Nhóm Nhạc Nam Siêu Thời Không - Phù An Khâm

Chương 47: Hoan nghênh các tổ tiên chưa phân hoá



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ân Tu lần theo giọng nói, nhìn thấy Nhan Ý giữa hư không.

Là người tương lai nên cậu ta chẳng sợ hãi tẹo nào, thậm chí trông còn không có vẻ gì hoảng hốt.

Nhan Ý nghĩ thấy bình thường, khoa học kĩ thuật trong tương lai phát triển vậy nên chắc lúc bọn họ gọi video cũng như này, biết đâu chừng Ân Tu còn tưởng cậu là một “hacker” ấy chứ.

Từ lúc Nhan Ý biết khi gọi điện thì người bên kia cũng thấy được mình nên cậu cố ý thay quần áo khác, nhưng chỉ đổi đồ mặc ở nhà thành đồ mặc ra ngoài thôi, không đổi những thứ khác, nhưng không biết sao Ân Tu lại nhìn chằm chằm cậu thật lâu.

“Sao thế?” Nhan Ý sờ mặt mình.

“Nhìn anh không giống người của liên bang ngân hà.”

Nhan Ý: “…”

Ân Tu: “Mà giống một cổ nhân.”

Nhan Ý: “…”

Sao cậu ta nhìn ra được nhỉ? Vì trông cậu có cái vẻ ngu ngốc của người chưa tiến hóa hoàn toàn sao?

Thôi, mỗi một phút trao đổi qua thời không đều bị trừ fans hâm mộ, không thể lãng phí chỉ để nói mấy thứ này được.

Nhan Ý lại dặn dò: “Cậu làm vậy rất nguy hiểm, phải khiêm tốn chút, nếu có gì cần thì cứ viết lên giấy ở trên bàn.”

Xem đến giờ cậu đã biết môi trường tự nhiên ở các hành tinh tương lai 1500 năm sau hết sức tồi tệ, còn bị chiến tranh tàn phá, kèm theo đủ loại ô nhiễm và phóng xạ nên thực vật khó lòng sống nổi, đa số thực vật đều tuyệt chủng cả rồi.

Khi mất đi thảm thực vật, mất đi màu xanh lá cây, con người mới biết thế giới đáng sợ đến nhường nào, tất cả cư dân trên các vì sao đều mơ ước được trở về hành tinh mẹ, cũng chính là địa cầu cổ phồn thịnh xưa kia. Đây là khát vọng và hoài niệm sâu sắc nhất của họ.

Bọn họ dốc toàn lực liên minh tinh tế hòng làm thực vật sống lại, dù cho chỉ là một bụi cỏ nhỏ. Vì vậy ở nơi này thực vật trân quý vô cùng, hễ có thực vật mới nào sống sót là cả liên bang đều hạnh phúc vui mừng.

Người được tôn kính nhất trong tinh tế không phải hoàng thất của hành tinh nào đó hay quân đội liên bang, mà là một nghề đặc biệt mang tên Chuyên gia thực vật, đó là những người được đào tạo từ bé để nuôi trồng và bảo vệ thực vật.

Trong hoàn cảnh như thế mà Ân Tu còn livestream ăn rau, khoe hoa tươi. Không nói cư dân mạng nghĩ gì, một idol nhỏ sở hữu những thứ này nhất định sẽ bị các ngành có liên quan của tinh tế điều tra.

Ân Tu chẳng hề lo lắng: “Tôi biết có nguy hiểm, nhưng vậy thì sao?”

Nhan Ý: “…”

“Nhốt tôi à?”

“Của từ trên trời rơi xuống, cùng lắm bọn họ tra ra anh thôi nhỉ?”

Nhan Ý chọc vào app, 005 lập tức hiện ra: “Không thể nào! Tôi là hệ thống Siêu Thời Không đấy!”

Ân Tu nghe xong bật cười: “Vậy anh còn sợ cái gì?”

“Tôi không sợ tôi, tôi sợ cậu có chuyện thôi.”

