Chuyện này cũng kích thích y chang lúc đứng trên máy bay vậy đó, đến liếc mắt nhìn xuống cậu cũng không dám, hai mắt dán chặt vào những ngôi sao xung quanh.
“Hai người tính làm gì vậy?”
Không ai trả lời cậu.
Úc Yến giữ chặt tay Nhan Ý, cậu bèn nhân cơ hội ôm lấy cánh tay hắn, lòng an tâm hơn chút.
Kênh livestream của Ân Tu vẫn đang phát, phòng livestream đã nổ tung. Khán giả vô cùng hưng phấn, số người xem tăng nhanh vùn vụt. Tất cả mọi người đều tò mò giống Nhan Ý, muốn biết bọn họ định làm gì, và cũng ý thức được chuyện Ân Tu định làm tuyệt đối không đơn giản nên ai nấy hưng phấn không thôi.
Bọn họ cách rất gần, thấy rõ mồn một bóng người xuất hiện ở cửa sổ tòa nhà Liên Bang đối diện. Ngay cả những người bên đó cũng đang ngóng coi, hóng hớt là sở thích chung của nhân loại mà.
Người trong tòa cao ốc chỉ đứng ngó chứ không có hành động gì, chắc do nhóm Nhan Ý sử dụng phi thuyền của viện khoa học nên những người kia nghĩ đây chỉ là buổi livestream đặc biệt mà thôi.
Nhác thấy Úc Yến, đám người còn cho rằng hắn tới tặng hoa cho mình nữa…
“Lão Dịch, đáp xuống trung tâm kiểm tra độ tương xứng AO đi!” Ân Tu hô to với Dịch Danh trong phi thuyền.
“Xuống liền đây!” Dịch Danh hưng phấn đáp.
Phi thuyền dần đáp xuống, cũng không biết tầng thứ mấy trăm.
Ân Tu: “Tiếp theo là vài lời tôi muốn nói với cả thế giới và Liên Bang.”
Cậu ta nhìn về phía tòa cao ốc đối diện. Tòa nhà khổng lồ này là trung tâm quyền lực Liên Bang tinh tế, thượng nghị viện của Liên Bang ở đây, các thượng tướng của Liên Bang cũng làm việc ở đây.
Lúc này, có lẽ tất cả mọi người của toàn tinh tế đều đang xem bọn họ.
Ân Tu lấy ra một cái loa lớn, nói to với tòa cao ốc Liên Bang: “*** cả lò chúng mày!”
Nhan Ý: “…”
Một tiếng chởi này to đến mức xé trời.
Toàn mạng khiếp sợ.
Chỗ lợi hại của loa lớn ở tinh tế chính là âm thanh có thể truyền đi rất xa, lực xuyên thấu vô cùng mạnh nhưng không làm những người xung quanh nơi phát loa bị ảnh hưởng.
Có lẽ người trong tòa nhà đồ sộ kia đã nghe thấy.
Mà đâu chỉ có vậy, Ân Tu còn đang tiếp tục. Cậu ta điên cuồng và không để ý gì nữa, bộc phát tất cả nỗi hận và sự ấm ức chất chứa trong lòng.
“Lũ ngu!”
“Độ xứng đôi là cứt chó gì!”
“Omega quyền khỉ gió!”
Gió thổi gào thét bên tai, tòa nhà đối diện bật đèn sáng choang, còi báo động đinh tai nhức óc.
“Ngày đó anh hỏi em, nếu pheromone của chúng ta không tương thích, em có còn ở bên anh không.”
Trong tiếng mắng chửi, tiếng báo động, tiếng gió, giọng của Úc Yến êm đềm lọt vào tai Nhan Ý.
“Hai ngày nay em đã tìm hiểu kỹ về pheromone và độ xứng đôi, nên bây giờ có thể trả lời anh rồi.”
