Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 173: Đưa Tôi Về





"Abby, sao lại một mình ở đây, đi, đi uống rượu cùng chúng ta a!” Kỵ Sĩ này nói với nữ kỵ sĩ.Nữ kỵ sĩ Abby phiền chán mà phất tay đuổi hắn, " Đi xa ra, đừng tới phiền tôi!”Người nọ nhìn qua cũng đã quen, quan hệ với cô ấy có vẻ không tồi, không chỉ không đi còn có ý ngồi xuống, rất có hứng thú mà nhìn Mellie, miệng nói: "Đây là ai, Abby, sao ta chưa gặp?”>>Hắn nhìn thấy một đôi mắt xanh trong ánh lửa, miệng đang nói chợt dừng lại, trong nháy mắt có cảm giác hít thở không thông vì bị màu xanh lục dìm chết đuối.Mellie cảm thấy người này không quen mắt, hẳn là không tham dự việc đuổi giết Muri, không biết cô.Giây tiếp theo, thấy hắn bỗng nhiên nở rộ ra một cái cười cực kì nhiệt tình, thò đầu hỏi: "Ta là Allen, là kỵ sĩ cao cấp, cô tên gì? cô là bằng hữu của Abby đi, vậy cũng là bằng hữu của ta, có gì cần ta hỗ trợ sao?”Abby ở một bên làm cái xem thường thật lớn, ném dao nhỏ trên tay về phía mặt đồng bạn, đánh gãy động tác hắn ghé mặt sát vào.


Giọng nói chán ghét, "Nam nhân háo sắc lăn xa một chút."Allen tiếp được dao, bất mãn nói: "Hắc, là huynh đệ thì đừng trở ngại ta truy tìm tình yêu!”Abby cười dữ tợn: "Lại ghê tởm nữa ta đánh người tè ra.”Hai người nói đánh là đánh, thực nhanh liền ra một bên khoa tay múa chân.

Bởi vì kỵ sĩ nhiệt tình này, Mellie từ bỏ tính toán đêm nay nghỉ ngơi ở chỗ này, thừa dịp hai người kia ở một bên đánh đến náo nhiệt, lặng yên đứng dậy rời đi.Cuối cùng cô tìm được chỗ phía dưới chân tường không có ai, đốt một đống lửa, chuẩn bị ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm.Vào đông ban đêm ở bên ngoài thực lạnh, nhưng trải qua giá lạnh địa cực, rét lạnh như vậy Mellie đã quen.

Cô nghe thấy nơi xa mọi người tụ tập uống rượu cười vui, yên lặng xuất thần.Cô lập tức về tới hải đăng vùng địa cực, an tỉnh chỉ có thể nghe được tiếng gió và tiếng hít thở của Muri."Vẫn ở gần đây, ta vừa rồi còn nhìn chằm chằm, nhìn thấy cô một mình tới bên này.”"Lại đi phía trước tìm xem.”Mellie mở mắt ra, lỗ tai cô nhanh nhạy, có thể nghe được thanh âm nơi xa.


Có ba người đi tới bên này, bọn họ đang tìm cô.Cô đứng dậy, cầm cung tiễn rời đống lửa.Đôi mắt Mellie có thể nhìn thấy rõ ràng rất nhiều thứ, ba nam nhân xa lạ tìm đến lại không thể.

Bọn họ nhìn thấy ánh lửa, trên mặt vui vẻ, rút ra đạo bên hông cùng dây thừng quấn quanh đi tới.“Kỳ quái, sao không có ai?”Cùng với hắn nghi vấn đồng thời vang lên tiếng mũi tên nhọn xé gió, một nam nhân ôm cổ ngã xuống đất, hai người khác cả kinh, nhanh chóng lưng tựa lưng cảnh giác nhìn bốn phía.Mellie bắn ra một mũi tên liền nằm ở chỗ lõn trên tường thành, không dám ra tiếng, lẳng lặng chờ đợi thời cơ thích hợp tiếp theo, hoặc là chờ bọn họ rời đi."Mẹ kiếp, đàn bà thổi kia lá gan còn rất lớn!”“Mau ra đây, còn không ra, chờ chúng ta tìm được ngươi cũng đừng trách huynh đệ chúng ta không khách khí!”Hai người lớn tiếng mắng chửi, bỗng nhiên một cái bóng từ trên tường thành bay tới dừng ở bên người bọn họ.Cảm giác thân ảnh ấy cao lớn, còn mang theo mùi máu tươi nồng đậm, hai người hoảng loạn vung đao chém, người nọ lại đưa tay bắt, làm lưỡi dao bọn họ vung ra đâm vào trên cổ bọn họ.Thình thịch hai tiếng ngã xuống đất, Mellie từ chỗ tối ló đầu ra nhìn, nhìn thấy bên đống lửa đứng một hình bóng quen thuộc.Hắn mang mũ đầu lâu, bả vai phập phồng, đang dùng sức hô hấp.Mellie mở to hai mắt, tâm tình mất mát một ngày dâng trào lên.

