Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 381: Ta Lớn Tiếng Là Học Theo Ngươi





"Muốn tới sao không tới sớm chút, lúc trời lạnh còn có thể lột da làm khăn quấn cổ, giờ thời tiết đã chuyển ẩm, còn có ích lợi gì!” La Ngọc Tĩnh cầm lấy một cành củi bẻ gãy, vỗ tay ném vào đống lửa nói.Chồn hoang: "....." Bỗng nhiên nhe răng.Qua một lát, Khổ Sinh mang theo thi thể con chồn hoang lông tóc trơn mềm trở về.

La Ngọc Tĩnh nhưng thật ra không thật sự lột da nó, mùi quá nồng, treo sang một bên không quản.Khổ Sinh trên trán dán một tấm hoàng phù lâm vào ngủ say, La Ngọc Tĩnh ôm Tru Tà Kiếm ngồi dựa bên cạnh.

Theo mùi hương trên người Khổ Sinh càng dày đặc, có rất nhiều thứ hình thù kỳ quái ngửi mùi mà đến.

La Ngọc Tĩnh chống trán ở đầu gối, bịt kín lỗ tai, không nghe không thấy.Những đêm này cứ cảm thấy chung quanh mười phần chen chúc, lấp kín lỗ tại vẫn có thể nghe thấy chút thanh âm vụn vặt, giống như ở phố xá ồn ào sầm uất.


La Ngọc Tỉnh không thích hoàn cảnh như vậy, những tiếng nói thầm nghe không rõ xen lẫn vào nhau, cuối cùng đều biến thành những người xung quanh trước đây chỉ chỉ trỏ trỏ, chế nhạo nàng.Tay nàng run nhè nhẹ, lấy an hồn hương Khổ Sinh làm từ trong rương ra châm lên, đốt một cây lại một cây.Một đêm không có việc gì phát sinh, bình minh ngày hôm sau, Khổ Sinh đột nhiên mở hai mắt ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, thấy chung quanh không có thi thể đầy đất, cảm thấy thả lỏng.

Thấy bên cạnh La Ngọc Tĩnh chất đồng hương tro thật dày, hắn thật ra không nói gì thêm, chỉ kéo rương nhỏ ra nhìn, phát giác bên trong an hồn hương không còn lại mấy.Nên làm một ít hương mới.

Quanh đây có Thị Thần nhà nào?"Quanh đây a, hình như ngày trước có từ đường của Thạch thị, chẳng qua đó đều là chuyện hai trăm năm rồi, bây giờ nào có thể còn tìm được a.”Giải quyết xong chứng kinh hách thất hồn cho một đứa nhỏ, lão nhân nhà nào đó nghe Khổ Sinh hỏi Thị Thần, nói như vậy."Chúng ta đời đời sinh hoạt ở chỗ này mới biết nơi này trước kia có Thị Thần phù hộ, người bên ngoài đều không biết, vị đạo trưởng này thật là kiến thức rộng rãi a.”.Đông Châu địa phương lớn như vậy, thị tộc phức tạp, thị tộc lớn nhỏ hưng thịnh suy bại, lịch sử đủ để viết thành một quyển sách thật dày.

Mà Thị Thần thường chỉ tồn tại bên trong thị tộc ghi lại, người thường chỉ sống vài chục năm, qua hai ba thế hệ, rất nhiều thứ chưa từng được ghi chép lại cũng dần dần biến mất trong trí nhở mọi người, dần dần bị quên đi.Khổ Sinh sở dĩ rõ ràng, là bởi vì thân phận hắn đặc thù, hắn dẫm lên mỗi một chỗ thổ địa, là có thể từ hơi thở của thổ địa nhận thấy nơi này có phải địa bàn của Thị Thần khác hay không.Giống như là động vật nào đó biết dùng mùi vị khoanh ra địa bàn của bản thân, giữa các Thị Thần có thể cảm giác được mùi của đối phương có phạm vi lớn bao nhiêu, mùi của bọn họ là thân thiện hay là tràn ngập lực công kích.Nếu là Thị Thần thân thiện, Khổ Sinh liền đi, như vị Chúc thị thần trên kia, là đang suy bại, mùi cũng giống như dòng nước nhu hòa.

