Nhóm Nhạc Nam Siêu Thời Không - Phù An Khâm

Chương 52: Chỉ cần anh



Khi Nhan Ý về công ty, các quản lý đã hay tin đều rôm rả chúc mừng cậu.

“Tiểu Nhan à, cậu vui tới mức kéo vali chạy từ sân bay về sao?”

“Đây là nhóm nhạc nam đầu tiên mà công ty muốn nâng đỡ đó.”

“Yên tâm, chúng tôi không cướp vị trí center với cậu đâu, cướp không nổi!”

Nhan Ý miễn cưỡng cười: “Diêu Diêu không vào nhóm nhạc đâu.”

Nhóm quản lý trợn mắt nhìn nhau.

“Xin lỗi, tôi đi gặp chủ tịch Lôi trước.” Nhan Ý vòng qua người họ, kéo vali đi thẳng lên tầng cao nhất.

Tính ra thì số lần cậu gặp chủ tịch Lôi trong nửa năm nay còn nhiều hơn năm ngoái nữa. Cậu chờ bên ngoài nửa tiếng, chờ đến khi thư ký thông báo cậu có thể đi vào. Đứng bên ngoài văn phòng làm việc của Lôi Đồng, Nhan Ý hít sâu một hơi rồi mới giơ tay gõ cửa.

Trông tâm trạng của Lôi Đồng không được tốt cho lắm.

Những người có cùng địa vị với ông ta trong giới đều túc trí đa mưu y hệt như hồ ly, chưa bao giờ để người khác nhìn ra tâm trạng của mình, Lôi Đồng thì ngược lại, vui buồn gì ông ta cũng để trên mặt, sự buông thả tuỳ tính này khiến Nhan Ý thật lòng hâm mộ.

Chỉ những người đủ có tiền tài và thực lực mới dám buông thả tuỳ tính như vậy.

Cậu mỉm cười ngồi xuống trước mặt Lôi Đồng: “Chủ tịch Lôi, tôi mới nhận được thông báo công ty muốn để Lê Diêu gia nhập nhóm nhạc nam.”

“Đúng, có vấn đề gì không?” Lôi Đồng ký tên lên văn kiện, không ngẩng đầu hỏi.

Nhan Ý nói: “Tôi cảm thấy giờ chưa phải lúc để Lê Diêu vào nhóm nhạc, trước mắt cậu ấy đang thiên về Rock and Roll, chưa được huấn luyện bài bản nên phát triển theo đường solo sẽ ổn hơn ạ.”

“Cậu ấy có thiên phú, có độ thảo luận, có tiếng tăm là đủ rồi, tôi không bắt cậu ta vào nhóm nhạc ngay vì còn cần thời gian huấn luyện.” Giọng Lôi Đồng lạnh nhạt.

Nhan Ý ngập ngừng, giải thích tiếp: “Nhưng trước mắt, hướng phát triển thích hợp nhất chính là solo.”

Bàn tay đang viết của Lôi Đồng thoáng dừng.

Nhan Ý chợt căng thẳng.

Lôi Đồng ngẩng đầu, đôi mắt đen lạnh như băng: “Nhan Ý, cậu không hiểu lời tôi nói à?”

“Hiểu ạ.” Nhan Ý khàn giọng.

Lôi Đồng cúi đầu ký tên rồi nhìn cậu một cái, hiếm khi giải thích cho người ta nghe: “Nhan Ý, cậu cũng nhìn ra rồi đúng không, so với ba công ty lớn khác thì thị trường idol, nhất là mảng nhóm nhạc nam, Quan Nguyệt chúng ta còn khá nhiều thiếu sót.”

Nhan Ý đương nhiên biết.

