Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 106: Hoài Nghi





Hersha lại xua tay lại lắc đầu, " Không có! Tôi không cảm thấy như vậy, bọn họ đều nói bậy, tôi tin tưởng cậu!"Mai Lật nhìn cô ấy biểu tình ôn hòa xuống, "Cảm ơn cậu, Hersha.”Kỳ thật, cô cũng không để ý những lời đồn đãi đó.


Đời trước cô trải qua quá quá nhiều loại chuyện này.Ban đầu, là bởi vì ba cô, ba cô bị giết rồi, những chuyện xẩu ông ấy làm bị điều tra ra, công bố ở trên mạng, cô và mẹ bởi vậy bị người ta nhục mạ.

Khi đó tuổi cô không lớn, còn chưa quá hiểu chuyện, chỉ nhớ rõ mẹ mình vốn dĩ đã mẫn cảm, bởi vậy chịu kích thích lớn, từ từ u buồn, tinh thần sa sút.Sau chuyện này, đến lúc học tiểu học cô còn không ngừng bị nhắc đến, không ai nguyện ý phản ứng cô, con gái của tội phạm cưỡng gian.Một thời gian trước khi qua đời, tinh thần mẹ cô xuất hiện vấn đề, bà ấy thường xuyên ra vào trung tâm trị liệu bệnh tinh thần, người biết bọn họ sẽ dùng ngữ khí thương hại hoặc trào phúng cùng người khác nói mẹ của cô là bệnh nhân tâm thần.Cô lên sơ trung, trên lớp cũng có bạn học tung tin cô di truyền bệnh tâm thần từ mẹ.Cô bởi vậy từng thống khổ, từng oán hận, hơn nữa học được làm thế yếu làm chính mình càng dễ chịu hơn một chút.

Lúc cô lấy hình tượng kẻ yếu là người bị hại xuất hiện, đều sẽ có người đồng tình đứng ra nói chuyện cho cô.


Chỉ có những tranh chấp ngoài miệng đó, thấy nhiều, mặc kệ thắng thua tựa hồ cũng không có ý nghĩa gì.Chờ cô lớn lên, hơi thành thục hơn, được Tần phu nhân khuyên giải, chậm rãi cũng học được không để ý những việc này.Nhưng nhiều ít còn để lại di chứng, cô trở nên không thể nào hòa hợp với tập thể, cũng không thích sinh hoạt ở trong đám người, tình nguyện ở một mình một người.Có lẽ đây cũng là nguyên nhân cô thích quái vật đầm lầy -- trên người hắn không có tính chất đặc biệt của người, lúc cùng hắn ở bên nhau cảm giác bình tĩnh như vậy, dựa vào gần hắn cũng sẽ không chịu thương tổn.Khóc một hồi, tâm tình có chút trầm thấp, cô đi ở trên đường nhỏ, hai mắt xuất thần nhìn không trung màu lam nhạt nhẽo.Thân ảnh quái vật đầm lầy bỗng nhiên xuất hiện từ đầu đường nhỏ, thân ảnh ở trên tấm màn không trung màu lam nhạt càng ngày càng đậm.Tâm tình Mai Lật lại chậm rãi dâng lên hướng về phía trước, bước chân cô hơi trầm trọng trở nên nhẹ nhàng, đi một bước về phía quái vật đầm lầy đều giống như dẫm lên gió.

Cô chạy tới với hắn, tới gần thì chậm lại.Quái vật đầm lầy đưa bàn tay cho cô, Mai Lật thuận tay liền treo rổ lên.Sau đó cô chạy đến phía sau quái vật đầm lầy, lao tới nhảy lấy đà một cái, treo cả người ở sau lưng hån."A -- em mệt mỏi, anh cõng em về --”Mai Lật siết cổ hắn, treo ở trên người hắn quơ quơ chân.Trên người treo một cái rổ cùng một Mai Lật, quái vật đầm lầy xoay người đi vào rừng rậm.Mai Lật treo một lát liền mệt mỏi, tự mình nhảy xuống, bắt lấy một bàn tay quái vật đầm lầy, tiếp tục đi.Tuy rằng có chuyện không vui, nhưng cuộc sống vẫn tốt đẹp, Mai Lật nhìn bóng người cao lớn bên cạnh nghĩ thầm.Chuyện phát sinh trên chợ cũng không vui vẻ, hơn nữa không tạo thành hậu quả gì quá lớn, Mai Lật không để ở trong lòng, cứ theo lẽ thường sống như vậy.Nhưng mà mẹ mình hư hư thực thực bị nữ vụ giết hại, Julian lại không dễ dàng buông chuyện này như vậy.Ở chợ bị người ta phản bác trách cứ, từng màn lặp lại tra tấn anh ta.


Những người đó càng nói anh ta làm không đúng, anh ta càng không phục, một hai phải chứng minh mình không sai.Ánh trăng thảm đạm chiếu vào nhà, anh ta nằm ở trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được, đôi tay nắm thành quyền, đập thật mạnh lên trên giường một cái.Cách vách truyền đến tiếng cha mình ho khan, từ sau khi mẹ chết, cha anh ta lập tức cũng già đi rất nhiều.Các loại cảm xúc phức tạp nhảy loạn trong ngực, tìm không thấy chỗ ra, bỗng nhiên anh ta từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy dao để ở mép giường, lặng lẽ đi ra khỏi nhà.Đối với tòa nhà bên rừng rậm kia, anh ta có tò mò, từ trước còn từng cùng đồng bạn đi đến gần thám hiểm.

Thừa dịp bóng đêm, anh ta đi lên con đường nhỏ thông đến tòa nhà đó.Trong rừng cây có tiếng động, anh ta cảm giác được một ánh mắt nhìn chăm chú, nhìn về phía rừng cây, chỉ thấy một đôi mắt lóe sáng."Thứ gì!” anh ta giơ dao lên."Xì xào --" một con cú mèo đầu ưng bay lên, xẹt qua trên đầu.Bóng cây lay động, bị gió thổi một cái thật giống như sau cái cây có người đứng.Julian khẩn trương vô cùng, một đường đi tới hoa viên ở bên cạnh tòa nhà đó, xúc động trong lòng đã biến mất, lần thứ hai bắt đầu do dự.Anh ta ở bên ngoài bồi hồi trong chốc lát, cuối cùng khẽ cắn môi, nắm chặt dao nhảy vào trong.[ Mai Lật chính là cô bé từng được La Ngọc An- Tần phu nhân chăm sóc một thời gian ở phần một ].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.