Nếu là loại khí tràng tràn ngập lực công kích, bài xích Thị Thần khác tới gần, Khổ Sinh cũng không muốn tiếp cận.Như là địa phương này, Khổ Sinh có thể cảm giác được đã từng xuất hiện "mùi" của Thị Thần, loại mùi này đã tiêu tán hầu như không còn, đại biểu cho Thị Thần này cũng đã tiêu vong, tiến vào địa phương này hắn đương nhiên không chỗ nào cố kỵ.Thị Thần này tuy chết đi, nhưng nơi cũ rất có khả năng còn tồn tại an hồn mộc.Theo một chỉ lộ mơ hồ, Khổ Sinh cõng La Ngọc Tĩnh lên một tòa núi thấp phụ cận, nhìn ra được từng có một con đường lên núi, còn là đường lớn, bất quá đã lâu không có người đi, bị cây cối cỏ dại bao trùm, chỉ lộ ra đường biên giới mơ hồ.Phía trước có một cây cầu gãy, vốn là cầu đá, đã bị hư hao, lưu lại một khe rãnh không vượt qua được.Khổ Sinh nhìn như không thấy cái mương chặn đường này, bước chân nhanh dần, vừa mới chuẩn bị nhảy, tóc liền bị La Ngọc Tĩnh phía sau gắt gao túm chặt."Làm sao?” Khổ Sinh dừng bước chân lại.La Ngọc Tĩnh chỉ cái rãnh lớn phủ kín đá sỏi, hỏi hắn: "Ngươi đoán ta ngã xuống, có thể chết hay không?”Mương rộng như vậy, Khổ Sinh nếu thật lướt qua, sức lực của hắn nhảy cao đến hai ba trượng, nàng có thể hợp với ghế mây yếu ớt cùng rơi rớt tan tác.Khổ Sinh nghĩ cũng đúng, liền nói: "Ta đây đánh ngất ngươi rồi ôm ngươi qua.”La Ngọc Tỉnh lộ ra biểu tình mê hoặc: "Vì sao muốn đánh ngất ta?”Khổ Sinh nói: "Nếu ngươi không ngất, chạm vào ngươi lại giãy giụa kêu to.”La Ngọc Tĩnh: "...!sẽ không.

Ta chỉ là, không thích......!ai chạm vào ta, ngươi không phải nói ngươi là cương thi sao?”Khổ Sinh không tin: "Ngươi sẽ, mấy tháng trước, ta chỉ túm tay ngươi, ngươi đã khóc lớn gào to với ta!”La Ngọc Tĩnh thấy hắn dây dưa, thanh âm nháy mắt so với hắn còn lớn hơn: "Ta nói sẽ không chính là sẽ không! Dây dưa mãi không dứt, nhanh ôm ta qua đi! Lúc trước là ngươi thúc giục thúc giục thúc giục! Giờ lại động tay động chân!”Nàng gần đây tùy thời ở trạng thái cực độ trầm lắng hoặc cực độ táo bạo, khiến người ta nắm không rõ.

Khổ Sinh duỗi tay ôm nàng, miệng nói: "Không được lớn tiếng!”La Ngọc Tĩnh: "Ta lớn tiếng là học theo ngươi!”Tuy rằng nói sẽ không giãy giụa, nhưng lúc Khổ Sinh bể nàng lên, vẫn cứ cảm giác được thân thể nàng cứng đờ, vì thể hắn cũng nháy mắt cứng lại rồi, cảnh giác mà nhìn nàng, chuẩn bị lúc nàng bắt đầu khóc thì buông nàng ra.Nhưng không có, La Ngọc Tĩnh chủ động ôm lấy cổ hắn, cố định mình ở trên người hắn.Nàng vẫn cứ bài xích cùng tiếp cận người khác, nhưng loại mùi hương thoang thoảng trên người Khổ Sinh này nàng ngửi được quá nhiều từ an hồn hương.