Cô nắm chặt cung tiễn từ trong khe tường thành nhảy xuống, tâm cũng bỗng nhiên nhảy theo một chút."Muri!"Cô không biết mình làm thể nào bổ nhào vào trên cánh tay hắn, cô chỉ cảm thấy vô cùng cao hứng.


rõ ràng chỉ qua một ngày, nhưng cô cảm thấy đã tách ra thật lâu.Trong thanh âm Muri có một chút khàn khàn biến điệu, hắn nói: "Cô gặp nguy hiểm sao."Mellie càng quan tâm trạng thái của hắn, dùng sức bắt lấy tay hắn, cao hứng lại lo lắng hỏi: "Muri, không phải anh muốn đi chỗ sâu trong vùng địa cực sao, sao lại về rồi?”Hắn xác thật đã rời đi, nhưng trên đường liền cảm thấy thực lo lắng, đến thanh âm kêu gọi đó cũng không có tâm tư nghe nối, chờ lấy lại tinh thần, hắn đã quay đầu lại tìm cô.Trên người cô như là có một sợi dây nắm lấy hắn, khiến cho hắn không thể rời xa.

Muri buồn rầu mà nhìn Mellie trước mặt.Mellie đã từ trong trầm mặc của hắn mà hiểu ra, "không yên tâm tôi sao?”Muri rũ đầu xuống, vừa rồi hắn mới giết hại người, hiện tại dưới chân còn dẫm lên máu, nhưng vừa cúi đầu như vậy, như là người thiếu niên phạm sai lầm, nôn nóng lại đáng thương.Mellie nghĩ đến trong khoảng thời gian cùng Muri tách ra, cô phải chú ý học tập sinh tồn độc lập, tốt nhất có thể trở nên rất lợi hại.Chính là giờ này khắc này, nhìn thấy Muri quay lại đây, ngực cô nóng lên, buột miệng thốt ra: "Anh đưa tôi trở về đi.”"Tôi có thể đi cùng anh vào chỗ sâu trong vùng địa cực, đi xem thanh âm anh nói kia là cái gì.”Muri nhìn chằm chằm cô, muốn biết có phải cô chỉ đang an ủi hắn hay không, nhưng hắn thấy một đôi mắt đựng đầy chờ mong, vì thế lại một lần cảm thấy được cái cảm giác lông xù lên, xoã tung ra."Chỗ sâu trong vùng địa cực rất nguy hiểm, còn thực lạnh, nếu cô đi khả năng sẽ chết." Muri chưa từng rối rắm như vậy, hắn vừa không yên tâm, lại vừa không muốn buông tay.Mellie cười, cười đặc biệt đẹp, "Tôi đã chết một lần, tôi mới không sợ chết!”Cô giang hai cánh tay, "Muri, mau dẫn tôi đi, tôi không thích nơi này.”Muri ở trong cái đầu lâu cũng cười, hắn bể Mellie lên, lướt qua tường thành phân cách nhân loại và ma thủ, chạy tới vùng địa cực.Mellie cảm giác được gió lạnh thổi quét trên mặt dần dần mang hơi thở băng tuyết.Thực nhanh lần thứ hai cô thấy được cánh đồng tuyết màu trắng đó.Muri đón gió lớn rống lên một tiếng.Mellie hào hứng đẩy ra mũ đầu lâu trên đầu Muri, hôn hắn một ngụm.Tình cảnh trong quá khứ tái hiện, Muri lảo đảo một cái, đầu cắm vào trong tuyết.hắn nhăn cái mũi bò dậy, lắc lắc tuyết trên đầu, cảm thấy mình có chút mất mặt, "....!Cô đã nói sẽ không làm như vậy.”Mellie thành thật nói: "Thực xin lỗi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.