Mấy phi thuyền bay ra từ tòa cao ốc của Liên Bang từ đối diện, tới gần và bao vây bọn họ lại. Ánh sáng mạnh từ phi thuyền xuyên phá ánh sao xung quanh, tiếng mắng của Ân Tu càng thêm vui sướng.
Nhan Ý nhìn Úc Yến, dưới muôn vàn ánh sáng lay động, gương mặt hắn lờ mờ ảo mộng nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh.
“Em vẫn ở bên anh.”
Úc Yến nắm chặt tay cậu: “Phá tan sự giam cầm pheromone, đánh nát gông xiềng nặng nề của thân thể và vận mệnh, róc xương tắm máu, em vẫn sẽ đi đến bên anh, luôn ở cạnh anh.”
Nhan Ý ngây ngẩn nhìn hắn.
Cậu không nghe thấy âm thanh gì quanh mình nữa, sự lạnh lẽo thấu xương trên trời như tan biến, thậm chí cậu còn quên mất mình mắc chứng sợ độ cao.
Cậu chỉ thấy mỗi Úc Yến, nghe tiếng tim đập bình bịch và tiếng máu sôi trào.
Trước khi bị bao vây, Úc Yến nâng mặt Nhan Ý rồi đặt một nụ hôn lên môi.
“Đi thôi!”
Trên không trung, ba con người làm cả tinh tế kinh hãi bỗng nhiên biến mất, chỉ để lại một truyền thuyết và một câu nói.
“Tạm biệt, thế giới rẻ rách!”
Hàng trăm triệu khán giả xem livestream khiếp sợ, không ngừng dụi mắt.
Nhân viên công tác của Liên Bang ngơ ngác nhìn chiếc phi thuyền kia.
Dịch Danh từ trong phi thuyền bước ra, cười há há.
…
Tinh tế 1500 năm sau, một hành tinh nào đó thiếu đi ba người, mà trên địa cầu 1500 năm trước lại có thêm ba người.
Bọn họ cùng nhau xuất hiện ở trong phòng Nhan Ý, một người bối rối, một người giật mình, người còn lại thì bình tĩnh.
Nhan Ý còn chưa hoàn hồn từ cảm xúc ban nãy thì đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Ân Tu. Cái tiếng gào thét như quỷ khóc sói tru này làm cảm xúc của Nhan Ý bay sạch chỉ trong nháy mắt. Cậu vỗ lên trán Ân Tu một cái, đau đầu nói: “Câm miệng.”
“Cậu đang làm ồn người dân nửa đêm đó, biết không hả?”
Ân Tu che miệng, lộ ra đôi mắt hưng phấn, cái mũi thì dùng sức hít lấy không khí xung quanh.
Nhan Ý: “Hoan nghênh cậu tiến vào thời đại 5G.”
Ân Tu: “…” Tự nhiên thấy bớt vui chút xíu.
Cũng giống như thời gian bọn họ rời đi, thời gian trên thế giới này và tất cả mọi thứ đều không thay đổi, nhưng giữa bọn họ lại thay đổi cực lớn.
Nhan Ý liếc qua Úc Yến, dư vị máu sôi trào vẫn còn đọng lại, cậu nói: “Anh dẫn cậu ta lên phòng.”
Úc Yến “ừm” một tiếng.
Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc gì. Dường như sự thổ lộ mạnh bạo trước đó chỉ là một giấc mộng.
Ân Tu thì ở bên kia mắng đến sướng mồm, nút thắt trong lòng cũng cởi bỏ, hiện tại chỉ có sự hưng phấn và hào hứng.
Phòng của cậu ta cũng ở tầng hai, Nhan Ý vừa dẫn cậu ta xem phòng vừa nói: “Cậu ở tầng hai, cùng với hai hàng xóm, một là người quen của cậu – Úc Yến, người còn lại là Tạ Túc. Trước mắt bọn họ đều là diễn viên, Tạ Túc đang quay phim trong đoàn phim.”
“Tôi ở tầng ba cùng Bạch Thời Cảnh và Diêu Diêu.”
