Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 277: Vứt Bỏ





Nhìn chằm chằm vào Tần Minh Hoàng, Kỷ Luân phát giác rau thơm bên cạnh không thích hợp, nhưng hắn nhìn cũng không thèm nhìn một cái.Bất quá là đang phát sinh hành vi kiếm ăn mà thôi, loại sợi mỏng màu lam này trước kia hắn thường xuyên thấy, đó là một loại sinh vật Không Hải, không ở trong thực đơn của tộc đàn bọn họ, hắn không để ý tới chúng nó, tựa như cá mập trong biển không để ý tới san hô không thể ăn.Tần Minh Hoàng mở cần gạt nước ra, đưa xe rời khỏi khu vực này, cẩn thận tránh đi những cái sinh vật màu lam quỷ dị đó.Lại đi về phía trước, sắc trời sáng lên, rốt cuộc cô nhìn thấy một cái trấn nhỏ ở ven đường.


Có thể xuất hiện ở địa phương thế này, trấn nhỏ đương nhiên không thể có nhiều phồn hoa, chỉ như các loại thị trấn không phát đạt bên đường.

Tần Minh Hoàng lái xe vào thị trấn, thấy hai bên phần nhiều là tòa nhà hai tầng, ba tầng, bên ngoài phủ bụi, cửa sổ đóng chặt.......!không thể nào, chẳng lẽ thật sự tận thế?Tần Minh Hoàng mới vừa nghĩ như vậy, liền thấy trên đường phía trước có hai người đàn ông chạy tới, hai người này bước chân vội vàng, trên tay một người cầm theo cái túi, lộ ra đồ ăn đặt trong túi, hai người đều cầm súng.Thấy rõ bộ dáng bọn họ, Tần Minh Hoàng thầm nghĩ không ổn, hai người này nhìn qua là vừa cướp đoạt xong.Hai người kia cũng thấy chiếc xe này của cô, sắc mặt vui vẻ, chuyển hướng chạy tới.“Dừng xe!” Bọn họ giơ súng hét lớn với cô, một người khác dứt khoát nã một phát súng uy hiếp với xe.Tần Minh Hoàng nhếch khóe miệng lên, cô cân nhắc một lát rồi chậm rãi dừng xe lại, vuốt ve súng trong tay, nghĩ làm thế nào xử lý hai người kia.

Ai ngờ hai người này đến gần xe còn chưa nói gì, liếc mắt một cái nhìn ghế sau, lập tức sắc mặt đại biển, cũng không quay đầu lại chạy mất.Làm cái gì? Tần Minh Hoàng không rõ nguyên do, theo bản năng quay đầu lại nhìn."Mẹ kiếp a!” Cô thiếu chút nữa không nhảy dựng lên, nếu không có đai an toàn thắt ở trên người, có thể đụng vào nóc xe.Ghế sau Ba Lý đã chết.


hắn ngửa đầu dựa vào ghế, hai mắt mở to, từ chung quanh hốc mắt mọc ra sợi mỏng màu lam, còn có lỗ tai và mũi, toàn bộ đầu hắn hết thảy chỗ có khe hở đều mọc ra mấy thứ kia, nhìn qua thật giống như đầu hắn mốc meo, mọc đầy nấm mốc.Tình cảnh này đã khủng bố lại ghê tởm.Một giây đồng hồ cởi bỏ đai an toàn, đẩy cửa ra đi ra ngoài, Tần Minh Hoàng cầm vũ khí, kéo ghế sau lôi đồ ngốc tiến sĩ còn đang nhìn cô cười ra.Hóa ra bị choáng váng cũng có chỗ lợi, ít nhất cùng ngồi với một khối thi thể đáng sợ như vậy còn có thể mặt không đổi sắc làm như không thấy.Chịu đựng ghê tởm, dùng gậy đẩy Ba Lý từ trong xe ra, xác định hắn đã tử vong rồi, Tần Minh Hoàng nhíu nhíu mi, nhở tới trên đường gặp phải trận mưa trái cây màu lam, cô đoán chính là do đồ vật đó.Thấy phản ứng vừa rồi của hai gã kia, hẳn là không phải lần đầu tiên nhìn thấy người chết như vậy, tình huống bên ngoài có vẻ không ổn a.Cô nhét tiến sĩ ngốc vào ghế phụ, ngăn cách ghế sau và ghế trước, "Tốt nhất anh cầu nguyện Cục Cảnh Sát vẫn còn, nếu không tôi sẽ ném anh ra ven đường rồi chạy trốn tận thế, tiến sĩ.”Tiến sĩ ngọt ngọt ngào ngào mà nhìn cô, hắn lại tiêu hóa một chút bản thể của tiến sĩ Kỷ Luân, có thể càng dễ khống chế thân thể.Ở trên đường không có người đi tới đi lui, Tần Minh Hoàng tìm được một Cục Cảnh Sát, tuy rằng hơi rách nát, nhưng nhìn qua giống như vẫn còn người.Cô kéo Kỷ Luân xuống xe, "Có ai không? Tôi cần trợ giúp.”"Nơi này chỉ còn một mình tôi." Từ cửa cửa sổ lộ ra một khuôn mặt nam nhân trung niên mệt mỏi, ngậm một cây thuốc, "Cô gái, hiện giờ ai cũng cần trợ giúp, chỉ là ai cũng không giúp được ai.”Ông ta nhìn chiếc xe đỗ ở một bên, "Ít nhất cô còn có chiếc xe, nhanh rời khỏi khu 118 đi, đi nơi khác có lẽ sẽ tốt hơn một chút."Quả nhiên, nơi này đã xảy ra tai nạn đáng sợ, cho nên thể cục hỗn loạn.

