẽ còn mang tới nhiều bất ngờ hơn cho mọi người và Ban Nhạc Điên Cuồng chính là sân khấu cho Lê Diêu tỏa sáng.
Nhan Ý thôi nhìn, vừa định nói chuyện với Bạch Thời Cảnh nhưng khi thấy vẻ mặt của anh ta thì cậu im bặt.
Bạch Thời Cảnh ngạc nhiên nhìn Lê Diêu, trong đôi mắt trong sáng ấy như có hai ngọn đuốc đang cháy rực. Nhan Ý sửng sốt, cúi đầu nhìn app nhóm nhạc siêu thời không hiện lên thông báo.
[005: Giá trị chấp niệm của Bạch Thời Cảnh: 97%]
Nhan Ý ngỡ ngàng, mới đó đã tăng lên 10% rồi ư?
Nhan Ý lại nhìn Bạch Thời Cảnh nhưng anh ta không hề đếm xỉa tới ánh mắt của cậu, mà có lẽ cũng không đếm xỉa đến ánh mắt mọi người xung quanh, vì giờ đây tâm trí anh ta đều đổ dồn cho thiếu niên trên sân khấu mất rồi.
Nhan Ý: “…”
Người trong làng nhạc đều si mê âm nhạc thế sao?
Đến khi Lê Diêu xuống sân khấu, Bạch Thời Cảnh mới chớp mắt. Lê Diêu đã luyện tập xong, phần ghi hình tiếp theo cậu ta chỉ cần ngồi bên dưới quan sát là được, Nhan Ý cũng không cần theo dõi nữa.
Cậu nói với Bạch Thời Cảnh: “Thầy Bạch, chúng ta nói chuyện lát được không?”
Bạch Thời Cảnh căng thẳng: “Tôi không phải…”
“Tôi biết.” Nhan Ý cười nói: “Thầy chỉ si mê âm nhạc thôi, không phải biến thái, không có ý đồ gì cả.”
Bạch Thời Cảnh ho khan.
Nhan Ý bất an: “Cổ họng thầy lại đau sao?”
Bạch Thời Cảnh lắc đầu: “Ra ngoài nói chuyện đi.”
Hai người ngồi cạnh cửa sổ phòng nghỉ, Nhan Ý vào thẳng vấn đề: “Thầy Bạch, thầy còn muốn hát không?”
Người đeo khẩu trang cười khổ, giọng khàn khàn: “Cậu chế nhạo tôi à? Tôi thế này thì sao hát được?”
Nhan Ý: “Nếu tôi có cách thì sao?”
Bạch Thời Cảnh không tin, đôi mắt anh ta như một cái ao tù nước trong.
Nhan Ý nói tiếp: “Nếu tôi chữa được bệnh của thầy, giúp thầy trở về con đường ca hát. Thầy có thể để tôi làm quản lý của thầy không? Nghe theo sắp xếp của tôi, một năm sau trở thành thành viên của nhóm nhạc nam?”
Bạch Thời Cảnh khẽ cười: “Nếu cậu có thể giúp tôi khỏi bệnh và được hát tiếp, tôi nghe theo cậu hết.”
Quả nhiên, đây chính là chấp niệm của anh ta.
Nhan Ý cười: “Được, vậy chốt nhé, mai thầy có rảnh không? Tôi mang thầy tới Quan Nguyệt ký hợp đồng.”
Bạch Thời Cảnh: “…”
Anh ta thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đầu thu, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch nhiều, buổi trưa là nhiệt độ mùa hè, ngoài cửa sổ có lá vàng lốm đốm hoàn toàn không hợp đàn mà chen chúc trong đám lá xanh.
“Cậu ký hợp đồng với tôi sẽ làm người ta khó hiểu đấy, tôi và Tạ Túc, Úc Yến, Lê Diêu là người của hai thế giới khác nhau.”
Nhan Ý: “Thầy biết tôi ký hợp đồng với Tạ Túc, Úc Yến và Lê Diêu thì cũng biết mắt nhìn người của tôi rất tốt, tôi không nói đùa việc ký hợp đồng với nghệ sĩ, tôi nghiêm túc đấy.”
Lúc này Bạch Thời Cảnh mới nhìn cậu, cười nói: “Đây là lăng kính người hâm mộ của cậu à?”
Nhan Ý: “…”
“Tôi từng nghe đến việc fan giàu nâng đỡ idol rồi, giờ quản lý làm coi bộ cũng thích hợp hơn.”
