Nhóm Nhân Vật Của Tôi Đều Là Long Ngạo Thiên

Chương 9: Chương 9



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương thứ chín

...
Trang Khê nói như thế là vì nhìn thấy ghi chép của trò chơi, Viễn Viễn từng thử bước đi.
Đã là người thì đều không thể chấp nhận nổi chuyện mình bị mất một chân, ai cũng sẽ nóng vội.

Nhưng vẫn nên đợi đến khi vết thương trên người khỏi rồi hãy cố thử chứ.
Vì sao Viễn Viễn lại gấp gáp như vậy, không thèm quan tâm đến vết thương trên người mà muốn xuống giường di chuyển.

Trang Khê có thể hiểu được một ít, nhưng không thể hiểu hết hoàn toàn.
Cậu có thể hiểu được rằng Viễn Viễn cảm thấy bất an, ở trong một hoàn cảnh xa lạ, Viễn Viễn sẽ sợ rằng mình bị ghét bỏ.

Bản thân cậu cũng đã từng giống như nó.
Dù sống trong nhà của mẹ hay là nhà của bố đi chăng nữa, mỗi lần nhìn thấy nửa kia của họ, cậu sẽ thấy bất an.
Bọn họ nhiệt tình chờ đợi cũng tốt, lạnh lùng chờ đợi cũng không sao, nhưng ở trước mặt một nhà ấm áp của bọn họ, bản thân cậu giống như một người thừa.

Cậu cứ bứt rứt không yên, nhiều đêm liền không ngủ được, mở to mắt cho đến bình minh.
Vì sao lại bất an ư? Bởi vì cậu biết bản thân mình là một người ngoài, hoàn toàn không hợp với họ.

Suy cho cùng cũng vì biết đó không phải nhà của mình, không thuộc về mình thì cũng có lúc sẽ bị đuổi đi thôi.
Cậu nói với Viễn Viễn, ở đây nó có một căn nhà.

Cho nó một cảm giác như đây là nhà của nó, không ai có thể đuổi nó đi.

Nó có thể từ từ dưỡng thương, không cần vội vàng, cũng đừng tự ngược đãi bản thân mà tiếp tục thử bước đi.
Tâm trạng của Viễn Viễn tăng nhiều như vậy, tâm trạng của Trang Khê cũng vui lên.

Cậu biết rằng những lời cậu nói có tác dụng rồi.
Mặt trời lặn xuống phía bên kia của ngọn núi, ráng chiều chiếu đến, thị trấn nhỏ như được đắp lên một tầng ánh sáng đỏ ấm áp.
Phía trước vọng đến những tiếng cười vui vẻ của các cô gái, có hai cô gái đang đá cầu.
Trang Khê nhận ra người mặc quần áo màu xanh lam là phi công của thị trấn, Bối Bối, người mặc áo hồng chính là cô chủ nhỏ của cửa hàng, Bảo Bảo.

Bảo Bảo đã từng nói hai người là chị em.
Thoạt nhìn, hai người họ cũng khá giống nhau.
Hai cô gái đáng yêu đã thấy bọn họ, ánh mắt của hai cô sáng rực.

Chẳng biết vì sao, ánh mắt đó khiến Trang Khê không dám tiến thêm một bước nào nữa.
Nhưng nếu cứ rời đi thì không biết Viễn Viễn sẽ nghĩ thế nào.

Hơn nữa đây là lúc cần kết giao với NPC, là cơ hội quan trọng để tăng điểm thiện cảm với NPC đó.
"Bảo Bảo." Tiểu Khê chào họ, "Bối Bối, chào mọi người."
[Tâm trạng của Viễn Viễn -2.]
Trang Khê khó hiểu nhìn Viễn Viễn, không biết vì sao tâm trạng của nó lại hạ xuống rồi.
[Viễn Viễn: "Bảo Bảo? Gọi thân mật như vậy, lẽ nào là bạn gái sao?"]
Trong lúc Trang Khê bất lực, hai cô gái có vẻ rất kích động, khuôn mặt tròn tròn đỏ hồng.

"Tiểu Khê, đây là ai vậy?" Đôi mắt của Bảo Bảo và Bối Bối đều dính chặt trên người Viễn Viễn: "Cậu cõng cậu ấy nha!"
Trang Khê nhìn Viễn Viễn đang được mình cõng trong trò chơi, người nó nhỏ nhỏ, trên mặt còn có hai lá cỏ cầm máu.