Ân Tu vừa gật đầu vừa quan sát xung quanh.
Sau khi vào phòng, cậu ta nhìn ban công thì vô cùng vừa lòng: “Quản lý à, có thể bày đầy hoa cỏ trong phòng tôi, biến phòng tôi thành một vườn hoa không?”
Nhan Ý: “… Tùy cậu.”
Thu xếp đâu vào đấy, Nhan Ý cho cậu ta một chiếc điện thoại dự phòng trong nhà. Kiểu dáng của chiếc điện thoại này khá mới, nhưng cậu biết, đối với Ân Tu nó cũng chỉ là điện thoại cùi bắp mà thôi.
“Cậu dùng tạm đi.” Nhan Ý nói: “Đăng ký Weibo trước đã, tìm hiểu về xã hội hiện tại, đừng có nói lung tung, bớt làm mấy việc vớ vẩn lại.”
“Được được được.” Ân Tu giơ tay bảo đảm: “Tôi ngoan lắm á, chưa từng làm chuyện gì vớ vẩn cả, chuyện vớ vẩn kia là Úc Yến xúi tôi làm đó.”
Nhan Ý tin cậu ta mới lạ.
Cậu không yên tâm dặn dò Ân Tu thêm mấy câu rồi mới trở về phòng.
Khi cậu quay lại thì Úc Yến đã không còn ở đó nữa. Nhan Ý đứng trong chốc lát, rửa mặt rồi lên giường. Đã hơn mười hai giờ đêm mà Nhan Ý vẫn cứ trằn trọc, không tài nào ngủ được.
Ở tầng hai, Úc Yến đang học tiếng Anh trên mạng, lỗ tai giật giật, duỗi tay ấn nút tạm dừng, yên tĩnh chờ đợi. Hồi lâu sau thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Úc Yến đứng dậy dọn dẹp bàn học rồi xốc chăn lên, đi ra mở cửa.
Ngoài cửa có một người mặc áo ngủ, ôm gối. Thấy hắn mở cửa thì người kia có hơi hoảng loạn, hàng lông mi bất an khẽ run nhẹ.
Úc Yến tỉnh bơ nuốt một ngụm nước miếng.
“Có phải phát hiện, nằm cạnh em ngủ rất ngon không?”
Nhan Ý: “?”
Úc Yến: “Thiếu em nên ngủ không được chứ gì?”
Nhan Ý: “…”
Vành tai đỏ au, Nhan Ý sờ chóp mũi.
Úc Yến nghiêng người nhường đường, cậu vội ôm gối vào phòng, đi thẳng đến giường của hắn, đặt gối lên đó rồi mình cũng leo lên theo, cả quá trình rất lưu loát liền mạch, không hề vấp tý nào.
Úc Yến chậm rãi lên giường, Nhan Ý chui thẳng vào lòng hắn.
Ngay khi Úc Yến đang giãy giụa, bỗng nhiên nghe thấy Nhan Ý nói nhỏ:
“Úc Yến, cảm ơn em.”
“Cảm ơn vì điều gì?”
Nhan Ý lí nhí: “Cảm ơn em đã yêu anh như vậy.”
Tình yêu Úc Yến dành cho cậu là dũng cảm, thẳng tiến không lùi, không có đường lui.
Đây là điểm thiếu hụt nhất trong sinh mệnh của Nhan Ý. Đánh tan cảm giác bất an và tự ti của cậu, lấp đầy cảm giác an toàn vững chắc.
Đồng thời, Úc Yến thích cậu không chỉ có dũng cảm, cậu có thể cảm nhận được sự thay đổi của hắn. Tên bạo quân này không còn vui giận thất thường như xưa nữa, có thể chịu đựng cậu nổi giận với hắn, có thể đè nén được ham muốn chiếm hữu mãnh liệt.
Chưa từng có ai yêu cậu nhiều như vậy cả.
