Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 161: Áo Choàng Và Quần Áo





Muri hưng phấn mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, trơ mắt nhìn nó rầm một tiếng chui tọt vào trong nước vào một khắc cuối cùng.Hắn tức giận đến nâng nắm tay đập phá lớp băng, trực tiếp nhảy vào trong nước đuổi theo.Cuối cùng đương nhiên là không đuổi được, dù so với khi còn nhỏ hắn đã lợi hại hơn rất nhiều, nhưng trong nước chảy xiết không phải nơi hắn xưng bá.Hắn từ trong nước nhô lên, từ cửa động bằng dò đầu ra, buồn bực mà phun ra một con cá lớn cắn trong miệng.Không bắt được ma thú động bằng, lúc há mồm rít gào vừa vặn có một con cá lớn đụng vào miệng, hắn liền thuận tiện ngậm lên.Từ trong nước bò dậy, cả người Muri ướt đẫm.


Cởi quần áo ra, hắn rung rung thân thể, lông trên người dựng đứng từng cọng, chớp mắt liền kết bằng, như là bằng châm cứng rắn, hắn toàn bộ biến thành con gấu đầy bằng châm trong suốt lấp lánh.Hắn cũng không thèm để ý, dùng sức rung rung thân thể, những bằng châm đó rối tinh rối mù va chạm một trận biến thành bụi tuyết, bị hắn lắc cho rơi xuống, lại là một con gấu trắng khô ráo.Hôm nay cũng không thể bắt được ma thú động bằng, Muri rầu rĩ không vui mang về một con cá lớn, nhận được ánh mắt kinh hỉ của Mellie."Cá thật lớn! Anh bắt được cá, thật tốt, tôi đã thật lâu không ăn cá.”Muri bước chân trầm trọng dần dần nhẹ nhàng, đầu cúi xuống chậm rãi nâng lên, "Cô thích ăn cá? Thực dễ bắt, ngày mai ta bắt thêm về.”Ngày hôm sau quả nhiên kéo trở về một đồng cá, Mellie nhìn trên người hắn có lông dài, không biết rốt cuộc là hắn làm thế nào bắt được nhiều cá như vậy."Bắt cá như thế nào? Nhảy vào trong nước bắt." Muri nói.Mellie mở to hai mắt nhìn, "Trong nước......!Cậu nhảy vào trong nước? không lạnh sao?" Cô tiến lên lo lắng mà sờ sờ cánh tay, giống như muốn nhìn một chút hắn có bị đông lạnh hay không, nhưng sẽ đến vẫn cứ là một tay đầy lông ấm áp.Muri nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy kỳ quái vì cô khẩn trương, "Ta lại không sợ lạnh.”Nơi rét lạnh như vậy, mới là nơi hắn quen thuộc nhất.Mellie thấy hắn nghiêng đầu rất đáng yêu, ngữ khí mềm nhũn, "Không lạnh thì tốt, bởi vì tôi thấy quá lạnh, cho nên luôn lo lắng anh cũng lạnh.”Nghe ngữ khí của cô, cảm nhận được lực đạo mềm mại cô vuốt cánh tay mình, Muri bỗng nhiên cảm thấy đầu gối mềm nhũn, hắn nghi hoặc mà nhìn đầu gối mình, không biết chúng nó bị làm sao.Hai người cùng nhau xử lý tốt đống cá lớn, bởi vì ăn không hết, tất cả đều treo ở bên ngoài hải đăng, một lát liền cùng với máu cũng đông lạnh thành cá bằng, gió lạnh vừa thổi, cạch cạch gõ ở trên vách tường hải đăng.Muốn tìm được đủ đồ ăn, đối với Muri mà nói là rất đơn giản, nhưng đối với nhiều sinh vật khác ở vùng địa cực mà nói cũng không dễ dàng, đồ ăn treo ở bên ngoài, vào ban đêm liền có "kẻ trộm” đến trộm cá.Muri ngủ ngủ, bỗng nhiên mở to mắt, hắn nhìn cửa, mặt gấu đáng yêu ngọt ngào mạc danh hiện ra một loại dữ tợn, đống lưuar còn chưa cháy hết chiếu vào đáy mắt hắn, sâu kín mà nhảy lên.Hắn lặng yên không một tiếng động buông Mellie đứng lên, mở cửa lao ra ngoài.Mellie bị tiếng dã thú rống giận làm bừng tỉnh, bò dậy nhìn của một cái, nhìn thấy Muri trở về, bên miệng có một vòng máu mới mẻ.Bên ngoài đã an tĩnh lại.Hắn trở về nằm xuống, một giây đồng hồ sau lại bắt đầu nhỏ giọng hộ đánh.