Ân Tu sửng sốt, ngậm miệng lặng thinh.

Ngay khi Nhan Ý định tắt giao tiếp vượt thời không, Ân Tu hỏi: “Vì fans hâm mộ nhỉ?”

“Cái gì?” Nhất thời Nhan Ý chưa load kịp.

Ân Tu không giải thích, dừng chút rồi nói: “Không phải anh cần fans à? Cho anh hết đó.”

Cậu ta kéo ra một màn hình, Nhan Ý nhìn thấy hơn bảy mươi triệu người follow thì hai mắt sáng rực ngay tắp lự, đây chính là số fans còn lại sau khi bị cả MXH anti.

Nhan Ý hỏi: “Ban đầu cậu có bao nhiêu fans?”

Ân Tu: “Khoảng một trăm hai mươi triệu, sau đó giảm xuống sáu mươi triệu, livestream ban nãy tăng thêm mười triệu fans thì phải.”

Nhan Ý che ngực.

Nếu như trói buộc trước khi livestream, mười triệu fan này sẽ được tính vào nhóm nhạc siêu thời không rồi.

Cậu bị đả kích đến không nói nên lời.

Cuối cùng, Nhan Ý vẻ mặt như đưa đám: “Con số đó cậu không cho tôi được, tôi là quản lý, sau khi cậu ký hợp đồng với tôi thì mới tính cho tôi.”

“Cậu phải khiêm tốn chút, đàng hoàng chút, có gì thì viết ra giấy cho tôi.” Nhan Ý dặn dò lần nữa.

Ân Tu còn muốn nói gì đó thì thấy cậu biến mất rồi.

Cậu ta há miệng rồi ngậm lại, một mình đứng giữa căn phòng nhỏ hẹp, cảm thấy ngôi nhà thật trống trải quạnh hiu.

Cậu ta đứng một lúc, đá vào sô pha, lấy quang não ra update Tinh Bác.

Ân Tu: [Mẹ nó, còn cắt nước nhà tôi, không tưới nước hoa có chết không nhỉ?]

Chưa đầy năm phút, nhà cậu ta không chỉ có nước mà nhiệt độ không khí và độ ẩm đều được điều chỉnh đến mức thích hợp nhất.

Ân Tu thoải mái, lên giường ngủ một giấc.

Nhan Ý thấy cậu ta ngủ rồi thì tắt app.

005: “Ký chủ không xuyên vào đó sao? Chậm một ngày sẽ mất nhiều fans lắm á.”

Nhan Ý: “Cậu tưởng tôi không muốn chắc? Giờ tôi mà qua đó thì sống được mấy ngày?”

Nhan Ý cảm thấy 1500 năm sau còn nguy hiểm hơn 1500 năm trước, cậu mà nhảy qua đó kiểu gì cũng bị kết tội “cư trú bất hợp pháp”, bắt giam rồi dùng các loại công nghệ cao thần kỳ ép cậu khai báo thông tin cá nhân.

Nhan Ý nghĩ mà sợ hết hồn, cậu kể cho 005 nghe.

005: “…”

005: “Không thể nào, bọn họ không thể tra ra được gì đâu, ký chủ lo khoa học kỹ thuật của họ xịn nhưng chúng ta trên cơ họ mà!!!”

Nhan Ý vẫn lo, không phải lo mình gặp nguy hiểm, lỡ có chuyện cậu cứ xuyên về là được. Cậu chỉ tiếc nếu quay về mà không thể mang theo Ân Tu thì quá lãng phí năm triệu fans.

Bây giờ đã có kha khá fans hâm mộ rồi nên cậu chẳng bận tâm đến phí chuyển phát nhanh thời không 1000 fans/1 lần nữa, nhưng năm triệu fans thì đúng là cắt thịt của cậu thật.

Nhan Ý đong đếm một hồi.