Nhan Ý ôm chặt Úc Yến, giống như đang ôm lấy bảo bối quan trọng nhất chỉ thuộc về mình: “Anh… Thật ra anh cũng rất thích em, có lẽ lần đầu tiên gặp anh đã thích rồi.”
“Sau này anh sẽ càng thích em, sẽ thương em nhiều hơn nữa.”
Trái cổ của Úc Yến khẽ trượt, có một thứ còn nóng rực hơn cả cơ thể quét qua người hắn.
Hắn ôm sát Nhan Ý, cúi đầu hôn lên đôi mắt cậu.
Nhan Ý cười, ngẩng đầu hỏi hắn: “Úc Yến, em thích anh từ khi nào thế?”
“Em cũng không biết.” Úc Yến nói: “Có lẽ là trong khoảnh khắc nào đó nhìn thấy ánh sáng trên lông mi anh, cảm thấy đấy chính là ánh sáng trên que diêm của cô bé bán diêm.”
“Hả?”
Úc Yến kể cho Nhan Ý nghe câu chuyện “cô bé bán diêm” mà người người nhà nhà đều biết.
Nhan Ý đương nhiên biết, trước kia cậu gửi mấy quyển truyện cổ tích qua cho Tiểu Úc Yến, trong đó có cả câu chuyện này.
Vào đêm Giao thừa nhà nhà sum họp, ở một góc vắng lạnh tanh cô bé bán diêm quẹt diêm để tìm chút ấm áp.
“Cô bé nhìn thấy thức ăn nóng hổi, cây thông giáng sinh xinh đẹp, nhìn thấy người bà yêu thương cô bé, tất cả những điều tốt đẹp và khao khát trong trái tim cô bé đều bước ra từ ánh sáng của que diêm.”
Nhan Ý nghe hiểu ý hắn, hơi ngượng ngùng vì cậu cảm thấy mình gánh không nổi.
“Đồng thời, ánh lửa kia cũng mang sinh mệnh của cô bé đi.”
Nhan Ý sửng sốt, lại hiểu thêm một chút.
“Vậy thì sao chứ, lúc ra đi cô bé đã cười mà.”
Nhan Ý bỗng cảm thấy “cô bé bán diêm” là truyện cổ tích đau thương nhất, cũng lãng mạn nhất.
Đêm đó, trong giấc mơ của Nhan Ý là ngọn lửa nhỏ trên đầu que diêm, cậu muốn nhìn thấy gì đó trong ánh lửa giống như cô bé ấy, nhưng nơi đó không có thức ăn nóng hổi và cây thông Noel, cũng không có bà nội. Khi ngọn lửa sắp tàn, có rất nhiều ánh sao nhân tạo vĩnh viễn không tắt cùng ánh sáng mạnh mẽ của phi thuyền đến từ tinh tế. Những ánh sáng đó tạo thành một thế giới rực rỡ, cuối cùng hợp nhất thành khuôn mặt của một người.
Lúc Nhan Ý thức dậy thì Úc Yến đã đến đoàn phim rồi, cảnh quay của hắn bị dồn lại nên có lẽ mấy ngày tới sẽ không rảnh.
Cậu ngồi trên giường thở dài.
Cậu cẩn thận bước xuống giường dán lỗ tai vào cửa, không nghe thấy động tĩnh gì thì mới chột dạ nhanh chân chạy về phòng mình.
Rửa mặt xong xuống tầng, trông thấy Bạch Thời Cảnh đang làm bữa sáng.
“Vừa khéo có thể ăn sáng rồi, mau tới đây.”
Nhan Ý “haizz” một tiếng: “Chắc phải thêm một phần nữa.”
Bạch Thời Cảnh quay đầu: “Úc Yến đi rồi mà, còn ai nữa?”
Câu hỏi này không cần Nhan Ý giải đáp, Ân Tu bước từ trên lầu xuống, dang tay ra với mảng màu xanh lá cây bên ngoài cửa sổ: “Ô kìa địa cầu! Hành tinh mẹ xinh đẹp của ta, người có biết ta yêu người nhiều thế nào không~”
Nhan Ý: “…”
Bạch Thời Cảnh: “…”
Lần đầu tiên gặp mặt, Bạch Thời Cảnh cảm thấy Ân Tu hơi có vấn đề.