Nhan Ý dở khóc dở cười: “Tôi có nói đùa đâu, sao thầy không chịu thử nhỉ?”
Phần ghi hình buổi trưa sắp xong, Nhan Ý đứng dậy: “Thầy Bạch, tôi đây nghiêm túc mời anh, nếu anh bằng lòng thì cứ liên lạc với tôi, bất cứ lúc nào cũng ký hợp đồng được.”
Nhan Ý đi vài bước lại quay đầu, Bạch Thời Cảnh vẫn yên lặng ngồi đó nhìn ra ngoài cửa sổ như một pho tượng, mặt không gợn chút sóng. Chẳng còn bóng dáng của chàng trai nhiệt huyết từng đấu rượu ca hát trong quán bar năm xưa nữa.
Nhưng thế này lại vô cùng phù hợp với ngoại hình và gia thế của anh ta.
Bạch Thời Cảnh xuất thân trong gia đình dòng dõi thư hương, cha mẹ đã đuổi anh ta ra khỏi nhà chính là giáo sư của trường đại học hàng đầu, nổi danh cả nước. Anh ta rời khỏi nhà không bao lâu thì cha mẹ anh ta gặp tai nạn giao thông qua đời. Khi anh ta đến bệnh viện nhận xác cha mẹ, nỗi đau quá lớn nhưng lại khóc không ra tiếng, kiểm tra mới biết bị ung thư vòm họng.
Cuộc đời điên cuồng với âm nhạc của Bạch Thời Cảnh cũng chấm dứt từ đấy.
Ung thư vòm họng giai đoạn đầu, tỷ lệ chữa khỏi rất cao nhưng Nhan Ý không biết sao anh ta lại biến thành thế này.
Sau một ngày quay show, Lê Diêu khá mệt nhưng tinh thần vẫn phấn chấn lắm. Cậu ta chạy vèo tới cạnh Nhan Ý: “Anh Tiểu Nhan, anh Quý Kiện và anh Hoa Hải muốn mời em đi ăn cơm được không ạ?”
Nhan Ý từng nói đây là chương trình thích hợp với Lê Diêu nhất quả thật không sai, trong chương trình Lê Diêu đã tìm được sự kiên định và lòng tự tin, xua tan lớp mây mù tự ti yếu đuối trên người, cứ như có được cuộc đời mới vậy.
“Vậy tôi có vinh hạnh đó không?” Nhan Ý cười hỏi hai người sau lưng cậu ta.
“Đương nhiên rồi, không phải bọn tôi tới để xin phép phụ huynh hay sao?” Hoa Hải cười nói: “Anh không đi, bạn nhỏ Lê Diêu chắc chắn cũng không đi đâu ha ha.”
Chỗ ăn cơm là một nhà hàng âm nhạc mà Quý Kiện chọn, nữ ca sĩ trên bục đang cất một giai điệu du dương, dưới ánh đèn mờ bốn người thư giãn trò chuyện.
“Hoa Hải cậu từng gặp Diêu Diêu rồi đúng không?” Quý Kiện nâng ly rượu nhìn Hoa Hải.
“Gặp em á?” Lê Diêu ngạc nhiên nhìn họ.
“Gặp rồi, ban đầu không dám chắc nhưng khi cậu ấy lên sân khấu mới nhận ra. Năm xưa Lê Diêu y như củ cà rốt nhỏ nhưng giờ gương mặt cũng không khác là bao.”
“Đúng vậy, khi đó cả quán bar chỉ có Cọng Giá Nhỏ là nhóc chạy tung tăng thôi.”
Lê Diêu hết hồn: “Quán bar Giang Hà ạ?”
Hai người kia gật đầu.
Quý Kiện cười nói: “Ngay cả tên cậu cũng do chúng tôi cùng đặt mà. Năm đó nhạc underground vừa đa dạng vừa lộn xộn, chưa được phân loại chính xác như bây giờ. Về sau mọi người bắt đầu nói trai hát ca dao, gái hát rock and roll, rồi cậu xuất hiện.”
“Lão Lâm ôm cậu còn quấn trong tã vào quán bar, nói với ban nhạc là muốn nhận nuôi cậu, mấy thằng con trai và một cô nàng táo bạo vây quanh nhìn cậu. Bọn tôi bảo mới nói đến rock and roll thì cậu xuất hiện, hay đặt tên là Diêu Diêu hoặc Cổn Cổn[1] đi, hy vọng cậu và rock and roll sẽ cùng nhau khỏe mạnh lớn lên.”