Vết bỏng vẫn chưa biến mất hoàn toàn, mặt của nó không nhìn rõ được.

Sao hai cô gái này lại kích động như nhìn thấy ngôi sao vậy chứ?
Bối Bối: "Đây là người ngủ trên giường của cậu sao?"
Bảo Bảo: "Tiểu Khê rất biết thương người đó, thể lực quý giá như vậy mà dùng để cõng người rồi."
[Tâm trạng của Viễn Viễn +3.]
Trang Khê không hiểu lắm, rõ ràng là một chuyện rất bình thường, nhưng chẳng hiểu sao từ miệng các cô ấy nói ra lại biến thành không bình thường cho lắm.

Đặc biệt là tâm trạng của Viễn Viễn đột nhiên lại tăng.
"Đây là Viễn Viễn, phòng của cậu ấy còn chưa xây xong.

Sau này cậu ấy sẽ ở bên cạnh nhà tôi." Tiểu Khê giới thiệu bọn họ cho nhau "Đây là Bảo Bảo, là cô chủ của cửa hàng.

Đây là Bối Bối, là phi công của thị trấn chúng ta."
Lần này Viễn Viễn không giống với lúc ở trong phòng, nó lễ phép và trịnh trọng nói: "Chào mọi người."
Cũng tính là quen biết rồi.
Tiểu Khê tiếp tục nói chuyện với họ, tăng điểm thân mật.

Đặc biệt là với cô nàng Bảo Bảo sở hữu cửa hàng.
"Cám ơn hai người đã chọn tôi trong đông đảo các thị trấn khác."
Bảo Bảo híp mắt cười, nói những lời mà Trang Khê không hiểu: "Là may mắn của bọn tôi."
"Hửm?"
"Thị trấn của Tiểu Khê là tốt nhất đó, rất nhiều người muốn đến.

Bọn tôi dùng hết tất cả biện pháp mới xông qua cầu độc mộc để đến đây đó."
Trang Khê chỉ xem như đây là lời khách sáo của họ.
Bảo Bảo và Bối Bối mỉm cười, còn Viễn Viễn thì suy tư.

Duy chỉ có Trang Khê là đang cảm thấy bản thân mình làm nhiệm vụ hàng ngày mà thôi.
Nói được vài lời, thấy trời tối rồi, Tiểu Khê lên tiếng: "Trời tối rồi, hai người mau về nhà đi, ở ngoài không an toàn."
Bảo Bảo và Bối Bối cười nỗi đến khiến Trang Khê không thể hiểu được.
Lúc này, tiếng còi xe lử bỗng phá vỡ sự yên tĩnh của thị trấn.
Bảo Bảo: "Chú Vương trở lại rồi! Tiểu Khê mau đi xem xem chú Vương mang cái gì về thế."
Ngày đầu tiên mới chơi trò chơi, Trang Khê đã đặt dâu tây và cỏ cầm máu vào trong xe lửa.

Chú Vương lái xe lửa đến một nơi gọi là "Đại lục Thiên Diễn".
Đi lâu như vậy rốt cuộc cũng trở về rồi.
Tiểu Khê cõng Viễn Viễn, Bảo Bảo và Bối Bối đi theo sau lưng, cùng đến trạm xe lửa.
Lúc vừa vào trò chơi, cậu chỉ mở khóa được chiếc xe lửa nhỏ đầu tiên, xe lửa đầu tiên chỉ có hai toa xe, vì vậy chú Vương cũng mang về hai toa đồ.
Đã thấy đồ được mang về xuất hiện trên hai toa xe, toa xe đầu tiên là một cái cây, Trang Khê nhấn vào thu nhận.
[Tên]: Dâu Luy Tổ.
(*Luy Tổ là tên của vợ Huỳnh Đế trong truyền thuyết, người phát minh ra nghề nuôi tằm ở Trung Quốc).
[Tính chất]: Hạt giống cổ.

[Ghi chú]: Đây là một hạt giống của cây dâu Luy Tổ cổ xưa.

Trồng nó trên mảnh ruộng, chăm chỉ tưới nước, đợi khi nó lớn rồi sẽ dưỡng ra những bé tằm đáng yêu có linh tính.