Sự thật là không chỉ riêng anh ta mà trừ Úc Yến, cả nhóm staff cũng cho là như thế.
Ăn sáng xong, Nhan Ý dẫn cậu ta và Tiểu Mỹ tới đoàn phim Tuyết Đầu Tay. Tiểu Mỹ chính là robot mà Dịch Danh cho cậu. Nhan Ý dự định để Tiểu Mỹ và Ân Tu làm trợ lý cho mình một thời gian. Mấy quản lý lớn của công ty đều có trợ lý, phòng nhân sự đã tới hỏi mấy lần nhưng Nhan Ý đều từ chối.
Vị trí này rất nhạy cảm, nếu như xảy ra vấn đề thì nhóm nghệ sĩ của cậu sẽ bị ảnh hưởng. Nhan Ý vẫn đắn đo có nên tuyển trợ lý hay không, cần tìm một trợ lý như thế nào.
Giờ thì tốt rồi, cậu đã có Tiểu Mỹ. Robot trung thành tuyệt đối với chủ nhân.
Là một robot công nghệ cao đến từ tương lai 1500 năm sau, Tiểu Mỹ trông không khác gì con người, bắt tay cũng không hề lộ ra sơ hở.
Về phần Ân Tu, cậu ta đã trói buộc với app nhóm nhạc siêu thời không, nhưng Nhan Ý không có ý định dẫn cậu ta đến Quan Nguyệt ký hợp đồng ngay. Đi ký hợp đồng liền bây giờ thì cấp hợp đồng sẽ không cao, cậu muốn để Ân Tu thể hiện chút tài năng trước rồi mới ký hợp đồng, vậy sẽ giành được đãi ngộ tốt hơn.
Kế hoạch của cậu là để Ân Tu và Lê Diêu cùng nhau tham gia show tuyển chọn vào tháng sau. Cậu không vội cho Ân Tu lộ diện, tuy buổi livestream cuối cùng kia vừa vớ vẩn vừa kích động nhưng đã gom về rất nhiều fans, cao hơn dự tính của cậu, vượt luôn cả tiêu chuẩn.
“Đương nhiên rồi, anh quản lý à, anh không biết đâu, lúc đó quá trời Omega đã bật khóc vì tôi thay bọn họ làm chuyện mà bọn họ không dám làm, đỉnh của chóp luôn chứ đùa à.”
Nhan Ý: “…”
“Cậu làm trợ lý cho tôi một thời gian đã, trước tiên phải tìm hiểu về showbiz thế kỷ XXI.”
Ân Tu: “Không thành vấn đề!”
Nhan Ý: “Tháng sau tham gia show tuyển chọn idol, tôi sẽ đăng ký cho cậu, cậu cứ chuẩn bị sẵn sàng đi, giờ đã cuối tháng nên còn vài hôm nữa thôi.”
Ân Tu: “Tham gia show tuyển chọn idol của thế kỷ XXI, mà tôi còn cần phải chuẩn bị sao?”
Nhan Ý: “…”
Nhan Ý không muốn nói chuyện với cậu ta nữa.
Không có ai nói chuyện, Ân Tu ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài: “Wow, có thể thấy rõ phong cảnh luôn kìa, thần kỳ quá xá, tôi chưa từng ngồi phương tiện giao thông nào chậm như vậy hết.”
Nhan Ý: “…”
Cậu muốn sút tên này ra khỏi xe ghê.
Dọc đường Ân Tu ngắm phong cảnh bên ngoài mà trầm trồkhông ngớt, ngay cả lúc tới đoàn làm phim cũng y vậy.
Nhan Ý vừa đến đoàn phim, Lê Diêu giống như chú chó nhỏ ngửi thấy mùi, chạy đến bên cạnh cậu đầu tiên.
