Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 203: Vũ Đạo





Hắn thấy cô đã trở lại, lộ ra một nụ cười, mời cô :” Mọi người đều đang ăn bữa tối, cô cũng ăn cùng đi.”Tần Phi Thường không nhìn thêm những đồ ăn phát ra mùi hương và những người tranh đoạt, đi lên trước hỏi thiếu niên: "Là ai ăn mấy thứ này đầu tiên?”Thiếu niên tựa hồ không rõ vì sao cô muốn hỏi vấn đề này, vẫn trả lời: "Là ta.”Tần Phi Thường ánh mắt nhìn hắn trở nên càng thêm sâu thẳm, "Vì sao cậu muốn ăn?”"Ta đói bụng, cho nên ăn, không thể ăn sao?” Thiếu niên lông mi thật dài cùng đen nhánh trong mắt, lúc hắn đang chăm chú nhìn người khác, như là động vật nhỏ linh động thuần túy nào đó, không rành thể sự, tràn ngập tín nhiệm với người.Đổi mặt một khuôn mặt cùng đôi mắt như vậy, chỉ sợ không có ai sinh ra ác cảm với hắn, nhưng Tần Phi Thường đối diện hắn một lát, mày không tự giác nhíu lại.

Cô cầm lấy một cái khăn ăn trên bàn, ngữ khí lãnh đạm mà thấp giọng nói: "Cậu ra đây." Nói xong liền đi, cũng mặc kệ thiếu niên có thể đuổi kịp hay không.


Cô dùng khăn ăn lau ngón tay, đứng ở ngoài cửa đợi một lát, thiếu niên đi ra.Tần Phi Thường ngồi xuống, vẫy tay với hắn.

Bị cô bình tĩnh nhìn chăm chú, thiếu niên đưa tay cho cô, kết quả chính là bị cô đột nhiên kéo qua, đầu gối cô đánh vào bụng hắn, mà tay cô không chút khách khí móc vào trong miệng hắn, đè lại yết hầu hắn -- đây là động tác thúc giục nôn ra.Nếu là người bình thường, lập tức sẽ nôn ra, ít nhất cũng sẽ xuất hiện tình huống nôn khan.

Nhưng thiếu niên không có bất kì phản ứng gì, hắn chậm rãi xoay đầu, tóc dài rồi tung che trên khuôn mặt, trong miệng còn bị bắt ngậm ngón tay cô, đôi mắt xinh đẹp rõ ràng đang hỏi cô cô đang làm cái gì?Tiếp xúc với ánh mắt này, trong nháy mắt Tần Phi Thường cảm thấy thực không thoải mái, giống như là bông nhiên nhìn thấy giữa bông hoa hồng mở một đôi mắt đáng sợ.Cô bất động thanh sắc lấy ra ngón tay từ đôi môi thiếu niên đỏ bừng giống như cánh hoa, dùng khăn ăn xoa xoa nước miếng bên trên, nói: "Tôi cảm thấy đồ ăn có vấn đề, cho nên muốn làm cậu phun ra mà thôi.”Hắn không phun ra, điểm này thực phù hợp với suy đoán vừa rồi của cô.

Thiếu niên này quả nhiên không thích hợp."Hóa ra là như thế, là cô muốn giúp tôi sao." Thiếu niên nghe xong cô giải thích, ghé vào đầu gối cô, vén lên tóc che khuất khuôn mặt, tươi cười lại một lần nữa trở nên vui sướng, "Chỉ là, tôi phun không ra."Tần Phi Thường sử dụng động tác nhẹ nhàng đẩy hắn ra, "Phun không ra thì thôi, dù sao ăn cũng ăn rồi, kế tiếp bản thân cậu phải cẩn thận hơn." Thiếu niên lại giống như sinh ra tin cậy với cô, "Ta đây không ăn, ta đi theo cô.”Tần Phi Thường: "Cậu đi vào trong đại sảnh, bên kia đông người, cậu ở đó càng an toàn.”Thiếu niên: "So với bọn họ cô càng quan tâm ta, ta muốn ở cùng cô.”Tần Phi Thường: "Nếu như vậy, chúng ta cùng nhau ở đại sảnh.”Một lần nữa trở lại đại sảnh, bên trong không khí càng thêm an nhàn, mọi người ăn no đã coi chỗ này như một nơi giải trí, tốp năm tốp ba ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, bằng mắt thường có thể thấy được là thả lỏng, thậm chí còn có người cảm thấy nhàm chán, đề nghị chơi trò chơi.Tần Phi Thường không có biểu tình gì, trong lòng lại suy nghĩ những người trẻ tuổi kia chưa từng trải qua sóng gió, thật như là một đám dê con, nhìn không thấy nguy hiểm che giấu, dễ dàng bị an toàn trước mắt tê liệt tạm thời.

Ai trong số họ so với tiểu vương tử bên người cô đây đều ngây thơ hơn nhiều.Chú ý tới hai bọn họ, mấy "Người thông minh” đi lên cùng bọn họ nói chuyện.


Tần Phi Thường mắt lạnh nhìn đại thiếu gia và đại tiểu thư lên giọng ý đồ bắt chuyện cùng thiếu niên, hỏi thăm xuất thân và tình huống gia đình của hắn.Bọn họ còn coi nơi này trở thành chỗ để kết giao sao? Tất cả đều đang quanh có lòng vòng hỏi thăm chút chuyện vô dụng.Thiếu niên câu được câu không mà nói chuyện cùng bọn họ, hứng thú rất ít, Tần Phi Thường cùng một câu cũng không có, chọc đến những người tới đây muốn kết bạn cũng không kiên trì bao lâu liền hậm hực bỏ đi.