Nếu Ân Tu cứ livestream như thế, một ngày tăng lên mấy triệu fan thì cũng đủ bù lại năm triệu fan rồi. Mà chưa chắc qua đó đã trói buộc được luôn, chưa nói đến việc Ân Tu có bằng lòng không, vì còn giá trị chấp niệm nữa.

Nhan Ý thở dài, dọn dẹp bát đũa trên bàn, rửa mặt xong cũng đi ngủ luôn.

6h sáng hôm sau, Nhan Ý bị chuông điện thoại đánh thức.

Tô Bình Bình gọi đến nói Úc Yến đang bị phốt trên mạng, chưa tới mức lên hot search nhưng quy mô cũng không nhỏ.

Nhan Ý xoa huyệt thái dương, mở link Tô Bình Bình vừa gửi qua.

Thật ra cũng là mấy trò thường thấy trong showbiz thôi. Vì phim “Tuyết Đầu Tay” của Úc Yến lại hot, những người phát cuồng vì hắn ở trên mạng ngày càng nhiều, có thể đoán được độ hot trong tương lai. 

Hành động bôi nhọ như vậy rất bình thường, kẻ đứng sau có thể là đối thủ, là các nền tảng video, hoặc những người có lợi ích liên quan khác.

Suy cho cùng, bất kể ai làm cũng không thành vấn đề, Nhan Ý khá bình tĩnh.

Người không bị ai đố kỵ là kẻ tầm thường, minh tinh chưa từng bị bôi nhọ cũng không trở thành siêu sao được.

Úc Yến rất sạch sẽ, trước mắt hắn chỉ đóng nhân vật nữ số hai, mặc đồ nữ chính là điểm đột phá của hắn.

Nhan Ý coi một hồi, phát hiện bọn họ chủ yếu nói về việc Úc Yến ẻo lả, diễn vai nữ quá hợp, đồng thời còn bịa ra rất nhiều chuyện dơ bẩn.

Thấy vậy, Nhan Ý đã hiểu mục đích của họ. Bọn họ muốn dìm bộ phim “Long Mã Thiên Khung” của Úc Yến, dù sao vai Sư Thanh Lâm trong phim đó vừa ác vừa điên cuồng, không nên để cho một kẻ ẻo lả diễn.

Không thành công cũng không sao cả, tiền công cũng chẳng đáng bao nhiêu, có thể khiến người ta mất thiện cảm và đoàn phim dao động là đủ rồi.

“Trước tiên cứ đăng video thi cưỡi ngựa và video đấu võ, đánh nhau trong trailer ‘Tuyết Đầu Tay’ nhiều một chút, dẫn dắt bình luận, sẵn pr cho phim luôn.” Nhan Ý nói: “Đừng lo lắng, phốt này không đủ thuyết phục.”

Chỉ khiến người ta buồn nôn thôi.

Tô Bình Bình hỏi: “Có cần xóa bài đăng và bình luận không ạ?”

Nhan Ý nói: “Không cần xóa, chụp và quay màn hình những bài đó thôi.”

Đầu bên kia đáp: “Vậy đăng công văn luật sư hả anh?”

Nhan Ý nhếch môi: “Đều là cáo già cả, đăng công văn luật sư thì dọa được ai?”

Nhìn mấy từ “thằng ẻo lả”, “biến thái”, “bao nuôi” trên mạng, cậu híp mắt, giọng lạnh lùng: “Tố cáo lên tòa án luôn đi.”

Tô Bình Bình sửng sốt, cậu ta hiếm thấy ai xử lý tin vịt bôi nhọ kiểu này, bởi vì quá phiền, chi phí lại cao, bình thường đều chỉ đăng công văn luật sư để hù dọa thôi.

“Nhưng chúng ta đâu biết họ là ai, sao tố cáo được ạ?”

Nhan Ý: “Cứ tố cáo những nền tảng có thông tin thật trước đi, không phải kiện thật mà chúng ta ép họ cung cấp danh tính kẻ bôi nhọ khi đăng ký tài khoản. Khi nắm được thông tin thì tố cáo những kẻ bôi nhọ và công kích cá nhân đó.”