Quan Nguyệt là một công ty giải trí đa phương tiện. Ở mảng phim truyền hình thì không có công ty nào trong giới có thể so bì, tài nguyên dành cho diễn viên cũng thuộc dạng chất lượng nhất. Đồng thời, nhờ vào tài nguyên tự có của Lôi Đồng, mảng người mẫu cũng phát triển rực rỡ, bây giờ 60% siêu mẫu trên thị trường đều thuộc công ty của họ. Cũng vì thế mà Tạ Túc và Úc Yến nhận được rất nhiều lợi ích, Tạ Túc mới ra mắt nửa năm nhưng đã xuất hiện trên rất nhiều tạp chí thời trang cao cấp. Tuy âm nhạc, show tạp kĩ và những mảng khác không quá vượt trội nhưng chẳng hề tụt hậu, phát triển tạm ổn.

Chỉ có mảng idol và nhóm nhạc nam là kém nhất. Là công ty lớn có tiếng trong ngành, bọn họ buộc phải quan tâm mảng này.

“Hai năm nay đã tốn không ít tài nguyên để đào tạo thực tập sinh, bây giờ cũng nên trình làng rồi, đây là dự án chiến lược của công ty.”

“Tạm thời thêm Lê Diêu là muốn nương theo độ hot và tiếng tăm của cậu ta, công ty rất coi trọng dự án này nên sẽ không bạc đãi cậu ta đâu.” Lôi Đồng ném cho cậu một văn kiện: “Đây là tài liệu chọn thành viên, cậu xem đi, không phải công ty muốn bồi dưỡng một nhóm nhạc kiếm tiền nhanh rồi tan rã nhanh.”

Nhan Ý mở tài liệu, quả thực thành viên nào cũng ưu tú vượt trội, trong đó có hai người mới debut đã hot, hai thực tập sinh còn lại thì sở hữu năng lực nghiệp vụ cực mạnh.

Thế nhưng vấn đề không nằm ở đây, tiếp xúc với những thành viên mang nhiều dã tâm và năng lực nghiệp vụ mạnh không hề tốt cho Lê Diêu.

Thái độ vẫn không ủng hộ của Nhan Ý rất rõ ràng, sắc mặt Lôi Đồng dần chuyển màu khó coi: “Bây giờ trong tay cậu có những nghệ sĩ như Tạ Túc và Úc Yến nên cậu có gan hạch sách công ty rồi đúng không?”

“Tôi rất ủng hộ dự án này nhưng tôi cảm thấy nó không hợp với Lê Diêu, công ty có người thích hợp ở vị trí này hơn cậu ấy.”

“Vậy để Úc Yên vào nhé?” Lôi Đồng cười hỏi.

“Úc Yến cũng không hợp.”

Lôi Đồng ném bút lên bàn cái “cạch”, nhìn chằm chằm Nhan Ý, ánh mắt dò xét như dao: “Nhan Ý, cậu có tâm tư khác đúng không?”

Nhan Ý siết chặt ngón tay, mím môi.

Ánh mắt dò xét của Lôi Đồng ngày càng sắc bén. Nhan Ý luôn kính sợ ông ta nên như đang ngồi trên bàn chông, không cách nào thở được.

Đúng lúc đó, thư ký gõ cửa: “Chủ tịch Lôi, Lê Diêu tới rồi.”

Lôi Đồng nhìn Nhan Ý, cười lạnh: “Cho cậu ta vào đi!”

Đây là lần đầu tiên Lê Diêu gặp Lôi Đồng, khó tránh hơi căng thẳng. Đối với đại ma vương của công ty, cậu ta không thể nào chưa từng nghe tới sự tích của ông ta.

“Chủ tịch Lôi, tôi không muốn gia nhập nhóm nhạc.” Giọng Lê Diêu không lớn, nhưng rất kiên định.

Lôi Đồng hỏi thẳng: “Ai nói chuyện này với cậu?”

Nói xong, ông ta nhìn Nhan Ý.

Lê Diêu không nói ra, đắn đo một hồi rồi cứng rắn đáp: “Tôi nghe người khác nói, chẳng lẽ thành lập nhóm nhạc mà không hỏi ý kiến của người trong cuộc sao? Tôi chỉ muốn nói ra suy nghĩ của mình thôi.”