Những người trẻ tuổi này xuất thân tốt đẹp, phần lớn kiêu ngạo, không có cách nào hạ thấp tư thái, bọn họ càng nguyện ý được truy phủng mà không phải đi truy phủng người khác.Thực nhanh, cái góc này trừ Tần Phi Thường và thiếu niên đã không còn những người khác.Đột nhiên thiếu niên cảm thấy hứng thú lên chủ động hỏi cô: "Vì sao cô vẫn luôn không nói chuyện với ta?”Tần Phi Thường ngắn gọn trả lời: "Tôi mệt mỏi.”Thân thể này vốn dĩ suy yếu thiếu máu, đột nhiên đi vào nơi này, cô lại đi dạo lâu như vậy, còn không muốn ăn đồ ăn ở đây.

Thời gian dài trước sau bảo trì cảnh giác như vậy, không có thả lỏng, đương nhiên sẽ cảm thấy mệt."Vậy cô tên là gì?" Thiếu niên ngồi đoan chính, khi nghiêng người nói chuyện, cần cổ nhỏ dài ưu nhã, thanh âm càng giống như nhạc cụ động lòng người.Tần Phi Thường thoáng đánh lên tinh thần ứng phó thiếu niên quỷ dị này, cô nói ra tên thân thể này, " Lan Lạc (Lorraine), cậu thì sao?”Thiếu niên: "Ta......!Bá Đặc ( Ái Cách Bá Đặc – Ecgberht).”Thiếu niên tên là Bá Đặc này, nói ra tên của mình rồi, đột ngột hỏi: "Quá an tĩnh, cô cảm thấy ban đêm lâu đài nên có thứ gì?”Tần Phi Thường chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, suy xét một lát, chậm rãi nói: "Âm nhạc.”"Đúng vậy, âm nhạc cùng vũ hội!” Bá Đặc đôi mắt hơi hơi sáng ngời.Đại sảnh yến hội không hề dự triệu vang lên âm nhạc du dương.

Tiếng nhạc không biết từ đâu ra, cả đám dê con an nhàn cả kinh kêu lên.Cùm cụp, cửa bị mở ra.Cộp, cộp, cộp, cộp, là tiếng bước chân hai người.Phảng phất có hai người không nhìn thấy từ ngoài cửa đi vào, bọn họ chỉ có thể nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở trong đám người."A! Chân của tôi, tay của tôi! Đột nhiên không thể khống chế!" "Sao tôi đột nhiên đứng lên, cứu mạng, thứ gì!”Trong đám người một nam một nữ đứng lên, thân thể bọn họ bày ra tư thể ưu nhã nhất, đồng thời trên mặt mang theo biểu tình sợ hãi nhất, cùng với âm nhạc đi tới giữa sảnh yến hội.Bọn họ khiêu vũ trong tiếng nhạc, cô gái xoay tròn tuyệt đẹp, khóc đến sắp hỏng mất, nam sinh thân sĩ mà giơ tay đỡ eo cô ấy, vì giảm bớt sợ hãi mà miệng không ngừng mảng to.Nhưng ý chí và thân thể bọn họ chia lìa, trường hợp buồn cười mang theo quỷ dị.

Tất cả mọi người rời xa bọn họ, không dám tiếp cận.Trong một động tác nam sĩ nâng cổ nữ sĩ, đột nhiên, tay cậu trai kia dùng sức một cái, răng rắc một tiếng, vặn gãy cổ cô gái, cô gái tức khắc dừng tiếng khóc, chỉ còn một chút hô hô tàn vang trong cổ họng.Cô ấy đã chết.


cô ấy trừng lớn con mắt, thân thể vẫn cứ đang nhẹ nhàng khiêu vũ.Không thể khống chế tay mình giết chết một người, cậu trai không ngừng mắng cũng sắc mặt trắng bệch dừng toàn bộ thanh âm.Thẳng đến khi cậu ta ôm thi thể lại xoay vài vòng, mới đột nhiên phản ứng lại, kêu sợ hãi một tiếng, "Á! không --"Cậu ta khóc quá thương tâm, quá sợ hãi, vì thế giây tiếp theo, cô gái đã chết động tác thâm tình chân thành mà ôm lấy cổ cậu ta.

Lại là một tiếng răng rắc, cậu trai cũng an tỉnh xuống.Một đôi bạn nhảy cổ vặn vẹo, an tĩnh mà ở trong tiếng nhạc nhảy xong điệu khác còn lại, lúc âm nhạc kết thúc, nháy mắt thân thể gục trên mặt đất."A--!""Aaa a --!"Tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ sảnh yến hội.

Chính mắt nhìn thấy cái chết, những người trẻ tuổi kia cuối cùng cũng ý thức được cái thế giới cổ quái này không an toàn, hơn nữa còn tràn ngập ác ý đối với bọn họ.Tần Phi Thường nghiêng đầu, thấy thiếu niên Bá Đặc bên cạnh giống con nai con, giọng điệu vui sướng :” Bọn họ nhảy giỏi như các giáo viên vũ đạo của ta.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.