Nhan Ý biết làm vậy rất phiền phức, vừa phí thời gian còn phí sức, phí tiền. Vất vả một thời gian, đến khi thành công thì bọn họ cũng không được bồi thường nhiều, chỉ khoảng mấy ngàn đến mấy chục ngàn thôi, thêm một bài xin lỗi công khai nữa, nhưng điều quan trọng ở đây là bọn họ muốn bày tỏ rõ thái độ.

Nếu lần này bọn họ không tỏ thái độ, với Úc Yến mà nói thì những chuyện như vậy sau này sẽ càng nhiều. Cậu muốn cho đối phương biết, đối với việc bôi nhọ ác ý, bọn họ tuyệt đối không nhân nhượng.

Cậu phải để vài ekip và công ty nhìn thấy, cũng để những anh hùng bàn phím tuỳ tiện bạo lực mạng người khác xem. Có rất nhiều anh hùng bàn phím khi lên mạng mạt sát người ta giống như chiến thần, nhưng lại rất sợ sau khi bị tố cáo sẽ bị triệu tập đi lấy khẩu cung và hầu toà ngoài đời thực, dính tiền án tiền sự.

Cúp điện thoại, Nhan Ý không ngủ nữa. Cậu nhớ Bạch Thời Cảnh nói muốn nấu bữa sáng, nhưng trong nhà không còn chút đồ ăn nào cả.

Trên đường cậu lái xe đi mua đồ ăn thì có số lạ gọi đến. Lúc này mới hơn bảy giờ, Nhan Ý khó hiểu nhận điện thoại.

“Cậu là Nhan Ý, quản lý của Úc Yến đúng không?”

Nhan Ý giật mình, giọng nói này có hơi quen tai, là giọng của đạo diễn Tông mà cậu nghe được từ điện thoại của ông cụ kia tối qua.

Tìm một chỗ đỗ xe, Nhan Ý vội đáp: “Đúng là tôi, chào đạo diễn Tông.”

“Tôi mới gửi cho cậu vài kịch bản đó, cậu coi có thích cái nào không?” Giọng đạo diễn Tông hơi mất tự nhiên.

Nhan Ý vui vẻ: “Cảm ơn đạo diễn Tông.”

“Hôm qua là tôi hiểu lầm Úc Yến.”

Không ngoài dự đoán của Nhan Ý, hôm qua đạo diễn Tông nói Úc Yến là lưu lượng chỉ được cái mã ngoài, có lẽ khi tìm từ khóa “Tuyết Đầu Tay” nhìn thấy ảnh trong phim của hắn và những bài thổi phồng ngang ngửa idol, cộng đang lúc phiền muộn nên mới nói như vậy.

Là một đạo diễn lớn, anh ta đâu thể chỉ nhìn những thứ đó, miễn quan sát tiếp là biết Úc Yến không phải là loại minh tinh chỉ có cái mã ngoài.

“Tôi đã xem hot search rồi, tốt lắm.”

Hot search gì cơ?

Hot search thi cưỡi ngựa à? Không phải đã qua lâu lắm rồi sao?

Nhan Ý thắc mắc trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Cảm ơn đạo diễn Tông đã khen ngợi, chúng tôi nhất định sẽ nghiên cứu kịch bản thật kỹ.”

Đạo diễn Tông hài lòng cúp điện thoại.

Cậu vừa cúp máy thì lại có người khác gọi điện đến, Nhan Ý mới biết khi ekip đang xử lý tin tức bôi nhọ thì Úc Yến lại lên hot search rồi.

Sáng nay không có cảnh quay nên hắn rời khỏi đoàn phim, việc hắn làm bên ngoài bị người qua đường chụp rồi đăng lên mạng, sau đó bay thẳng lên hot search luôn.

Giờ đây Nhan Ý mới biết hot search mà đạo diễn Tông nói là gì.

