Nhan Ý đã xem lịch quay “Long Mã Thiên Khung”, trong bộ phim này, Úc Yến có tổng cộng bảy mươi cảnh quay.
Kế hoạch ban đầu là quay trong 28 ngày, năm ngày kia là thời gian dự bị.
Hôm đó nghe Bạch Thời Cảnh nói Úc Yến quay mười cảnh một ngày, Nhan Ý còn cho là quay mấy cảnh đơn giản trước, bởi vì những cảnh quay có không gian lớn thì đừng nói là một ngày mười cảnh, dù một ngày một cảnh cũng chưa chắc xong.
Sao có thể quay nhanh như vậy được chứ? Chẳng lẽ quay một ngày mấy cảnh thật sao?
Nhan Ý dè dặt hỏi: “Đạo diễn Schubert cắt cảnh cho em à?”
“Anh cảm thấy, dựa vào độ yêu thích của ông ấy dành cho em thì có khả năng này không?”
Nhan Ý: “…”
Úc Yến bĩu môi: “Huấn luyện không tốn thời gian, bản thân em đã tốt hơn mục tiêu huấn luyện của họ rồi, động tác cũng không cần chỉ đạo võ thuật dạy, em còn tinh thông hơn cả người ta nữa.”
Nhan Ý: “…”
Úc Yến: “Chắc em đã tiết kiệm cho Schubert hai, ba mươi triệu đó.”
Nhan Ý: “…”
Úc Yến: “Ông ấy muốn trả lương cao để em ở lại làm chỉ đạo võ thuật, em thiếu chút tiền đó chắc?”
Nhan Ý: “…”
Úc Yến: “Lương cao có quan trọng bằng quay về bên cạnh anh không?”
Nhan Ý vội che miệng hắn.
Trong phòng quan sát có rất nhiều người đang chú ý đến Úc Yến, nhất là đạo diễn.
Úc Yến để mặc Nhan Ý che miệng mình, tựa như mất hết sức lực mà mệt mỏi nhắm mắt lại. Bàn tay che hờ dán vào mũi và cằm, nhiệt độ hòa quyện với nhau. Nhan Ý cảm thấy có chút không đúng nên vội rụt tay về.
Lát sau đạo diễn đi tới, hỏi như cáo già: “Úc Yến mới từ nước ngoài về à?”
Nhan Ý cười nói: “Đúng vậy, cậu ấy mới quay xong bộ Long Mã Thiên Khung, đã quấy rầy mọi người rồi.”
“Không quấy rầy, không quấy rầy!” Đạo diễn vội vàng nói: “Ừm, Úc Yến, nếu có thời gian thì tới tham gia Muôn Vẻ Nghề Diễn mùa sau nhé.”
Nhan Ý: “…”
Đúng là cáo già.
Nom thấy Úc Yến nổi tiếng sau Tuyết Đầu Tay, giờ mới quay xong bộ phim điện ảnh lớn quốc tế, biết sang năm hắn sẽ không vừa nên ông ta muốn lợi dụng trước thời hạn đây mà.
Giờ Tạ Túc đang nằm trong tay ông ta, Nhan Ý đành nói: “Nếu có thời gian thì chắc chắn sẽ tới ạ.”
Lúc này đạo diễn mới cười híp mắt rời đi.
Tạ Túc đã diễn xong, tiếp theo đến các diễn viên khác thử vai. Nhan Ý không cần quan sát nữa, dẫn Úc Yến và Tạ Túc đến phòng trang điểm nghỉ ngơi.
Tô Bình Bình và Ninh Tiêu đang ở phòng trang điểm. Nhìn thấy cậu, Tô Bình Bình thân thiết không dừng được miệng.
“Anh Nhan, bất ngờ cho anh đó, nhưng mà khổ em, không có ai ra sân bay đón em cả!”
“Bọn em tự đón xe về. Anh không biết đâu, nãy em gọi cho Ninh Tiêu, cậu ấy thấy bên cạnh em có bốn vali là muốn chạy luôn.”
Úc Yến: “Im miệng, cần cậu có ích gì chứ.”