[1] 摇摇(Diêu Diêu), 滚滚(Cổn Cổn): 摇滚(Rock and Roll).“Cuối cùng mọi người giơ tay bầu, Diêu Diêu thắng Cổn Cổn một phiếu.”
Hoa Hải nói: “Chuyện đặt tên tôi không rành vì lúc ấy tôi còn nhỏ, khi tôi đi, nhóc này đã nhảy tưng tưng theo nhạc trên sân khấu rồi, ha ha.”
Lê Diêu ngạc nhiên lắng nghe, cậu chưa nghe bốn người kia kể chuyện này bao giờ, mà ký ức hồi nhỏ quá đứt gãy, khó nhớ rõ được.
Nhan Ý coi như hiểu lý do hai người đối xử tốt với Lê Diêu rồi. Hoa Hải chịu thiệt vào đội song ca với Lê Diêu, Quý Kiện cũng quan tâm Lê Diêu hơn chút đỉnh.
“Gương mặt không thay đổi nhưng tính cách thay đổi nha, Lão Quý, anh có thấy vậy không?” Hoa Hải khều Quý Kiện.
”Thấy, giờ dễ gần hơn nhiều rồi chứ hồi nhỏ lạnh lùng lắm, mặt cứ lạnh băng, không cho ai đụng hết.” Quý Kiện nói.
“Đâu, có ngoại lệ nha, thằng nhóc này không cho ai nựng nhưng lần nào cũng chạy lăng xăng tới gần anh giai thần tiên, đòi người ta ẵm mình.”
Quý Kiện suy nghĩ rồi nói: “À đúng, mà ‘anh giai thần tiên’ Cọng Giá Nhỏ này u mê ấy, là ai quên rồi nhỉ?”
Hoa Hải nói: “Bạch Thời Cảnh.”
Quý Kiện cười: “Đúng đúng đúng, là anh ta, thần tiên Bạch Thời Cảnh!”
Nhan Ý siết chặt đôi đũa: “Bạch Thời Cảnh?”
Lê Diêu nhìn Nhan Ý lại nhìn hai người đối diện: “Bạch Thời Cảnh là ai ạ?”
Hai người kia thở dài.
Không muốn đưa chuyện không vui vào bầu không khí vui vẻ này, Quý Kiện nói: “Bạch Thời Cảnh trước kia cũng là ca sĩ, là người hồi nhỏ cậu thích nhất, sở hữu gương mặt như thần tiên. Mỗi lần anh ta tới, cậu y như mấy cô gái nhỏ mà chạy tới cạnh người ta, nhóc nhà cậu thuộc dạng mê cái đẹp đó.”
“Mỗi lần anh ta tới là quán bar đông khách ngay, đa số là nữ sinh trường đại học xung quanh.” Hoa Hải kể: “Nếu khi đó mà có cái gọi là idol thì anh ta chính là idol.”
“Cậu không cho ẵm hết nhưng hễ anh ta đến là chạy tót lại, chìa đôi tay nhỏ ra với anh ta.” Hoa Hải cười nói.
“Không thể đổ hết cho nhan sắc được, Bạch Thời Cảnh cũng rất thương Diêu Diêu mà. Năm ấy chúng ta đều lang bạt tới đó, không nghèo cũng trắng tay, tính tình lại thô lỗ, còn Bạch Thời Cảnh là con nhà giàu ở địa phương, mua cho Lê Diêu nhiều đồ tốt lắm.”
“Thôi đi, mấy lần anh ta tới quán có mua gì đâu, Diêu Diêu vẫn đòi ẵm đấy thôi, Diêu Diêu mê đẹp thì có.”
Lê Diêu mờ mịt chớp mắt mấy cái.
“Chờ đã, hình như tôi có ảnh!” Quý Kiện hưng phấn.
“Có ảnh nhưng đâu phải lúc nào cũng nhét trong người, giờ móc đâu ra.”
Quý Kiện lắc đầu: “Mấy tấm ảnh cũ tôi thường chụp mới lại để cất.”
Sau đó anh ta tìm ảnh trong điện thoại cho bọn họ xem.
Trong quán bar nhỏ mờ tối, một thanh niên trẻ như gió mát trăng thanh đang ẵm bé trai chừng bốn năm tuổi, gương mặt nhỏ đó rõ ràng là Lê Diêu cười tươi rói đến hai má phớt hồng.