“Quần áo của cậu đẹp quá đi! Chẳng lẽ nó được làm từ tơ tằm trong truyền thuyết sao?”
Lê Diêu mờ mịt nhìn Ân Tu: “Cảm, cảm ơn, đây là trang phục biểu diễn của tôi, anh là?”
Nhan Ý: “Cậu ta là trợ lý tạm thời của tôi, Ân Tu, về sau có thể làm nghệ sĩ hay không đều dựa vào biểu hiện của cậu ta.”
Lê Diêu vội nói: “Chào anh, em tên Lê Diêu, là nghệ sĩ của anh Tiểu Nhan.”
“Cậu còn chưa cai sữa đúng không?” Ân Tu hỏi.
Lê Diêu: “…”
Tiểu đội hóng hớt “Tô Ninh” chạy tới trước tiên, trốn ở một bên che miệng cười.
Nhan Ý thở dài, thật không dám dẫn cậu ta đi gặp đạo diễn nữa.
Cậu liếc qua Tạ Túc, xin một phần lịch quay phim mới nhất của đoàn phim rồi vội vàng lôi Ân Tu đã hòa nhập với nhóm Tô Bình Bình và Ninh Tiêu trở về khách sạn.
Cậu hỏi tiến độ làm thủ tục xuất ngoại cho Bạch Thời Cảnh, bắt đầu phân công công việc cho Ân Tu và Tiểu Mỹ.
Là robot siêu thông minh, Tiểu Mỹ vào việc ngay. Ân Tu học trong chốc lát, thấy có gì đó sai sai.
“Ơ, sao tôi cứ thấy anh đang đẩy công việc đi thế nhỉ? Mấy ngày tới anh rảnh quá này!”
Nhan Ý cười: “Tháng sau tôi phải ra nước ngoài, có một số công việc không tiện làm khi đi xa.”
Cậu đã hứa với Úc Yến là sẽ ra nước ngoài với hắn, ít nhất cùng hắn làm quen môi trường rồi mới về.
Đã là cuối tháng, cậu phải bắt đầu chuẩn bị thôi.
Ba ngày sau, Lê Diêu đi quay tập thứ năm của Ban Nhạc Điên Cuồng, trên mạng bắt đầu phát sóng tập thứ ba, tay Bass Diêu Diêu lại lên hot search.
Đến Ân Tu nhìn cũng nói “Diêu Diêu hai mặt”, tấm tắc khen ngợi: “Diêu Diêu, cậu đúng là bảo bối mà.”
Lê Diêu ngượng ngùng cười.
Ngày hôm sau, Lê Diêu đi theo Nhan Ý đưa Bạch Thời Cảnh đến sân bay.
Bạch Thời Cảnh phải ra nước ngoài.
Dọc đường Lê Diêu không nói lời nào, chỉ yên tĩnh mà ngồi ở phía sau nghe Nhan Ý và Bạch Thời Cảnh nói chuyện, ánh mắt nhìn Bạch Thời Cảnh rất nhiều lần.
Trước khi Bạch Thời Cảnh lên máy bay đã đưa cho Lê Diêu một tờ giấy: “Đây là bài hát anh viết cho em, em xem nếu thích thì hát đi.”
Lê Diêu ngây ngốc nhận lấy, hưng phấn đến mặt đỏ bừng.
Bạch Thời Cảnh cười, bước lên sờ đầu cậu ta: “Cậu bây giờ đã lớn rồi, không thể ôm cậu nữa.”
Lúc anh thu tay về, bàn tay lại bị Lê Diêu nắm lấy.
Thiếu niên sốt sắng nói: “Có thể ôm ạ.”
Bạch Thời Cảnh sửng sốt, cười rồi ôm cậu ta: “Cố lên Diêu Diêu, em không biết khi em ở trên sân khấu tỏa sáng đến mức nào đâu.”