Lôi Đồng im lặng nhưng ai cũng cảm nhận được lửa giận của ông ta lúc này.

Qua lúc lâu, ông ta dằn cơn giận, nói với Lê Diêu: “Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi.”

Lê Diêu do dự, lo lắng nhìn Nhan Ý, thấy cậu cười, bàn tay dưới bàn ra hiệu cho mình ra ngoài thì cậu ta mới chịu đi.

Khi cánh cửa đóng lại, Lôi Đồng nói với Nhan Ý: “Nhan Ý, quản lý là gì?”

Không đợi Nhan Ý trả lời, ông ta đã nói với cậu: “Cậu phải nhớ kĩ, quản lý là quản lý của nghệ sĩ hay quản lý của công ty.”

Đây là lời cảnh cáo của Lôi Đồng dành cho cậu.

“Ra ngoài đi.”

Nhan Ý biết ông ta đã nhượng bộ rồi, cũng kiềm chế cơn giận và bất mãn đối với cậu.

Khi cậu ra ngoài, Lê Diêu đang ngồi ở sô pha trong sảnh bất an nhìn về phía cửa.

Cậu ta còn chưa tẩy trang, có lẽ nghe được tin tức thì chạy đến luôn.

“Đi thôi, chúng ta về trước.”

Lê Diêu “dạ” một tiếng, khi cùng Nhan Ý xuống lầu thì trùng hợp gặp Vương Dương đang cầm tài liệu, thấy họ, anh ta cười: “Sao trông buồn thế kia? Không phải đã xong rồi à?”

Nhan Ý: “Tôi còn chưa rõ mà anh đã tỏ rồi sao?”

Vương Dương nhún vai, vui vẻ đi vào phòng làm việc của Lôi Đồng, đặt ba bộ hồ sơ xuống bàn: “Giám đốc Lôi, đây là hợp đồng của Tạ Túc và Úc Yến mà ngài cần, tôi cũng mang cả hợp đồng của Lê Diêu tới.”

Lôi Đồng “ừ” một tiếng, cho anh ta ngồi xuống.

Ông ta cầm hợp đồng của Tạ Túc và Úc Yến, nghiêm túc xem.

Vương Dương đẩy máy tính bảng qua: “Đây là tài nguyên gần đây của họ.”

“Lần này làm rất tốt, không còn cứng ngắc như trước, tôi bảo gì cậu làm đó.” Lôi Đồng cười nói.

Vương Dương: “Dù sao tôi cũng phải tiến bộ chứ, không thể cứ gây rắc rối cho chủ tịch Lôi được.”

Anh ta biết mình không phải là quản lý xuất sắc nhất. Lôi Đồng đánh anh ta, mắng anh ta, không hài lòng về anh ta, nhưng anh ta vẫn ngồi ở cái ghế giám đốc nghệ sĩ của Quan Nguyệt là bởi vì anh ta trung thành.

Anh ta chèn ép quản lý khác, anh ta không biết nhìn xa trông rộng, nhưng hai điều này cũng không phủ định được việc anh trung thành, không có hai lòng đối với Lôi Đồng và công ty.

Vì anh ta lớn lên ở nhà họ Lôi, bố anh ta là quản gia của nhà họ Lôi ở quê.

Cùng lúc đó, Nhan Ý dẫn Lê Diêu về phòng làm việc, cũng lấy hợp đồng của ba người ra xem ngay.

Hợp đồng của Tạ Túc là cấp S, được công ty dành cho đãi ngộ cao nhất, gần như không kiếm chác được chút gì, miễn hưởng chút tiếng tăm từ nghệ sĩ là được. Đãi ngộ tốt như thế ai mà nỡ buông, hơn nữa tiền vi phạm hợp đồng còn cao đến đau đầu.

Úc Yến thì đỡ hơn chút.