Những bé tằm sẽ cho ra những sợi tơ đẹp nhất trên thế giới.
Toa thứ hai là một toa đầy gỗ.
[Tên]: Gỗ Thiết Tâm.
[Tính chất]: Gỗ cứng cao cấp.
[Ghi chú]: Gỗ Thiết Tâm là loại gỗ cứng nhất ở lục địa Thiên Diễn, nó không thể phá hủy.

Bạn có thể dùng trí tưởng tượng của mình để biến nó thành một vật thể độc đáo, căn cứ theo nhu cầu của bản thân.
Bảo Bảo và Bối Bối nhìn thấy dâu Luy Tổ thì đều kinh ngạc thốt lên khe khẽ, như thể dâu Luy Tổ là một thứ rất quý giá vậy.

Mà sau khi Trang Khê nhìn thấy gỗ Thiết Tâm, trên mặt chậm rãi mỉm cười.
Lần này biển hiệu trên hai toa xe đều hiện rõ, một toa cần việt quất, một toa cần cây bông.

Cậu còn chưa thu hoạch bông, tạm thời không thể khởi hành được.

Trang Khê cõng Viễn Viễn về nhà, thu hoạch bông trước, lại gieo trồng dâu Luy Tổ, thể lực gần như tiêu hao sạch.
Giống với lần trước, cậu nói tạm biệt với Viễn Viễn.

Lần này Viễn Viễn rất bình tĩnh trả lời: "Tôi đợi em."
Ba chữ đơn giản lại khiến Trang Khê mở to mắt.
Sau khi Tiểu Khê biến mất, Trang Khê đặt lên toa xe những thứ cần thiết, rồi nhìn theo hướng xe lửa rời khỏi thị trấn, đi đến một nơi gọi là tinh cầu Mộ Thanh.

Lục địa Thiên Diễn lần trước Trang Khê không biết là rất bình thường, lần này đích đến là một tinh cầu, thế mà Trang Khê vẫn không biết.

Chỉ có thể nói đó là một địa phương hư cấu.
Vậy tại sao lần đưa dâu tây trước đó phải dùng một cái tên trong hiện thực chứ?
Không nghĩ rõ được cái tên này, Trang Khê lại liếc nhìn nhân vật nằm trên giường.

Viễn Viễn đang sờ vào chân của mình, chẳng biết là mải nghĩ về điều gì.
Trang Khê mím mím môi, đóng trò chơi lại.
Hiện tại đã là bảy giờ tối rồi, Trang Khê vừa uống dịch dinh dưỡng vừa tìm bộ đề kiểm tra.
Vừa giải đề vừa phát sóng trực tiếp.
Sau khi kết thúc hai tiếng phát sóng, Trang Khê phát hiện ra một fan tên là Hợp Hợp gửi cho mình vài tin nhắn.
Hợp Hợp: Tiểu Khê, anh là học sinh cấp ba à?
Hợp Hợp: Em đang học năm hai trung học, sắp có hội thi toàn quốc rồi nhưng gia sư mà mẹ em tìm lại giảng bài rất khó hiểu.
Hợp Hợp: Kỳ thi đã cận kề trước mắt, em thật sự là gấp lắm rồi.

Nghe không vào bài giảng của người khác, nhưng mà em lại xem được anh giải đề.

Em có thể trả tiền nhờ anh giúp em sắp xếp trọng tâm của kỳ thi này không?

Hội thi toàn quốc là kỳ thi quy mô lớn vào năm thứ hai của trường trung học, chỉ khi vượt qua kỳ thi này mới có tư cách tham gia thi đại học.
Chỉ còn hai tuần nữa là đến hội thi toàn quốc.

Hẳn là Hợp Hợp đang lo lắng và tuyệt vọng lắm nên mới muốn đầu cơ trục lợi nhờ cậu đoán đề.
Trang Khê không thể nào đoán trúng được đề, nhưng vẫn có thể giúp em ấy sắp xếp các địa điểm thi có tần suất cao và các loại câu hỏi phổ biến.

Dù sao thì các bài kiểm tra đều là những câu hỏi thông thường.

Lúc cậu học năm hai trung học cũng đã làm đi làm lại những câu hỏi trong mười năm qua.
Quan trọng nhất là Hợp Hợp trả 300 nhân dân tệ cho mỗi môn học, nhưng lại không cần cậu phải sắp xếp nhiều câu hỏi hay là những kiến thức cần nhớ.