Nhan Ý: “…”
Tô Bình Bình uất ức ngậm miệng một lúc, nhưng cũng chỉ được một lúc thôi.
“Anh không biết anh Úc liều mạng thế nào đâu, một ngày quay mười cảnh, còn hướng dẫn người nước ngoài cưỡi ngựa và đánh nhau nữa, chúng em quay cỡ hai tuần là xong hết rồi.”
“Quay xong cũng không nghỉ ngơi, trưa hôm đó lên máy bay về luôn, chịu trận cả đêm trên máy bay đó.”
Nhan Ý: “Được rồi, vào xe ngủ chút đi, lát tôi bảo Kỷ Hiểu Hiểu đến đón cậu.”
Tô Bình Bình: “Haizz!”
Ninh Tiêu đưa cậu ta ra xe.
Nhan Ý hỏi Úc Yến: “Em muốn ngủ chút không?”
Úc Yến: “Anh có muốn coi cơ bụng của em không?”
Nhan Ý: “?”
Quả thực vừa rồi Tạ Túc nhảy có lộ cơ bụng, cậu đã thấy, nhưng có cần phải vậy không?
Nhan Ý bất đắc dĩ, nhưng ngoài miệng vẫn phải nói: “Coi chứ.”
Thấy Úc Yến về nhanh như thế, lại nghe Tô Bình Bình kể lể, nói cậu không cảm động là giả. Cậu không thể qua đó, Úc Yến ngoài miệng thì bất mãn nhưng lại làm việc cực lực không quản ngày đêm để được về sớm.
Không cần Tô Bình Bình kể, Nhan Ý cũng biết hắn vất vả như thế nào. Ngoài miệng tuy không nói nhưng trong lòng vừa cảm động vừa đau lòng, Nhan Ý muốn hắn nghỉ ngơi sớm chút.
Coi thì coi vậy.
Úc Yến: “Không cho coi.”
Nhan Ý: “…”
Vừa nói không cho coi xong, hắn đã kéo tay Nhan Ý đặt lên bụng.
Hắn mặc một cái áo khoác rộng thùng thình màu đen, bên trong là áo sơ mi xám. Áo sơ mi mỏng không cản được nhiệt độ cơ thể, cũng không giấu được đường cong cơ bắp rõ ràng.
Nhan Ý rụt tay về, nhưng bị hắn đè chặt.
Đầu Úc Yến tựa vào vai cậu: “Em tới thế giới này là vì anh, ở cạnh anh thì em mới yên tâm được.”
Dứt lời, hơi thở của hắn trở nên nhịp nhàng.
Nhan Ý hơi chua xót.
Trước giờ Úc Yến chưa từng nói mình tới thế giới này vì cậu, có lẽ là sợ sẽ gây áp lực và tạo gánh nặng cho cậu. Mãi đến khi hai người ở bên nhau, hắn làm việc liên tục mười mấy ngày không nghỉ ngơi tốt để chạy về bên cậu, nói ra câu đó trước khi ngủ mất.
Giấc ngủ này, hắn ngủ mất hai tiếng, đến khi Tạ Túc quay chương trình về thì hắn mới tỉnh.
Nói đúng hơn, Tạ Túc vừa mở cửa thì hắn đã mở mắt ra rồi.
Hai người đều rất mệt mỏi, Nhan Ý lái xe đưa họ về nhà luôn.
Về đến nhà, Nhan Ý mới sực nhớ: “Không phải đã nói là cùng về với Bạch Thời Cảnh sao? Anh ấy đâu?”
Úc Yến: “Quên rồi.”
Nhan Ý: “…”
Cậu vội gửi tin nhắn cho Bạch Thời Cảnh rằng Úc Yến đã về trước rồi, bảo anh ta muốn về lúc nào cũng được…
Bạch Thời Cảnh cũng không để ý, anh ta còn muốn ở bên đó thêm thời gian nữa, tìm cảm hứng và suy nghĩ mọi chuyện.
Tối đó Úc Yến leo lên giường Nhan Ý, ôm cậu ngủ không biết trời trăng gì.
Sáng hôm sau, Tạ Túc lại đến đoàn phim.