Trong video, sáng sớm có gã đàn ông không biết nổi điên gì mà cầm con dao to chặn đường một cô gái. Những người hóng hớt xung quanh bất kể trai hay gái đều không dám xen vào, vì gã kia trông kinh khủng hệt như kẻ điên mất trí vậy, cô gái đã bị gã chém một nhát máu chảy đầm đìa.

Ai dám nhảy vào can cũng sẽ bị chém.

Cô gái kia hoảng sợ la hét, không ngừng né tránh. Người xung quanh cũng do dự lùi về sau. Lúc này, một người đeo khẩu trang bước lên đá bay gã điên đang cầm dao, bảo vệ cô gái ở sau lưng. Gã đàn ông kia xông lên như điên, người đi đường bị hù sợ chạy hết phân nửa. Không ngờ tên điên kia lại bị người đeo khẩu trang trông không hề cường tráng ung dung đạp ngã, thờ ơ giẫm ở dưới chân.

Có mấy cư dân mạng nhanh mắt lập tức tra ra người này chính là Úc Yến.

Trên mạng bỗng chốc náo nhiệt.

Các Khoai Môn đang chiến đấu với antifans lập tức thẳng lưng ưỡn ngực.

Người qua đường và cư dân mạng không ngớt lời khen ngợi hành động này, những tin tức bôi nhọ kia thật sự vô căn cứ.

[Các người cứ mắng minh tinh người này yếu ớt, người kia ẻo lả, vậy khi xuất hiện ẩu đả bạo lực mấy người dám nhảy ra cản không? Hay mới thấy máu đã hoảng hồn trốn mất dạng rồi? Trái lại, những minh tinh mặt hoa da phấn trong miệng các người lại dám xông lên ngăn cản bạo lực đó ]

Thật trùng hợp, Úc Yến mới bị bôi nhọ đã xuất hiện chuyện này, chẳng khác gì đánh vào mặt những kẻ bôi nhọ hắn. Nhưng không có ai nghi ngờ đây là trò tẩy trắng vì máu chảy rất chói mắt.

Nhan Ý khẽ cười, nhiều lần cậu chứng kiến hành động của bạo quân và tức giận nói với 005: nhém chừng mình đã ký hợp đồng với một tên minh tinh tội phạm rồi.

Bây giờ hắn đang được cả mạng xã hội khen ngợi, có khi còn được tuyên dương vì dám làm việc nghĩa nữa.

Nhan Ý xách đồ ăn về nhà thì nhận được điện thoại của Tô Bình Bình.

“Anh Nhan, anh có biết cô gái được cứu là ai không? Là thiên kim tiểu thư của nền tảng Miêu Video đó! Tên điên kia là bạn trai cũ của cô ấy!”

Miêu Video là nền tảng video lớn nhất hiện nay.

Nhan Ý cười híp mắt: “Là bên mua phim.”

Tâm trạng cậu càng thêm vui vẻ.

Lúc ăn cơm, Nhan Ý kể lại chuyện này với Bạch Thời Cảnh.

Bạch Thời Cảnh cảm thán: “Úc Yến rất giỏi, nếu đổi lại là tôi đang tiếc mạng như hiện tại, chưa chắc tôi đã dám xông lên.”

Nhan Ý vui cứ như người được khen là mình, cậu cười híp mắt nói: “Cậu ấy có luyện kiếm nên mới dám làm vậy, không đánh giá chênh lệch hai bên mà xông bừa lên thì rất vô trách nhiệm. Thầy Bạch ra nước ngoài phải bảo vệ tốt bản thân đấy, tay và giọng hát của anh là bảo vật vô giá.”

Ăn cơm xong, đoán bên Úc Yến đã được xử lý ổn thỏa, Nhan Ý mới gọi cho hắn.

“Không bị thương đấy chứ?”

“Đương nhiên rồi.”

Nhan Ý yên tâm: “Sao em ra khỏi đoàn phim thế?”

“Muốn gặp anh.”

Nhan Ý sửng sốt.