Chỉ cần ngửi được mùi hương đó, theo bản năng, nàng cảm thấy bình tĩnh an tâm, đối với hắn cũng không có bài xích.Một tay ôm chân nàng, một tay đỡ lưng nàng, Khổ Sinh yên lặng lui ra phía sau hai bước, sau đó nhảy về phía trước.

Hắn nhảy lên cao, tóc rối tung bay, một chút lướt qua khe rộng, nhẹ nhàng dừng ở trong bụi cỏ bên kia.La Ngọc Tĩnh nhanh chóng buông hắn ra, cúi đầu nôn khan.

Khổ Sinh sửng sốt, giang hai tay theo bản năng chạm vào vai nàng, lại bỗng nhiên lùi về.Nhịn xuống cảm giác nôn khan, La Ngọc Tĩnh thấy Khổ Sinh ngồi xổm cách mình hai mét, thần sắc có một ít phức tạp, thật giống như......!lúc trước sau khi bị Tru Tà Kiếm sạch sẽ ghét bỏ.La Ngọc Tĩnh lau lau miệng, giải thích: "Không phải tại ngươi, ta chịu không nổi cái cảm giác từ chỗ cao rơi xuống.”-- nàng chết như thế.Khổ Sinh không hé răng, lại nhảy trở về cũng mang theo những tạp vật đó lại đây, một lần nữa lên đường, đi qua cỏ dại lớn lên vào ngày xuân, đường phía trước khúc khuỷu, dần dần xuất hiện rất nhiều thạch điêu[ đá điêu khắc] lớn lớn bé bé khắc thành hình cá.Những thạch điêu đó có ở trong đồng cỏ bảo tồn hoàn hảo, có chôn ở dưới tàng cây lộ ra một cái đuôi cá hoặc đầu cá, có vỡ vụn thành khối, ở thạch điêu hình cá mặt ngoài còn có thể thấy sót lại một ít sơn đỏ, những con cá này từ trước hắn là sơn màu đỏ."Hửm? Có một cái thuật che mắt." Khổ Sinh ngồi xổm xuống sờ soạng một lát, lần thứ hai đứng lên, dưới chân đạp vỡ mấy khổi gạch đá, La Ngọc Tĩnh chỉ cảm thấy hoa mắt, không biết hắn đi thể nào, rừng cây phía trước trở nên rộng mở thông suốt, lộ ra một tòa nhà sập hơn một nửa.Nhà xây bằng đá đại khí vững chắc, điêu khắc hoa văn và hình thú lại có vẻ tinh xảo mỹ lệ.Khổ Sinh ở trong nhà tìm được an hồn mộc, tìm ra một cây già sắp chết héo, hắn chuẩn bị chế hương ngay tại chỗ, La Ngọc Tĩnh nhìn nhìn dinh thự hoang tàn vắng vẻ, thấy hồ nước trong viện còn bơi lội mấy con cẩm lý màu đỏ.Nàng trở lại bên Khổ Sinh, xem hắn bẻ nhánh cây héo xuống phơi, đem những bộ phận đã khô ráo đó nghiền thành bột phấn."Về sau, ta cứ như vậy luôn đi theo ngươi sao?” La Ngọc Tĩnh ngồi xuống hỏi.Cộc cộc cộc thanh âm đảo vụn gỗ dừng lại, lại lần thứ hai vang lên."Ngươi muốn chạy? Ngươi trốn không thoát.” Khổ Sinh nói.La Ngọc Tĩnh lắc đầu nói: "Không có, ta chỉ đột nhiên cảm thấy, cũng khá tốt.