Cô bé chẳng còn thời gian làm nữa rồi.
Mỗi môn 300, cậu chỉ cần sắp xếp lại hai môn có quy luật nhất là có thể sở hữu một bệnh viện rồi.

Chỉ là thời gian hơi gấp.

Trang Khê phải sắp xếp ít nhất hai môn học trong một tuần.

Sức lực bỏ vào đó đó chẳng cần nghĩ cũng biết là to lớn đến mức nào.
Trang Khê đồng ý không chút do dự, giúp cô bé sắp xếp lại hai môn Toán và Vật lý mà cô bé sợ nhất.
Chuyện cậu bị câm đã không thể nào chữa được nữa, nhưng Viễn Viễn vẫn còn hy vọng.

Không cần biết là có bao nhiêu hy vọng, cậu vẫn muốn thử xem, không chừng Viễn Viễn còn có thể đứng lên như một người bình thường.
Sau khi Trang Khê nhận nhiệm vụ, lập tức dành cả đêm ngồi giải các đề thi thật của hội thi quốc gia.

Từ mười giờ tối đến rạng sáng bốn giờ, tổng cộng cậu đã giải hết đề toán của mười năm nay.
Vì thế thời gian chơi trò chơi cũng bị cậu rút ngắn lại.

Mỗi ngày, sau khi tiêu hao hết thể lực, cậu lập tức để trò chơi chạy ở chế độ nền.

Khiến cho Viễn Viễn khó khăn lắm mới chịu nói chuyện với cậu bị hạ điểm tâm trạng.
"Đợi thêm vài ngày nữa, tôi có quà cho cậu."
Trang Khê nói vậy xong lại bắt đầu giải đề.
Sau khi giải xong đề của mười lăm năm nay hai lần, Trang Khê phân loại các đề mục ra, sắp xếp các câu phổ biến.

Bên dưới là nguyên bộ câu hỏi điển hình, phương pháp giải đề, từng bước kỹ càng tỉ mỉ.
Làm xong hai môn, vành mắt đen trên khuôn mặt trắng trẻo của Trang Khê càng thêm rõ ràng.
"Khê Khê, gần đây cậu không nghỉ ngơi cho tốt sao?"
Lương Sâm lo lắng nhìn theo bước chân xiêu vẹo của Trang Khê, "Cơ thể cậu vốn đã yếu rồi, đừng để áp lực quá, phải nhớ nghỉ ngơi thật tốt đó."
Trang Khê gật đầu, nói với Lương Sâm là cậu chỉ hơi buồn ngủ thôi, không sao đâu.
Lương Sâm muốn nói lại thôi, đã đến lớp của Trang Khê rồi, cậu cười với Lương Sâm rồi vào lớp.
Vẫn còn hơn mười phút nữa mới đến giờ vào lớp, Trang Khê ngồi trên ghế, cặp còn chưa kịp để xuống thì mí mắt đã bắt đầu đánh nhau.
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu rọi vào mặt cậu, khuôn mặt trắng trẻo hiện ra vẻ mỏng manh yếu đuối, lông mi run rẩy bất an, vừa muốn ngủ lại vừa lo lắng.

Cậu biết mình không thể ngủ, nhưng lại vô thức chìm vào trong bóng đêm ngọt ngào.
"Chào thầy ạ!"
Trang Khê bỗng mở bừng mắt, âm thanh vang dội đánh thức cậu.

Cậu theo thói quen đứng dậy, hai chân đập vào bàn, sợ đến mức cặp sách trên tay cũng rơi xuống đất.

Bạn học trong lớp đều nhìn về phía cậu, có người còn lén che miệng cười.

Giáo viên Toán cau mày, cho bọn họ ngồi xuống.

Mặt Trang Khê trắng bệch, sau khi bị đánh thức, trong đầu cậu cứ ong ong, tim đập rất nhanh.

Trang Khê ấn ấn vào chỗ bị đụng vào trên đùi, cơn đau khiến cậu tỉnh táo hơn một chút.

Thật vất vả mới sống qua khỏi tiết Toán, tiếp theo là tới tiết Thể dục.
Trang Khê cứ tưởng rằng tiết này sẽ thoải mái hơn, chuyển động sẽ nhiều khiến cậu tỉnh táo, nhưng cậu sai rồi.
Lúc chạy bộ, cậu bị khó thở, tim đập càng nhanh hơn.