Cậu xem lịch trình của Úc Yến, sáng nay hắn không có cảnh quay nhưng buổi chiều có, mấy ngày nay hắn đã quay mấy cảnh rồi, chỉ có sáng nay là được nghỉ ngơi, vậy mà còn muốn đến gặp cậu.

Nhan Ý không thể nói ra câu: Cậu sẽ được về nhanh thôi.

Về thì sao chứ? Ở một mình hay hẹn hò? Hai người họ đang làm một trong những nghề bận rộn nhất thế giới đó.

Nhan Ý suy nghĩ rồi nói: “Bây giờ không kịp nữa rồi, em đừng tới nữa, về phim trường đi.”

Đầu bên kia im lặng, dường như đang chuẩn bị làm gì đó.

Nhan Ý mím môi: “Tối hãy tới.”

Bên kia vẫn im lặng, im lặng một cách bất thường.

Nhan Ý nghe được tiếng cười trầm thấp của hắn: “Được.”

Độ cong khóe miệng của hai người đều như nhau.

Sau khi cúp điện thoại, Nhan Ý nằm vật xuống sô pha, gọi 005.

“005, có muốn nhiều fans hơn không?”

“Muốn chứ, muốn chứ!”

Nói xong, nó lại cảnh giác: “Ký chủ lại có ý xấu gì ư?”

Nhan Ý: “…”

“Vậy thôi, tôi không nói nữa, dù sao tôi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ 350 triệu fans là được, có nhiều hơn cũng chẳng ích lợi gì với tôi.”

005: “…”

Nhan Ý bảo không nói nữa thì không nói nữa thật.

Cậu mở app check tình hình của Ân Tu.

Giờ mới 10 giờ sáng, bên Ân Tu cũng gần như thế.

Nhan Ý vừa mở app đã thấy một phi thuyền rất lớn trôi lơ lửng trên căn nhà nhỏ của Ân Tu, một đám người đang đứng trước mặt cậu ta khiến Nhan Ý sợ hết hồn.

005: “Nhan Nhan…”

“Im lặng.” Nhan Ý nhìn chằm chằm app không chớp mắt.

005: “…”

Thấy Ân Tu lười biếng ung dung tựa vào ghế sô pha, Nhan Ý mới thở phào nhẹ nhõm.

Ân Tu ngáp một cái: “Sáng sớm đã quấy nhiễu giấc mơ đẹp của người ta chỉ vì muốn tôi chuyển nhà à?”

Ánh mắt mấy người phía trước láo liên như đang tìm kiếm thứ gì đó, vừa nghe cậu ta nói vậy, họ vội thu tầm mắt lại.

Một trong số đó cười nói: “Hoàn cảnh ở đây kém quá, khu tập thể của học viện khoa học chúng tôi ở khu Thượng Nhất, biệt thự tách biệt có vườn thí nghiệm, môi trường rất tốt, tính riêng tư cũng cao, ngăn cản tất cả giám sát của tinh tế, cậu ở đó chắc chắn sẽ thoải mái hơn.”

Ân Tu bê chậu hoa cúc từ sau sô pha ra, dưới cái nhìn soi mói của mấy người đang sợ hãi chỉ muốn đỡ lấy tay mình, cậu ta nói: “Các người muốn nó sống thoải mái thì đúng hơn.”

Nhóm người ngại ngùng: “Đều như nhau cả mà.”

Ân Tu không nói nữa, đám người nhìn chậu hoa cúc mà sốt cả ruột.

Ngay khi bọn họ không chờ nổi nữa, Ân Tu mới lấy ra một tờ giấy, đặt lên bàn rồi bắt đầu viết chữ. Ai cũng cho rằng cậu ta đang viết điều kiện gì đó, cụp mắt nhìn theo nét chữ như mèo cào của đối phương.

“Thần tiên, bọn họ bảo tôi qua học viện khoa học ở, tôi đi được không?”

Cả bọn: “…”

Nhan Ý: “…”

Giữa tình huống này, sao Nhan Ý nói chuyện được chứ?

Một người mặc áo blouse không nhịn được hỏi: “Thần tiên này là…?”