Hợp đồng của Lê Diêu là cấp C, từ ngày cậu ấy tham gia Ban Nhạc Điên Cuồng, Nhan Ý đã xin đổi hợp đồng cho cậu ta, đã được phê chuẩn nhưng chưa ký. Bây giờ, những vấn đề liên quan đến pháp luật của hợp đồng này vẫn ở cấp C, tiền vi phạm hợp đồng thấp hơn rất nhiều.

Cậu vuốt mặt, trong đầu có nhiều ý tưởng linh tinh lộn xộn.

Ngẩng đầu nhìn thấy cặp mắt lo lắng của Lê Diêu, Nhan Ý cười hỏi: “Diêu Diêu, sao em lại tới đây?”

“Em nghe Ân Tu nói công ty muốn em vào nhóm nhạc, em đâu thể để mình anh Tiểu Nhan gánh vác được.”

Trong lòng Nhan Ý an tâm đôi chút: “Cảm ơn Diêu Diêu, chuyện này coi như được giải quyết rồi.”

Lê Diêu vẫn lo lắng: “Liệu em có bị đổi quản lý không ạ? Em không cần quản lý nào khác, em chỉ cần anh thôi.”

Nhan Ý sửng sốt, đã trói buộc với hệ thống app nhóm nhạc siêu thời không, cậu không sợ bị đổi quản lý, dù có đổi thì họ cũng ở cùng nhau.

Cậu cười an ủi Lê Diêu: “Ở Quan Nguyệt, muốn đổi quản lý phải được nghệ sĩ đồng ý, hoặc quản lý đó phạm sai lầm lớn.”

Lúc này Lê Diêu mới yên bụng. Cậu ta ôm cổ Nhan Ý, nghiêm túc nói: “Anh Tiểu Nhan, anh làm quản lý cho em mãi mãi được không ạ? Chỉ khi đi theo anh, em mới yên tâm được.”

Cảm giác ấm áp truyền tới từ trên cổ, trong mắt là sự tin tưởng và ỷ lại tuyệt đối, Nhan Ý cảm thấy tất cả mệt mỏi và vất vả đều tan biến hết.

Cậu sờ đầu Lê Diêu, nói “được”.

Hai hôm sau, Tiểu Mỹ nói công ty đã chọn một người mới tham gia vào nhóm nhạc kia. Nhan Ý biết, chuyện này coi như giải quyết ổn thỏa rồi.

Dù được giải quyết nhưng vẫn để lại tai họa ngầm.

Thật ra cậu đâu muốn chống đối chủ tịch Lôi, dù ông ta không bán biệt thự với giá thấp cho cậu thì từ tận đáy lòng, cậu cũng chưa từng muốn làm thế. Nhan Ý có thể qua ải này bằng cách giả vờ nghe lời chủ tịch Lôi, để Lê Diêu vào nhóm nhạc đó rồi tìm đường tách ra, nhưng làm vậy thì cả công ty và các thành viên của nhóm nhạc đó sẽ chịu tổn thất cực lớn, chẳng bằng kiên quyết từ chối ngay từ đầu.

Nhan Ý cũng buồn trong lòng.

Cậu biết sau này khi cậu thành lập nhóm nhạc siêu thời không, gom cả Tạ Túc, Úc Yến, Lê Diêu, Bạch Thời Cảnh và Ân Tu vào cùng một nhóm, chắc chắn sẽ vấp phải sự phản đối của công ty.

Nhan Ý thở dài.

Hiện tại cậu chưa thể bay sang tìm Úc Yến ngay được, cũng may hắn đã vào đoàn phim, bắt đầu huấn luyện và quay phim rồi, nom chừng đã vào nề nếp.

Nhan Ý bắt đầu đóng quân trong đoàn phim Tuyết Đầu Tay. Tiến độ quay phim Tuyết Đầu Tay nhanh hơn gần một nửa. Bộ phim này chiếu mạng bốn tuần, tổng cộng tám tập, tuần này còn hot hơn tuần trước. Ngày nào đạo diễn Lâm cũng vui ra mặt, thấy Nhan Ý là cười tươi như hoa.