Úc Yến hoàn thành công việc trước một tuần, chút thời gian mà hắn vất vả tiết kiệm được Nhan Ý cũng không định nhét thêm việc cho hắn, nên cùng hắn ngủ nướng.
Úc Yến không khó chịu vì chênh lệch múi giờ, nhưng do mệt mỏi, buổi tối hắn ngủ rất ngon, đến khi thức dậy thì tinh thần đã phấn chấn trở lại.
Có điều… hắn ‘phấn chấn’ hơi quá thì phải.
Nhan Ý bị hắn ôm vào lòng nên cảm nhận rất rõ ràng. Đây không phải lần đầu tiên nhưng cơ thể Nhan Ý vẫn đỏ như tôm luộc, hơn nữa giờ đang ở nhà, trước mắt chỉ có hai người họ.
Nhan Ý không né tránh như lần trước, mà nói: “Anh giúp em nhé.”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp vì mới tỉnh dậy vang lên bên tai cậu: “Giúp thế nào?”
Từ tai đến gáy Nhan Ý tê dại, cậu cố hết sức để giọng mình ổn định hơn: “Dùng tay đó.”
Cơ thể Úc Yến cứng đờ, hắn ôm chặt Nhan Ý. Hắn ôm rất chặt, chặt đến mức Nhan Ý cảm thấy như bị hắn khảm vào cơ thể.
Mảnh không gian trong chăn có sợ hãi, nóng bỏng và quấn quýt. Khi hai người ra khỏi phòng, đã là mười một giờ trưa rồi. Nhan Ý xoa bàn tay suýt chút nữa hỏng mất, vệt đỏ bên tai vẫn chưa biến mất.
Cậu căng mặt ngồi trên sô pha order đồ ăn.
Người nào đó sảng khoái đi từ trên lầu xuống: “Anh định nấu cơm à? Em phụ cho!”
Úc Yến hôn lên mặt cậu một cái rồi mới chịu buông: “Để em đặt cho.”
Hắn đặt toàn món Nhan Ý thích ăn.
Vị hoàng đế được chú tâm nuôi lớn này không hề kén ăn, món nào Nhan Ý thích, hắn cũng sẽ thích.
Hai người nhàn nhã ăn xong bữa trưa.
Buổi chiều Nhan Ý làm việc ở nhà, Úc Yến cầm một quyển sách tựa vào người cậu và đọc. Khi Nhan Ý nghỉ ngơi, nghiêng đầu nhìn quyển sách kia.
“Nhập Môn Cổ Phiếu”.
Nhan Ý: “…”
Thôi.
Cậu tiếp tục làm việc vậy.
Cuộc sống nhàn nhã đó không kéo dài được lâu, sau hai ngày, khi Úc Yến ra ngoài luyện kiếm như thường lệ thì bị mấy ông cụ kích động vây xem.
“Úc Yến, cậu về rồi!”
“Đã lâu không thấy cậu luyện kiếm, thế kiếm vẫn ác liệt như cũ hen!”
“Về là có thể đóng phim rồi đúng không?”
Úc Yến: “…”
Hắn thu kiếm: “Không.”
Hắn có thể nói ‘không’, nhưng Nhan Ý thì cam chịu.
Trưa hôm đó, Tông Minh Thần đau đầu gọi cho cậu: “Bố tôi nói Úc Yến về rồi, sáng nay gọi tôi mười mấy cuộc, hỏi tôi khi nào khai máy.”
Nhan Ý: “…”
Cậu không hiểu tại sao mấy ông cụ kia lại sốt sắng như thế, mãi tới buổi chiều đạo diễn Tông chạy đến khu Bắc Việt ăn cơm với bố, nhân tiện bàn bạc với cậu thì cậu mới hay mấy ông cụ đó luôn ôm giấc mộng giang hồ.
Nhan Ý cảm thấy mấy ông cụ này có chút cố chấp, có chút đáng yêu, cũng rất lãng mạn.
Đạo diễn Tông nói: “Tôi không mong bộ phim này kiếm được nhiều tiền hay nổi đình đám, chỉ hy vọng quay được một bộ phim võ hiệp mà họ yêu thích hài lòng, thỏa mãn mong muốn cả đời của họ.”