Lúc đến bãi đỗ xe, Lê Diêu nhảy nhót, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, ánh mắt sáng ngời.
Nhan Ý cười hỏi: “Diêu Diêu, em rất thích anh Bạch à?”
Lê Diêu gật đầu thật mạnh: “Vâng! Thích lắm ạ!”
“Anh Bạch cũng rất thích em, em là người đầu tiên anh ấy viết bài hát cho đấy.” Nhan Ý nói.
Lê Diêu ôm chặt tờ giấy kia, cười đến đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.
Gần đây Lê Diêu luôn vui vẻ hoạt bát, mỗi lần Nhan Ý thấy cậu ta vui như vậy thì tâm trạng cũng tốt lên theo.
Tiễn Bạch Thời Cảnh đi, không bao lâu sau Úc Yến cũng phải đi rồi.
Trước khi Úc Yến đi, tập thứ tư của Ban Nhạc Điên Cuồng lên sóng, tập này là Diêu Diêu chơi đàn ghi-ta khiến cộng đồng mạng sôi trào.
Sau Tạ Túc, Lê Diêu trở thành cậu bé bảo tàng thứ hai.
Cụm từ “cậu bé bảo tàng” rất phù hợp với hình ảnh của cậu ta, ngoài cụm từ đó thì còn “Ala A Diêu”, “Túi nhạc cụ nhỏ”, “Thiên tài âm nhạc”.
Lê Diêu không chỉ hoàn toàn nổi tiếng trong làng nhạc rock and roll, mà còn được đông đảo cư dân mạng biết đến và yêu thích.
Cậu bé bảo tàng có sự tương phản lớn thế này rất dễ thu hút fans hâm mộ, tuy rằng đa số fans đều không phải fan nữ.
Khi ngồi trong phòng chờ máy bay, Nhan Ý và Úc Yến xem hot search cũng hào hứng theo.
“Ngay cả em cũng thích Diêu Diêu, điều này đã đủ chứng minh Diêu Diêu rất đáng yêu.”
Úc Yến phủ nhận: “Em thích cậu ta chỗ nào?”
Khi Nhan Ý cười tủm tỉm, đang do dự có nên vạch trần hắn không thì nhận được điện thoại của Ân Tu.
“Chuyện này tôi cũng bó tay rồi.” Ân Tu đau đầu: “Tiểu Mỹ mới nói với tôi, lãnh đạo cấp cao của công ty quyết định để Lê Diêu và mấy người trong công ty cùng thành lập nhóm debut.”
Nhan Ý sửng sốt.
Cậu vẫn chưa nhận được thông báo, nhưng bất kể là tin tức gì của công ty Tiểu Mỹ đều biết, nếu đã nói với Ân Tu rồi thì chuyện này hẳn là sự thật.
Nhan Ý hỏi: “Lập nhóm mấy năm?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng Ân Tu hỏi Tiểu Mỹ, cậu nghe thấy Tiểu Mỹ nói ba năm.
“Các hành khách hãy chú ý, chuyến bay tới thành phố XX…”
Chuyến bay của họ sắp cất cánh rồi.
Nhan Ý cúp điện thoại nhìn Úc Yến, không biết nên nói gì với hắn.
Đây là chuyện bọn họ đã bàn xong, Nhan Ý cùng hắn ra nước ngoài, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Úc Yến xuyên từ cổ đại đến đi ra nước ngoài.
Có điều Lê Diêu không thể vào nhóm nhạc khác được.
Nhóm nhạc siêu thời không không phải trói buộc thành viên là xong, mà yêu cầu trở thành nhóm nhạc thật. Điều này phá vỡ tất cả kế hoạch của cậu, bao gồm cả show tuyển chọn mà Lê Diêu sắp tham gia.
“Úc Yến…”
“Anh trở về đi.” Úc Yến quay đầu chỗ khác.
Nhan Ý đứng dậy, thấy đôi mày hắn nhíu lại, rõ ràng không vui.