Nhan Ý thấy anh ta vui như vậy thì nói: “Đạo diễn Lâm, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

“Được chứ.” Đạo diễn Lâm sảng khoái: “Có chuyện gì, cậu cứ nói thẳng đi!”

“Đạo diễn Lâm, phim của chúng ta có thiếu nhạc đệm không? Tôi muốn cho anh một bài.”

Thật ra cũng không hẳn thiếu, phim chiếu rồi thì sao mà thiếu được, nhưng nhạc đệm ấy mà, thêm một bài cũng chẳng sao, chi phí khá phải chăng. Quản lý của nhà đầu tư đã lên tiếng, dĩ nhiên đạo diễn Lâm nể mặt.

“Tốt quá, khán giả cứ chê cả phim chỉ có hai bài hát kìa. Cậu gửi cho tôi xem nhé, nếu hợp với nội dung phim thì triển luôn!”

Anh ta không ấp ủ quá nhiều hy vọng, miễn không quá tệ thì vẫn nể mặt thêm vào.

Nhan Ý cười nói cảm ơn.

Cậu đã lên kế hoạch định cho Bạch Thời Cảnh bắt đầu từ nhạc phim.

Những bộ phim khác còn đang lên kế hoạch quay, nhanh nhất cũng phải chờ đến khi tuyên truyền mới có thể để nhạc phim xuất hiện trước công chúng. Nhan Ý thấy hơi lâu nên mới ngó sang Tuyết Đầu Tay.

Đã có sẵn phim chất lượng đang hot, tiếng tăm vang dội thì cớ sao không xài. Nhan Ý lập tức gửi kịch bản qua cho Bạch Thời Cảnh, cũng để anh ta xem vibe của mấy tập đã chiếu trước.

Nhan Ý cho rằng sẽ đợi rất lâu nhưng mới qua hai ngày, Bạch Thời Cảnh đã gửi cho cậu một bài hát hoàn chỉnh được thu âm xong.

Nhan Ý sốc ngớ người.

Xem kịch bản, xem phim, viết lời, soạn nhạc, biên tập nhạc, thu âm và chỉnh sửa, tất cả chỉ vỏn vẹn trong hai ngày thôi ư?

Dù cậu không hiểu nhưng cũng thấy việc này quá khó tin.

Bạch Thời Cảnh nói: “Tôi xem phim trước rồi.”

Vậy cứ khó tin đi.

Người sốc đây chỉ có mình Nhan Ý. Nhận được nhạc, vì tin tưởng đạo diễn Lâm nên cậu đã gửi cho anh ta luôn. Đạo diễn Lâm nghe xong thì gương mặt trở nên khác thường, anh ta hối hả gửi cho đội biên tập hậu kỳ rồi chạy tới gõ cửa phòng Nhan Ý đương lúc nửa đêm.

Đội biên tập hậu kỳ nghe xong, tim người nào cũng đập nhanh trống.

“Bạch, Bạch… Bạch Thời Cảnh này là ai? Thần tiên trên trời hạ xuống à?”

“Chẳng lẽ là Bạch Thời Cảnh đó sao?”

Một đám thanh niên nhìn về phía người trung niên vừa mới nói: “Ai cơ?”

Lúc này đạo diễn Lâm đang gõ cửa phòng khách sạn của Nhan Ý. Hai người, một người ở tầng sáu, một người ở tầng ba, đạo diễn Lâm leo ba tầng nên còn thở dốc: “Nhan, Nhan Ý, mở cửa!”

Nhan Ý mờ mịt mở cửa ra.

Đạo diễn Lâm: “Bạch Thời Cảnh hát bài Hoa Mọc Ngược đúng không?”

Câu hỏi hơi điên khùng, nhưng Nhan Ý nghe hiểu: “Đúng vậy.”

Đạo diễn Lâm: “Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!”