Từng tiếng tim đập thình thịch truyền vào trong đầu, tiếng vang ong ong vừa nãy càng kêu to lên.

Trước mắt Trang Khê hoàn toàn mơ hồ, cảnh vật cứ mờ mờ ảo ảo, ánh sáng cũng trở nên đen kịt.
"A, Trang Khê té xỉu rồi!"
"Giáo viên thể dục không có ở đây, làm sao bây giờ!"
"Ai mang cậu ấy tới phòng y tế đi?"
Xung quanh im lặng, người bạn học luôn lặng lẽ tự kỷ này có rất nhiều vấn đề trên người.

Lúc này ai dám đưa cậu ấy đi chứ, lỡ mà...
Một bóng người cao lớn, đẩy các học sinh đang do dự ra.

Người đó ôm cậu bé yếu ớt gầy nhẳng đang nằm trên mặt đất lên, lạnh lùng chán ghét nói với mọi người xung quanh: "Các em chết hết rồi sao!"
Dứt lời, người nọ ôm Trang Khê đi đến phòng y tế.
"Thầy Toán tính tình cũng nóng nảy thật." Phía sau có học sinh mở miệng, phá vỡ không khí im lặng lúng túng.
"Đúng vậy."
"Không có vấn đề gì lớn, chỉ là thân thể của em ấy...!Ầy, trời sinh yếu đuối, sau này cũng không được chăm sóc tử tế.

Đặc biệt là gần đây." Giáo viên y tế thông báo cho giáo viên Toán xong rồi quay người lại hỏi thiếu niên suy yếu nằm trên giường, "Mấy ngày rồi em không ngủ ngon giấc vậy?"
Trang Khê mím đôi môi khô khốc, hàng mi run rẩy buông xuống.
"Quả nhiên là thế."
Đối với sự im lặng của cậu, giáo viên y tế cũng không nói gì cả.

Nhưng giáo viên Toán lại không nhịn được nói với giáo viên chủ nhiệm đứng bên cạnh: "Gọi cho phụ huynh em ấy đi!"
Trang Khê bất ngờ mở to mắt, nắm chặt ly nước trong tay, lo lắng nhìn về hướng giáo viên chủ nhiệm, giống như một con thú nhỏ bất lực.
Giáo viên chủ nhiệm của cậu là một phụ nữ khoảng chừng 50 tuổi, cô ấy cười, "Chuyện nhỏ như thế này không cần phải liên hệ phụ huynh chứ?"
"Đây mà là chuyện nhỏ à?" Giáo viên Toán cười lạnh, "Cô không gọi thì để tôi gọi."
Nói xong, anh ta mở quang não ra, giáo viên chủ nhiệm vội vàng lôi anh ta ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa, chặn lại phần lớn âm thanh truyền vào.
"Xin chào, có phải là bố của Trang Khê không ạ? Em ấy ngất xỉu ở trường, ông đang ở tinh cầu khác à?"
"Xin chào, đây là mẹ của Trang Khê phải không ạ? Em ấy ở trường...!Bà không rảnh? Con bà ngất xỉu rồi, này?"
Ngoài cửa phòng không còn âm thanh gì nữa.
Trang Khê nhìn đăm đăm vào ly nước trong tay, hơi nóng từ trong ly bay vào mắt cậu.
"Bố mẹ em ấy ly hôn rồi, lúc em ấy tầm bảy, tám tuổi."
"Vì ngăn họ ly dị, Trang Khê đã một mình chạy vào trong tuyết, em ấy tự khiến mình bị đông cứng mà vẫn không thể ngăn được họ ly hôn.

Em ấy cầm cao đặt trên cổ mình ép bố mẹ cũng không ngăn cản được, không phải cậu từng hỏi rằng vết dao cắt trên cổ họng em ấy là thế nào sao?"
"Em ấy tất nhiên là không ngăn được, bố mẹ em ấy đã sớm có con và một gia đình khác ở ngoài rồi.

Chỉ có em ấy là không biết gì cả, vẫn cứ kiên trì."
"Em ấy..

Em ấy làm sao cơ?"
Giáo viên Toán chưa bao giờ nghĩ đến người mềm mại ôn hòa như Trang Khê, lại có thể tự cầm cao cắt cổ của mình, mạnh mẽ ép buộc mình phải chết.
Hết chương thứ chín.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.