Trong lòng Nhan Ý cũng khó chịu, cậu rất muốn đi cùng Úc Yến. Đêm hôm đó cậu đã nói sẽ thương hắn thật nhiều, đây không phải nói suông nhưng cậu không còn cách nào khác.
Cậu cứ đứng đó, khó xử nhìn hắn.
Trong phòng chờ đã vơi bớt người, đều lên máy bay cả rồi.
Cuối cùng Nhan Ý tháo sợi dây chuyền tia chớp trên cổ mình xuống, đeo vào cổ Úc Yến.
“Nó đã từng là hy vọng của anh, là thứ anh quý trọng nhất từ nhỏ đến giờ, bây giờ anh đã có em rồi.”
Nhan Ý cũng không biết mình đang nói cái gì, muốn biểu đạt cái gì nữa, trong lòng vừa rối loạn vừa buồn bã.
Úc Yến đột nhiên đứng dậy, đôi mắt u ám, hung tợn cắn một cái lên môi cậu, mãi đến khi nếm được mùi máu tươi mới xoa gáy cậu an ủi.
Nhan Ý nhìn bóng lưng của hắn, xoa khóe miệng bị cắn nát, vô thức đuổi theo hai bước, lời đến bên miệng còn chưa kịp nói thì điện thoại lại đổ chuông.
Lần này là giám đốc quản lý nghệ sĩ của Quan Nguyệt, Vương Dương.
Nhan Ý biết anh ta muốn nói gì.
“Nhan Ý, lãnh đạo cấp cao của công ty quyết định sáu tháng cuối năm sẽ nâng đỡ một nhóm nhạc nam, trong khoảng thời gian này Lê Diêu đã biểu hiện vô cùng tốt, tiềm lực vô hạn, là ứng cử viên cho vị trí center.”
Ứng cử viên cho vị trí center thì bất kể Lê Diêu có được vị trí center hay không, cậu ta cũng đã là một thành viên trong nhóm nhạc nam đó.
Nhan Ý cười nhạt, cơn tức giận trong lòng bốc lên vùn vụt: “Lúc ký hợp đồng với Lê Diêu, anh có nói như vậy đâu nhỉ, không phải anh coi thường cậu ấy lắm à?”
Vương Dương ngập ngừng, giọng ngượng ngùng xen mùi khó ở: “Chuyện này đâu phải mình tôi quyết định.”
“Tôi không đồng ý.” Nhan Ý nói.
“Cậu không đồng ý?” Vương Dương cười: “Nhan Ý, đây chính là một trong những dự án lớn nhất trong mấy năm nay của công ty, do lãnh đạo cấp cao của công ty quyết định, một trong những người đưa ra quyết định này chính là chủ tịch Lôi.”
Nhan Ý kéo vali rời khỏi sân bay, đôi mắt bị ánh mặt trời chói chang làm cho đau nhức, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười mỉa: “Tôi không phản đối dự án này, tôi chỉ không đồng ý để Lê Diêu tham gia nhóm nhạc này thôi, có nói gì thì tôi cũng không đồng ý.”
Bên kia lại cười, dường như đang cười cậu không biết tự lượng sức: “Nhan Ý cậu đừng có quá đáng.”
“À, vậy anh với giám đốc Lôi cứ thử chờ xem.” Cuộc trò chuyện cứ như vậy bị cắt đứt.
Nhan Ý ngồi trên xe taxi, đi thẳng đến Quan Nguyệt.
Tài xế taxi nhìn cậu qua gương xe rất nhiều lần, điều này khiến Nhan Ý nhớ tới lần cậu nhận được thông báo công ty đổi quản lý cho Khâu Mộ Thần, cậu ngồi xe taxi từ bệnh viện về công ty.
Cậu nhắm mắt lại, cuộc điện thoại hôm nay mới khiến cậu nhận ra mình đã vui mừng quá sớm.
Vấn đề khó khăn của cậu chưa bao giờ là fans hâm mộ.