Nhan Ý: “…”

Anh đi mua sỉ cải trắng đó à?

Nhan Ý mời anh ta vào phòng, nghe anh ta kể về quá khứ hết nửa tiếng, mới biết hóa ra ngày xưa anh ta nghiện bài hát của Bạch Thời Cảnh, lần đầu nghe bài Hoa Mọc Ngược còn kích động muốn quay một bộ phim cho bài hát đó.

“Vốn dĩ tôi cũng không hy vọng gì cả, tiện tay mở nghe thôi mà tôi nổi da gà tỉnh dậy tiền luôn, quá đỉnh nóc!”

“Còn phù hợp nữa chứ, tôi thấy tập nào cũng thêm vào được. Tôi sẽ bảo hậu kỳ thêm vào hai tập tuần này luôn!”

“Không ngờ tâm nguyện nhiều năm lại được thực hiện bằng cách này.”

“Nhan Ý, cậu đúng là bảo bối mà!”

Nhan Ý cười: “Là anh Bạch lợi hại thôi!”

Ngày hôm sau, Nhan Ý lại bị mấy anh trai bên tổ hậu kỳ của đoàn phim dí theo thăm hỏi.

Ân Tu đi theo cậu cũng buồn bực: “Có phải họ quá phóng đại rồi không?”

Nhan Ý phát bài hát cho cậu ta nghe. Ân Tu nghe xong thì cả ngày không nói gì, cậu ta lại nhìn Tạ Túc đang quay phim, rơi vào sự nghi ngờ bản thân và nghi ngờ thời đại sâu sắc.

Còn không cho cậu ta lên sân khấu nữa, cậu ta sẽ tự kỉ mất.

Vì được đạo diễn và tổ hậu kỳ điên cuồng yêu thích, bài hát đó đã bị họ mạnh mẽ nhét vào hai tập của tuần này.

Trước giờ phim lên sóng, Lê Diêu đăng liên tục mấy tin Weibo, nhắc nhở mọi người nghe bài hát, nói là bài hát của thần tượng mình. Mọi người hớn hở chọc ghẹo Diêu Diêu, cũng tag Úc Yến vào. Trước đây không lâu, người khiến cậu ta kích động thổi phồng như vậy chỉ có màn cưỡi ngựa của Úc Yến thôi.

Trong chốc lát, đạo diễn Lâm share lại bài đăng đó, dùng tính mạng đảm bảo là nó hay hết nước chấm.

Tạ Túc cũng share.

Điều này khiến cho các khán giả đang hóng phim vô cùng mong đợi.

Dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng khi đắm chìm trong nội dung phim lại đột nhiên nghe thấy bài hát này, mọi người vẫn hốt hoảng vì độ hay của nó.

Bài hát Sa Tuyết này giống như bài hát được sinh ra ở thế giới tiên hiệp vậy, tiếng ca lượn lờ, nhẹ nhàng tôn lên tình cảm của nhân vật, khơi gợi cảm xúc của người xem. Khán giả thường bỏ qua phần giới thiệu giờ đây cũng cẩn thận soi từng chữ để tìm nguồn bài hát, thấy được tên Bạch Thời Cảnh.

Nhan Ý nhân cơ hội dùng tài khoản marketing của mình để push Bạch Thời Cảnh. Cậu đăng ảnh và bài hát Hoa Mọc Ngược của anh ta lên. Bất kể bài hát hay ca nhạc sĩ cũng đều khiến người ta trầm trồ, gương mặt thần tiên và giọng hát thần tiên kết hợp lại thì độ sát thương không phải chuyện đùa.

Sau khi khiến giới trẻ sôi trào, Nhan Ý lại dùng tài khoản khác khơi gợi ký ức của giới trung niên.

Rất nhiều người nói mình nhớ về khoảng thời gian đạp xe đạp đi học, Hoa Mọc Ngược chính là bài hát thấm đẫm kỷ niệm thanh xuân.