Anh ta thở dài: “Ông cụ đã hơn bảy mươi rồi, chỉ còn mỗi nguyện vọng này thôi.”
Nhan Ý nói: “Được.”
“Chúng tôi chắc chắn sẽ ủng hộ.”
Đạo diễn Tông còn nói: “Dĩ nhiên cậu cũng không cần lo lắng đâu, chắc chắn không thiếu tiền, không phải còn có giám đốc Lôi nữa sao? Bố ông ấy cũng không bình tĩnh hơn bố tôi là bao.”
Nhan Ý: “…”
“Cũng chưa chắc không kiếm được tiền, ánh mắt mấy cụ tinh lắm. Trước kia tôi đề cử cho họ mấy diễn viên nhưng họ không thích ai hết. Bọn họ có cả mấy trăm ý tưởng cho kịch bản, đổi hơn trăm lần rồi, thành phẩm tuyệt đối không kém cạnh ai.”
“Phim chuẩn bị tới đâu rồi?”
Thời gian rất dài, thời gian chuẩn bị cho phim còn lâu hơn thời gian quay nữa. Như bộ Long Mã Thiên Khung chuẩn bị tận ba năm, mà thời gian quay chỉ vỏn vẹn có nửa năm thôi.
Nếu giờ mới bắt đầu chuẩn bị thì cậu phải nhận cho Úc Yến một bộ phim hoặc một chương trình giải trí khác.
Tông Minh Thần lại thở dài, trong tiếng thở dài đó là vô vàn bất đắc dĩ, biểu đạt những gì anh ta phải chịu đựng những năm qua: “Mấy năm nay, tôi luôn chuẩn bị dưới sự thúc giục của họ, hễ đủ diễn viên là khai máy được luôn.”
Nhan Ý sửng sốt. Hôm đạo diễn Tông gửi xấp kịch bản cho cậu, cậu còn tưởng kịch bản vẫn còn chỉnh sửa và chưa chuẩn bị hẳn hoi ấy chứ.
Nom biểu cảm của đạo diễn Tông hơi buồn cười, chắc chắn anh ta đã bị chuyện này hành hạ rất nhiều.
Nhan Ý ho khan: “Được ạ, Úc Yến có thể vào đoàn phim bất cứ lúc nào, ngoài ra cậu ấy biết chỉ đạo võ thuật và thiết kế động tác luôn.”
Đạo diễn Tông kinh ngạc nhìn Úc Yến vẫn luôn im lặng.
Đối với chuyện Nhan Ý cứ thế bán mình đi, còn nhét thêm một công việc cho hắn, Úc Yến đã vui vẻ suốt mấy ngày nay không cảm thấy có vấn đề gì cả, chỉ “ừ” một tiếng.
“Những động tác mà chỉ đạo võ thuật thiết kế cho tôi trong phim Long Mã Thiên Khung đều vô dụng cả, đổi hết thành của tôi rồi.”
Tông Minh Thần sửng sốt, vui vẻ nói “được”.
“Các cậu đọc kịch bản chưa?” Đạo diễn Tông lại hỏi.
Nhan Ý nói: “Kịch bản rất ấn tượng.”
Hơn nữa còn khá giống nhau.
Điều này có thể hiểu vì sao Tông Minh Thần lại nói, bọn họ đã chuẩn bị từ rất lâu rồi.
“Thế chọn Đông Hồ đi, ban đầu tôi đã chuẩn bị theo nó.”
“Được.”
Chuyện nhận phim cứ thế mà chốt xong.
Không biết do bắt buộc hay vì chuyện đã chất chứa quá lâu, muốn vội vã hoàn thành cho nhanh mà ngay hôm sau, Tông Minh Thần đã update Weibo thông báo tuyển diễn viên cho Đông Hồ, cũng tạo tài khoản chính thức cho Đông Hồ.
Trên mạng bàn tán sôi nổi, các staff đều lăm le.
Nhưng rất lạ, casting không có vai nam chính.
Không có nam chính cũng không cần gấp, phim của đạo diễn Tông, nam số hai, số ba, số bốn đều rất tốt.