Ân Tu không giấu giếm: “Chính là thần tiên đó, thần tiên đã tặng tôi những thứ này.”

Người kia vô cùng kích động, cơ thể cũng căng thẳng: “Là chuyên gia thực vật lánh đời sao?!”

Nhan Ý: “…”

Khóe miệng Ân Tu co giật, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Phòng mấy người sắp xếp cho tôi thế nào?”

Người kia vội vàng mở quang não cho cậu ta xem: “Một trong những biệt thự biệt lập tốt nhất của học viện khoa học chúng tôi. Cậu nhìn vườn thí nghiệm này đi, đất đai cũng thuộc top đầu của tinh tế. Cậu có thể mời chuyên gia thực vật… À, vị thần tiên kia vào ở cùng thì tốt biết bao.”

Nhan Ý: “…”

Mơ đẹp ghê.

Ân Tu: “Đồ dùng sinh hoạt đã chuẩn bị xong chưa? Chắc mấy người biết tôi thích mặc quần áo hãng nào đúng không?”

Người mặc áo blouse: “…Đã chuẩn bị xong hết rồi, biết chứ.”

Lúc này, Ân Tu mới đứng dậy.

Trong khi cư dân mạng đang bàn tán sôi nổi rằng Ân Tu chẳng quậy nổi một ngày, cậu ta lại dọn vào khu Thượng Nhất có hoàn cảnh tốt nhất tinh tế, sống trong viện khoa học áp đảo các ngành khác của liên bang.

Nhan Ý coi đến đây không khỏi cảm thán, ánh mắt vừa liếc qua đã thấy 005 im lặng gửi cho cậu mấy tin nhắn trong khung chat.

Nhan Ý: “Nếu cậu đã muốn như thế thì tôi sẽ nói.”

005: “Nhan Ý, cậu mau nói đi!”

Nhan Ý: “Tinh tế có rất nhiều người, lượng fans hâm mộ cũng lớn hơn bên này rất nhiều.”

005: “Ò ò, Nhan Nhan nói đúng lắm!”

Nhan Ý: “Tôi định xuyên qua đó, sau khi trói buộc với Ân Tu sẽ thu hút một lượng fans hâm mộ bên đó rồi mới quay về, giống như Úc Yến ấy, nói không chừng fans của Ân Tu là đủ rồi.”

005: “Ừm ừm, Nhan Nhan nói rất đúng!”

Nhan Ý: “Tôi lại nghĩ, có nhiều người như thế mà chỉ để mình cậu ta thu hút fans thì hơi đáng tiếc, nếu dẫn theo Úc Yến, chưa biết chừng lại hút được mấy chục triệu fans đấy.”

005: “!!!”

005 đang rất kích động chợt im lặng.

Nhan Ý hỏi: “Có thể để hai người cùng xuyên qua không?”

005: “Theo nguyên tắc thì có mình ký chủ xuyên được thôi.”

Nhan Ý: “Thôi vậy, dù sao bảy mươi triệu fans của Úc Yến cũng sắp đủ rồi. Nhưng mà hơi tiếc, có lẽ không chỉ mấy chục triệu fans đâu. Chắc cậu cũng biết mức độ ngưỡng mộ điên cuồng đối với chuyên gia thực vật ở tinh tế mà, chậc, xem ra chỉ có thể để tôi làm thôi, tôi có nhiều fans hâm mộ như thế cũng chẳng có ích gì.”

005: “!!!”

005: “Thật ra thì… nguyên tắc cũng không quá cứng nhắc đâu, hay là, ờm, Nhan Nhan, hay là cậu thanh toán hai lần fans để xuyên không…”

Nhan Ý: “Không, bỗng dưng tôi mất năm triệu fans, được gì đâu.”

005: “…”

Nhan Ý mở máy tính ra bắt đầu làm việc.

Nửa tiếng sau, 005: “Nhan Nhan, chuyện đó…”

Nhan Ý: “Đừng có quấy rầy tôi làm việc.”