Mellie phân không rõ vừa rồi hắn có thanh tỉnh hay không, khả năng là hắn dựa vào bản năng để chiến đấu.Cô đã tỉnh, ngồi dậy dùng vải ướt xoa xoa máu bên miệng hắn.

Muri bị cô lau đến mở một con mắt, sâu kín nhìn cô một cái, lại thực nhanh nhắm lại.Mellie cảm thấy thú vị, lấy ra khỏi đường nhỏ, nhét vào trong miệng hắn.Muri chép chép miệng, nểm được hương vị ngọt ngào trong miệng, thực nhanh cảm giác dọa người đã không còn, hòa tan thành một mảnh thảm lông gấu mềm mại, tùy ý Mellie lau thế nào cũng không nhúc nhích, Còn vô ý thức hừ hừ hai tiếng.Mellie xoa xoa đầu hắn.Buổi sáng nhìn thấy hai con mồi đông lạnh ngoài tháp, Mellie biết tối hôm qua chính là chúng nó ăn trộm cá.


Có sẵn con mồi ở đây, Muri không săn thú, đi ra ngoài ngồi canh động bằng, chờ nguyên liệu làm áo choàng cho mình hiện thân.Một mình ở hải đăng, Mellie mặc da lông dày khâu vá quần áo, mũ, bao tay vân vân, một chút lại một chút mà luyện tập cung tiễn.

Kiên trì không ngừng luyện tập, nhiều ít vẫn có chút thành quả, hơn nữa cô cảm giác mình tựa hồ rất có thiên phú với cung tiễn, tiến bộ làm cô phấn chấn.Cô vào vùng địa cực trong khoảng thời gian này, trừ rét lạnh cũng không có nguy hiểm khác.


Bất quá hôm nay, một mình ở hải đăng, Mellie nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng dã thú kêu.Là ở nơi rất gần, Mellie bị hoảng sợ, thực nhanh hiểu được, có thể là con mồi đông cứng ở bên ngoài hấp dân dã thú tới kiểm ăn.Cô nhìn cửa, cũng không dám tùy tiện đi mở cửa ra xem xét, cầm theo cung tiền nhanh chóng đi lên cầu thang, thở phì phò chạy đến chỗ chòi cao nhất trên hải đăng, từ chỗ cửa vỡ thò người ra nhìn xuống.Phía dưới quả nhiên có một con dã thú, so với Muri thân hình còn cao lớn hơn một chút, nó ăn nửa con mồi đông lạnh, lại động cái mũi thật lớn, ngửi lên chỗ cửa chính hải đăng, tựa hồ bị cái gì hấp dẫn, lại không quá dám xông vào.Mellie có chút khẩn trương, ngay sau đó ý thức được mình cần đuổi nó đi.Kéo ra cái mũ da gắt gao gắn vào trên đầu, cô gác cung tiễn từ trên nhắm xuống con dã thú đó, tay và mặt lộ ra ngoài bị gió thổi đến lạnh lẽo, cô chịu đựng cánh tay nhức mỏi, vẫn không nhúc nhích nhắm vào con dã thú.

Chờ đợi một lúc, chờ đến khi nó ngửa đầu lộ ra đôi mắt và lỗ mũi, Mellie nháy mắt buông dây cung..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.