Vì có quan hệ nội bộ nên người nhận tin đầu tiên là Quan Nguyệt. Lôi Đồng nói tin này trong nhóm của các quản lý, để các quản lý xem thử hiện tại có diễn viên thích hợp thì đẩy vào.
Ông ta vừa nói xong, các quản lý đã biết công ty họ có đường dây rồi.
[Lưu Giai: Tại sao không có nam chính? Nam chính đã được quyết định rồi à?]
[Lí Mộng Viễn: @Nhan Ý, Tạ Túc và Úc Yến có đang rảnh không? Cơ hội tốt lắm đấy, nhanh đi thử đi.]
[Vương Dương: Nếu không có nam chính, Úc Yến đi thử cũng được. Chắc chắn Nhan Ý không để Tạ Túc đi đâu, Tạ Túc chịu diễn nam số hai à?]
[Lưu Giai: Đạo diễn Tông đó, làm nam số hai trong phim của đạo diễn Tông thì có gì mà không được!]
[Nhan ý: Tạ Túc không rảnh, không đi được.]
[Vương Dương: Thế Úc Yến thì sao.]
Nhất thời Nhan Ý không biết nên nói thế nào. Cậu chỉ im lặng một lát mà Vương Dương đã gõ tin nhắn trước.
[Vương Dương: Nếu vậy tôi để Khâu Mộ Thần đi thử vai nam số hai.]
Nhan Ý chỉ cười, không nói.
Sao cậu không nhìn ra sự cẩn thận của Vương Dương chứ? Anh ta hỏi vậy trước cứ như nhường Nhan Ý chọn trước, nhưng anh ta còn chưa chờ Nhan Ý đáp đã muốn đẩy Khâu Mộ Thần vào rồi.
Nhan Ý không rep, sau này mà đẩy Úc Yến vào thì giống như nói mà không giữ lời, cướp vai của người ta vậy. Suy cho cùng, anh ta không có lòng tin đối đầu với Úc Yến nên muốn dùng thủ đoạn nhỏ này thôi.
Cậu không nói lời nào, nhóm chat vẫn thảo luận sôi nổi. Người này nói tiểu hoa nhà mình có thời gian, người kia nói đại hoa nhà mình thử vai nữ chính.
Sau một tuần, trong buổi thử vai đầu tiên Úc Yến được đạo diễn Tông gọi đến, đương nhiên Nhan Ý cũng đi theo.
Cậu đoán bên phía đạo diễn Tông đã chuẩn bị xong nên muốn thử Úc Yến.
Đúng như cậu dự đoán, khi những người khác còn chưa tới, đạo diễn Tông đã cho Úc Yến một thanh kiếm: “Làm vài đường nhé?”
Úc Yến vừa nhận lấy kiếm, cả bốn ông cụ đều xuất hiện ngay.
Úc Yến: “…”
Nhan Ý: “…”
Theo sát bọn họ còn có mấy nhân viên công tác cá nhân nữa, Nhan Ý đoán họ có thể là chỉ đạo võ thuật hay phóng viên gì đó.
Úc Yến căng mặt, cầm kiếm đi lên lôi đài.
Hắn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, cổ tay rung kiếm, thanh kiếm rất bình thường đó bỗng trở nên vô cùng sắc bén trong tay hắn, căng như sắp nứt ra, thế kiếm bừng bừng.
Mọi người theo dõi sát sao, ban đầu bị khí thế của hắn trấn áp, sau đó bị sự tỉ mỉ của hắn làm cho rung động.
Trong Đông Hồ, nam chính được xưởng đốc của Đông Xưởng nuôi lớn, tính cách âm u độc ác, sự âm u và độc ác đó đều bị hắn dung nhập vào kiếm.
Người có mắt vừa nhìn đã biết Úc Yến là người am hiểu võ thuật, còn thường xuyên luyện tập, động tác không chút loè loẹt mà sống động hoa lệ khiến người ta căng thẳng run sợ, cực kì thích hợp để quay phim võ hiệp.
Bốn ông cụ vỗ tay đầu tiên.
“Tôi còn lo vai này không hợp, dù sao bình thường Úc Yến luyện kiếm là khí thế thẳng thắn quyết liệt, không ngờ lại tốt như thế.”