005: “Thật ra thêm một người nữa cũng không ảnh hưởng gì.”

Nhan Ý cười híp mắt.

005 khẽ hừ hai tiếng: “Cậu đang lấy của công làm việc riêng.”

Nhan Ý: “Đừng có nói linh tinh, nếu cậu bất mãn thì thôi.”

005: “Không có bất mãn, không có bất mãn!”

Nhan Ý cười híp mắt nhìn vào app.

Không biết có phải nghe lời khuyên của Nhan Ý không, Ân Tu mới hôm qua còn nói sẽ livestream tiếp, hôm nay lại không livestream, ngoan ngoãn thành thật ngồi trong nhà.

Nhan Ý mở chức năng giao tiếp xuyên thời không.

“Buổi tối tôi sẽ đến chỗ cậu.”

Ân Tu ngồi bật dậy khỏi sô pha: “Gì cơ?”

“Không phải cái người mặc áo blouse nói là cậu có thể mời tôi vào ở à? Tối nay tôi sẽ đến, à, còn dẫn theo một người nữa.”

Ân Tu nói thẳng: “Không hoan nghênh Alpha.”

Nhan Ý: “… Cậu ấy là một người đàn ông bình thường.”

Không biết lời này chọc vào điểm cười nào của Ân Tu, cậu ta cười phá lên.

“Anh không sợ nguy hiểm, không sợ họ phát hiện ra chuyện bất thường nữa à?” Ân Tu hỏi.

“Không sợ, cậu cũng đừng sợ, không ai làm gì được cậu hết, nếu có nguy hiểm thật thì tôi đưa cậu về đây.”

Ân Tu ngập ngừng hỏi: “Đưa về đâu?”

Nhan Ý: “Địa cầu cổ mà mấy người nói đó.”

Ân Tu: “…”

Hai bên chìm vào yên lặng đáng sợ, Nhan Ý cầm điện thoại chĩa camera ra cửa sổ có hoa cỏ cây cối.

Ân Tu mở to hai mắt, hoảng hốt một lúc lâu, nuốt ngụm nước miếng: “Có thể dẫn tôi đi luôn không?”

Nhan Ý: “?”

“Không thể.”

Ân Tu quyến rũ: “Gì tôi cũng làm được hết.”

Nhan Ý lạnh lùng: “Không thể.”

Ân Tu: “Ò.”

Nhan Ý đứng dậy: “Cậu chờ đó, tôi đi chợ hoa mua sỉ đã, trước khi qua đấy tôi sẽ gửi qua hết.”

Đêm đó, khi Úc Yến trở về thì thấy phòng Nhan Ý đã bày đầy hoa cỏ, mấy tải đất trồng hoa và rất nhiều mì gói, trái cây đếm không xuể.

Nhan Ý vừa dọn vừa kể tình hình cho Úc Yến nghe.

“Đây là người cuối cùng rồi, đưa em cùng đi đón về.”

Như vậy chắc không tức giận hay ghen đâu nhỉ?

“Chúng ta sẽ ở đó một thời gian.”

Nghe đến đó, sự vui vẻ trên mặt Úc Yến đã không giấu nổi nữa.

“Có hài lòng không? Bệ hạ.”

“Không cần quay phim nữa à?”

Nhan Ý nói với hắn, sau khi xuyên qua thì thời gian bên này không thay đổi, y như lúc cậu xuyên đến Đại Thịnh vậy.

Bệ hạ rất hài lòng.

Sau khi gửi hết những thứ này qua, Nhan Ý híp mắt đưa tay ra với hắn, bàn tay nhanh chóng được nắm lấy, lòng bàn tay ma sát với nhau.

Hai người trong phòng biến mất.

Ở biệt thự trong viện khoa học tinh tế, có hai người đột nhiên xuất hiện.

Ân Tu đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên không quá ngạc nhiên. Cậu ta đứng cách đó không xa, hít một hơi thật mạnh, hài lòng nói: “Hoan nghênh các tổ tiên còn chưa phân hóa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.