Các đại thần trong giới âm nhạc lần lượt tag tên Bạch Thời Cảnh, càng khiến quần chúng hóng hớt kinh hãi không thôi.

[Quý Kiện: @Bạch Thời Cảnh, những năm qua anh đi đâu thế?]

[Hoa Hải: @Bạch Thời Cảnh, mới xuất hiện đã khiến người ta phải quỳ rồi, còn hát hay hơn năm đó nữa!]

[Lư Hải Quân: Không hổ là nam thần của tôi! @Bạch Thời Cảnh]

Dưới tác động của ‘nhân hoà’, bài hát và các tên tuổi lớn, cái tên ‘Bạch Thời Cảnh’ gần như phủ sóng cả giới âm nhạc, ai cũng háo hức ngóng chờ.

Nhan Ý nhìn số fans trong Weibo Bạch Thời Cảnh, lại nhìn số fans trong app nhóm nhạc siêu thời không nhiều gấp năm lần số fan ở Weibo. Vì khán giả xem phim chỉ yêu thích bài hát, chưa chắc đã lên Weibo theo dõi.

Nhan Ý coi mà giật mình, ‘duyên người qua đường’ quả thật đáng sợ mà.

Cậu vẫn cảm thấy thị trường âm nhạc hai năm nay không có khởi sắc, các ca sĩ không nổi tiếng bằng diễn viên, nhưng đó là do cậu chỉ chú ý đến số liệu Weibo mà đánh giá thấp tình yêu âm nhạc của mọi người và sức hấp dẫn từ âm nhạc.

Âm nhạc là con đường dễ lay động và đi vào lòng người nhất.

Những người từng rung động hoặc có được niềm vui, sự yên tĩnh, niềm an ủi đều được tính là fan trong app nhóm nhạc siêu thời không.

Khi hai tập phim vừa lên sóng, Nhan Ý đã xin đoàn phim số liệu thực tế không buff ảo, so sánh hai bên xong thì cậu càng ngạc nhiên hơn.

Đến rạng sáng ngày thứ hai, số lượt phát lại không buff ảo đã cán mốc 72 triệu, fan của Bạch Thời Cảnh trong app nhóm nhạc siêu thời không là 8,9 triệu, trên Weibo là 1,7 triệu.

Tỷ lệ chuyển đổi fans thật hơn 10%, còn cao hơn cả minh tinh hạng A.

Cho dù là mới ra mắt nên mới hot được như vậy, sau này sẽ bị giảm xuống nhưng con đường hát nhạc phim này vẫn khiến Nhan Ý cảm thán khó tin, xua tan mây mù trong những ngày qua.

Nhan Ý lập tức gọi điện cho Bạch Thời Cảnh. Bên cậu là đêm khuya nhưng bên anh ta lại là ban ngày.

Đầu tiên, Nhan Ý đổi cách khen ngợi anh ta.

“Rất nhiều người liên hệ với đạo diễn Lâm muốn có bài hát, những đoàn phim trước kia cũng rối rít thúc giục bài hát, vô số đoàn phim khác cũng nói muốn đặt anh hát nhạc phim.”

“Vất vả rồi, Tiểu Nhan.” Tiếng cười của Bạch Thời Cảnh truyền ra từ điện thoại.

“Không vất vả, không vất vả.” Nhan Ý vội vàng nói: “Anh Bạch, anh rất thu hút fans hâm mộ, nhiều người yêu thích bài hát của anh, thật đó, anh nhất định phải viết thêm mấy bài nữa nha.”

“Vậy ngày nào tôi cũng hát cũng viết nhạc.” Bạch Thời Cảnh vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ đáp.

“Ừm!” Nhan Ý gật đầu rồi nói với Bạch Thời Cảnh: “Anh Bạch, cứ thế đã nhé, trước tiên cứ hát nhạc phim, rồi nắm bản quyền ca khúc trong tay.”

“Ừ.” Bạch Thời Cảnh còn nói: “Cảm ơn cậu, Tiểu Nhan.”