“Đúng, quá tốt.”
Đạo diễn Tông nở nụ cười, mấy nhân viên công tác khác nhìn chằm chằm Úc Yến như nhìn báu vật. So ra bọn họ còn biết kiêng dè, chứ bốn ông cụ kia đã kích động bao vây hắn rồi.
Cuối Thu sắp lập Đông, thời tiết khá lạnh, dù Úc Yến không sợ lạnh thì cũng mặc một cái áo len màu đen rộng. Đoạn đánh thử nghiệm này hắn sử dụng vài chiêu thức lớn, nhưng trên người lại không hề xốc xếch, vẫn sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, hơi thở ổn định, chỉ có cái dây chuyền bạch kim nhỏ trên cổ là tuột ra vì nhào lộn, rơi ra ngoài áo len đen.
Đó là sợi dây chuyền bình thường không có gì lạ cả, ba ông cụ từng thấy nhiều đồ quý hiếm chỉ lo hưng phấn biểu đạt sự yêu thích nên không để ý.
Chỉ có một ngoại lệ.
Một ông cụ bất ngờ thấy sợi dây chuyền kia, sửng sốt, đang định xem cẩn thận hơn thì nó đã bị chủ nhân cẩn thận nhét vào trong áo len mất rồi.
“Có phải không, Lão Lôi?”
Lôi Minh: “Hả? Đúng rồi.”
Ông ấy không nghe rõ người kia hỏi gì, nói xong lại nhìn chằm chằm gương mặt Úc Yến.
Úc Yến nói: “Cảm ơn.”
Nói xong hai chữ đơn giản, hắn tìm đúng kẽ hở, đôi chân dài lướt qua né tránh nhóm ông cụ đi về phía quản lý của mình.
Mấy ông cụ còn đang hưng phấn nói chuyện.
Ông Tông phát hiện Lão Lôi không đúng thì đẩy ông ấy một cái: “Sao đấy Lão Lôi? Ông không hài lòng à?”
“Hài lòng… Hài lòng chứ…” Lôi Minh vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Úc Yến, sau khi lẩm bẩm mấy chữ “hài lòng” thì ánh mắt chợt sáng lên, bất ngờ nói: “Quá hài lòng luôn! Tôi hài lòng quá ấy chứ!”
“Ông hài lòng là được rồi, tôi cũng hài lòng.”
Khi Úc Yến đi tới chỗ Nhan Ý và Tông Minh Thần, đạo diễn Tông vỗ vai hắn: “Lát nữa mang hợp đồng về ký, càng nhanh càng tốt.”
Úc Yến là nghệ sĩ của Quan Nguyệt, Quan Nguyệt là của Lôi Đồng, Lôi Đồng là nhà đầu tư lớn của bộ phim này, đương nhiên hợp đồng không có vấn đề gì, ký ngay ở đây cũng được.
Nhan Ý đồng ý thay hắn.
Vốn tưởng chuyện tới đó là hết phần của bọn họ, không ngờ đạo diễn Tông lại nói với Úc Yến: “Cùng tôi đi xem những diễn viên khác đi.”
Nhan Ý hơi ngạc nhiên. Từng có nam nữ chính, đạo diễn và biên kịch cùng nhau xem casting nhưng đó là những diễn viên giàu kinh nghiệm và địa vị cao trong giới, còn Úc Yến chỉ là người mới thôi.
Nhan Ý nói: “Đạo diễn Tông, vậy có ổn không? Nếu như gặp tiền bối…”
“Không sao, hôm nay đều là diễn viên trẻ cả.” Tông Minh Thần thản nhiên.
“Nhưng mà…”
“Nhan Ý, cậu tới rồi à?”
Nhan Ý còn chưa nói hết, Vương Dương đã cắt ngang.
“Không phải cậu nói Úc Yến không thử vai sao?” Vương Dương nói ngay trước mặt Tông Minh Thần.
Nhan Ý bị cái người bụng đầy ý xấu này chọc cho tức cười, đúng là tận dụng mọi cơ hội để sân si mà.
“Ai nói Úc Yến không thử vai chứ!”