Tần Minh Hoàng một chút cũng không ngoài ý muốn, nhưng thực khó xử, "Tôi nhặt được một người, có thể ném hắn ở cửa Cục Cảnh Sát sao?”Người trung niên: "Nhặt được......!trẻ con sao?"Tần Minh Hoàng chụp vai Kỷ Luân, "Không, là tên ngốc này, không biết nói, chỉ biết cười.”Kỷ Luân ôn nhu mà nhìn cô, trở tay bắt được tay cô, tiếp theo quỳ một gối xuống đất, lắp bắp nói: "Tôi......!yêu em, xin em, gả cho tôi.”Tần Minh Hoàng: "Hả?”Người trung niên: "Ai, thể đạo đã như vậy, tình lữ tuổi trẻ cũng đừng giận dỗi, nhanh đi đi."Ông ấy bang một tiếng đóng cửa sổ lại, không phản ứng với hai người.Mặt vô biểu tình trở lại trên xe, lái đi một đoạn, Tần Minh Hoàng lại lần nữa dừng xe ở một giao lộ, mở cửa xe, chỉ chỉ ra bên ngoài với Kỷ Luân, "Đi xuống."Ý thức được sắp phát sinh cái gì, thoáng thích ứng tư duy nhân loại, Kỷ Luân ngồi dí trên chỗ ngồi, không chịu rời đi.Tần Minh Hoàng: "Nghe đây, mặc kệ lúc trước anh đang làm chuyện phát rồ gì, nhưng bây giờ không ai quản anh, tôi cũng mặc kệ, anh xuống xe cho tôi.”"Thân ái ––" hắn u buồn nói.Tần Minh Hoàng nhấc chân đá hắn xuống, nhanh chóng đóng chặt cửa xe, rời đi!Được rồi, đã bỏ lại.Bị đá xuống xe, Kỷ Luận vẻ mặt u buồn mà từ trên mặt đất......!bay lên, tiếp theo nhảy một cái, dừng ở trên nóc xe.

hắn thương tâm nằm ở nóc xe, thân thể vỡ ra khe hở vươn mấy cái chi, dán sát vào nóc xe.Bởi vì thương tâm, các chi của hắn đều không xinh đẹp, mà hiển lộ ra bề ngoài dữ tợn hung ác.Không biết mình căn bản không ném được người, Tần Minh Hoàng thấy đường phổ phía trước lại đi ra một đám người trẻ tuổi, bọn họ tay cầm vũ khí, hùng hùng hổ hổ, phía sau là cửa hàng bị đập phá.Bọn họ thấy chiếc xe của cô đi ngang qua.


Khẳng định phải bị chặn lại, Tần Minh Hoàng rút súng ra.

Bất quá không đợi cô làm gì, đám người trẻ tuổi tay cầm vũ khí kia bỗng nhiên đầy mặt hoảng sợ mà quay đầu chạy, thậm chí có người hoảng không chọn đường cạy nắp giếng trên mặt đất nhảy xuống.Tần Minh Hoàng: "?" Lại làm sao vậy? Xe này thực đáng sợ sao?Ở trong mắt đám người trẻ tuổi kia, trên nóc xe có một con quái vật chiếm cứ, đong đưa bay múa các chi xấu xí, vừa thấy liền không dễ chọc.Bọn họ mấy ngày này đã thấy không ít quái vật, nhưng con này, từ thể tích hay là bề ngoài tới xem, tuyệt đối đều là con đáng sợ nhất.Còn đoạt xe cái gì, chạy nhanh a!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.