Anh ta biết, ở một vài công ty, nhất là công ty lớn, rất nhiều ca sĩ không lấy được bản quyền âm nhạc, dù họ có đi hát thì bản quyền cũng thuộc về công ty.

“Ý tôi là không muốn anh Bạch ký hợp đồng với Quan Nguyệt quá nhanh.”

Chuyện Lê Diêu phải vào một nhóm nhạc đã cho cậu một bài học, cậu còn mừng vì lúc trước đã không mang Ân Tu và Bạch Thời Cảnh đến Quan Nguyệt ký hợp đồng luôn.

“Tôi nghe theo cậu hết, vĩnh viễn không ký hợp đồng với công ty cũng được, tôi hát thế này cũng rất vui rồi.”

Nhan Ý cũng vui.

“Anh Bạch, nếu anh muốn về nước thì về luôn cũng được, tôi có cách mới để giải thích về tình trạng sức khỏe của anh rồi.”

Bạch Thời Cảnh một tay cầm điện thoại, một tay chạm vào nhìn ảnh video trên máy tính bảng: “Tôi ở đây thêm thời gian nữa, tìm chút cảm hứng ở nước ngoài, cũng để nghĩ cho rõ ràng một số chuyện.”

“Được.” Nhan Ý không có ý kiến.

Trước khi cúp điện thoại, Bạch Thời Cảnh nói: “Tôi đi thăm Úc Yến rồi, cậu vất vả lắm đấy, một ngày phải quay tới mười mấy cảnh có độ khó cao.”

Điện thoại đã cúp nhưng Nhan Ý vẫn chần chừ giữ điện thoại bên tai. Cậu đắn đo muốn gọi cho Úc Yến, lại sợ ảnh hưởng đến việc quay phim của hắn.

Do dự mãi, cuối cùng cậu gửi hai tin nhắn.

[Nhan Ý: Bệ hạ, phải chăm sóc bản thân đó.]

[Nhan Ý: Bệ hạ, tôi rất nhớ ngài!]

Cậu chỉ có thể thể hiện sự quan tâm và nhớ nhung qua tin nhắn. Bỏ lỡ mấy ngày, cậu không thể ra nước ngoài gặp hắn được nữa, Ân Tu thì hết làm trợ lý rồi vì show tuyển chọn đã vào giai ghi hình.

Nhan Ý thở dài rúc vào chăn, khi chìm vào giấc ngủ tay vẫn siết chặt điện thoại.

Sáng sớm mùa thu se se lạnh, Nhan Ý thò tay chân ra khỏi chăn, tỉnh dậy vì lạnh. Cậu hắt hơi, vừa rửa mặt vừa xem hot search trên Weibo.

Vệ sinh cá nhân xong, cậu đi mua đồ ăn sáng rồi gõ cửa phòng Ân Tu và Lê Diêu.

Sau khi cho Ân Tu một phần đồ ăn sáng thì đuổi cậu ta ra khỏi khách sạn: “Cậu đó, cậu dùng thân phận thực tập sinh để tham gia Sơ Quang nên vào chương trình không được tỏ ra quen biết Lê Diêu đó nha.”

Ân Tu: “…”

“Vậy là tôi phải tự mình bắt xe tới chương trình à?”

“Chẳng lẽ thực tập sinh còn có tài xế, trợ lý và quản lý nữa chắc?”

Ân Tu buồn bực, trước khi đi còn dọa: “Không quen thì thôi, đến lúc lên sân khấu mà bị tôi chặt đẹp thì đừng có khóc đấy nhé.”

Lê Diêu che miệng cười.

Sự thật chứng minh, không có màn chặt chém nào cả. Lê Diêu mới lên sân khấu đã chọn hát, với cả chương trình này là bỏ phiếu qua mạng, Lê Diêu có mười triệu fan nên sao bị dìm được chứ?

Có điều, mùa thu này Ân Tu vẫn khiến cả giới giải trí dậy sóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.