Nhan Ý còn chưa mở miệng, không ngờ người thay họ nói chuyện lại là bố của ông chủ, Lôi Minh.
Vương Dương sửng sốt, vội vàng chào: “Ông chủ.”
Nhan Ý ngạc nhiên nhìn ông ta.
Mặt Lôi Minh lạnh tanh: “Úc Yến thử vai rồi, còn thử rất nghiêm túc nữa.”
“Đúng vậy, thử vai, không đi cửa sau.” Ông Tông nói theo.
Nhan Ý: “…”
Cậu phì cười, mấy ông cụ này thật sự rất thích, rất bảo vệ Úc Yến đó.
Tông Minh Thần gãi trán, nói với mấy ông cụ: “Chúng con đi thử vai đây, các cụ về trước, nhé?”
Ông Tông: “Phim của chúng tôi, đương nhiên chúng tôi phải xem thử vai để chọn diễn viên rồi.”
“Được được được! Đi thôi!” Tông Minh Thần bất đắc dĩ.
Lúc gần đi, anh ta không quên gọi Úc Yến theo.
Úc Yến thu lại ánh mắt đang nhìn Khâu Mộ Thần, gật đầu với Nhan Ý rồi đi theo.
Vương Dương đẩy Khâu Mộ Thần, trước khi đi, cậu ta nhìn Nhan Ý một cái.
“Cậu nói xem, Úc Yến và Khâu Mộ Thần, ai có thể giành được vai nam số hai?” Vương Dương hỏi Nhan Ý.
Nhan Ý không đáp.
Vương Dương lại hỏi tiếp: “Thế cậu muốn ai giành được?”
Nhan Ý: “Vậy thì Khâu Mộ Thần đi.”
Vương Dương mỉm cười, nhìn Nhan Ý như có điều suy nghĩ: “Cậu cũng nhớ tình xưa thật đấy, không biết Úc Yến mà nghe cậu nói vậy có đau lòng không nhỉ?”
Nhan Ý: “…”
Bên kia, Lôi Minh đi tới cạnh Úc Yến, vừa đi vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn, hỏi: “Úc Yến, vừa rồi tôi thấy dây chuyền của cậu rất đẹp, có thể cho tôi xem thêm chút nữa không?”
Nghe vậy, sắc mặt Úc Yến không quá tốt: “Không được.”
Lôi Minh nghe vậy cũng không tức giận: “Đó là vật rất quan trọng của cậu sao?”
“Ừm.” Úc Yến nói: “Rất quan trọng, tôi có mất cũng không thể làm mất nó.”
Úc Yến nói xong, một lúc lâu không nghe ông ấy nói gì nữa nên nghiêng đầu nhìn.
Ông cụ còn đang nhìn hắn, ánh mắt rất sáng, bên trong không chỉ có ánh sáng mà còn có ánh nước.
Úc Yến nhíu mày, tự mình bước nhanh về phía trước.
Mấy người đi vào phòng casting lớn, Tông Minh Thần và Úc Yến đi phía trước, theo sau là bốn ông cụ, Khâu Mộ Thần đi cuối cùng.
Khi cậu ta đi vào thì bị nhân viên công tác cản lại: “Mời anh chờ thử vai bên ngoài.”
“Cậu ấy vào được, sao tôi không vào được?” Khâu Mộ Thần chỉ vào Úc Yến, cau mày hỏi.
Úc Yến nghe thế, quay đầu lại cười với cậu ta.
Khâu Mộ Thần không hình dung được nụ cười kia, nhìn như là cảnh cáo, cũng có thể là giễu cợt.
“Cậu ấy ghi tên trước à? Cậu ấy là người thử vai đầu tiên đúng không?” Khâu Mộ Thần bồn chồn trong lòng, đành lui ra ngoài đợi.
Nhân viên công tác thấy vậy cũng không nói gì, nên Khâu Mộ Thần vân cho rằng Úc Yến là người đầu tiên được thử vai, mãi đến nửa giờ sau, nhân viên công tác gọi cậu ta vào, cậu ta mới thấy Úc Yến ngồi ngay cạnh đạo diễn.