Thêm mấy năm nữa chờ ta chết, ngươi chém cái lệ quỷ là ta này, chúng ta cũng coi như đâu đã vào đấy.”"Nếu sinh mệnh chỉ có lâu như vậy, ta cũng không cần suy nghĩ về sau muốn làm gì.....!Đến lúc đó, trước khi ngươi muốn chém ta, có thể mang ta đi Du Châu nhìn xem sao? Nơi này cũng có Du Châu đúng không?”Động tác Khổ Sinh nghiền vụn gỗ lại dừng lại, hắn ngồi xổm nơi tối, mày không tự giác nhíu lại: ".....!Du Châu?”"Là quê quán của ta......!Có thể vậy đi, ta không biết thế giới này có phải thế giới kia của ta hay không, nơi này có nhiều yêu tinh quỷ quái như vậy, nhưng thế giới của ta không có.

Còn có Thị Thần, ta cũng chưa từng nghe nói.”Khổ Sinh không biết nên trả lời như thế nào, vì thế chỉ nói: "Hôm nay ngươi nói rất nhiều.”La Ngọc Tĩnh ngậm miệng, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh phơi nắng.

Khổ Sinh đảo vụn gỗ vài cái lại liếc nhìn nàng, đảo vài cái lại liếc nhìn nàng, tựa hồ có chuyện muốn nói."Nói.” La Ngọc Tĩnh nói.Khổ Sinh đưa bát đá nghiền vụn gỗ trong tay cho nàng, nói: "Nếu ngươi không có việc gì, cùng nhau nghiền vụn gỗ?"La Ngọc Tĩnh tiếp nhận, mặt vô biểu tình dùng sức mà lấy cục đá đập vụn gỗ, tiếng cộc cộc nối thành một mảnh.

Khổ Sinh đem thanh gỗ khô vặn thành vụn gỗ lại đảo thành tro, thầy La Ngọc Tĩnh dùng sức đập đá, khô cằn nói với nàng: "Ngươi dùng an hồn hương cũng nhanh quá đó, đành phải làm nhiều một ít."Tiếng đảo vụn gỗ nháy mắt trở nên lớn hơn nữa.


La Ngọc Tĩnh đập vụn gỗ một ngày, buổi tối tay đều nâng không nổi, việc tiếp theo chỉ có thể để Khổ Sinh một mình hoàn thành.Hắn ở dưới đèn dùng Tru Tà Kiếm cắt cánh tay mình, nặn ra vài giọt máu xen lẫn trong hương tro, quấy hỗn hợp.

La Ngọc Tĩnh lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy hắn chế hương, lúc này mới hiểu vì sao hương đốt lúc ấy có mùi hương thoang thoảng như trên người hắn.Nàng cuốn chăn nằm ở trên chiếu, nhìn Khổ Sinh vùi đầu chế hương, chậm rãi ngủ.

Mỗi ngày trước khi nàng nhắm mắt lại, đều nhìn thấy Khổ Sinh, hắn cách nàng một khoảng cách, trông coi nàng, giống như môn thần.Thấy nàng ngủ, Khổ Sinh xoa nhẹ một nắm hương ném vào đống lửa, thực nhanh liền có mùi khói nhàn nhạt quanh quẩn, hương mới bốc cháy lên, khói hơi khác với lúc trước, bởi vì an hồn mộc khác nhau, nhưng cái mùi hương nhàn nhạt này thì bất biến.

Ngửi khí vị này, La Ngọc Tĩnh ngủ càng thêm an ổn, một đêm vô mộng.Thời tiết ngày xuân, ven đường nở rất nhiều hoa, đều mỹ lệ.Lộc Thành nhiều bạch ngọc lan, La Ngọc Tĩnh được Khổ Sinh cõng, ngửa đầu nhìn những cây bạch ngọc lan cao lớn đó, vừa lúc một đóa bạch ngọc lan từ trên ngọn cây rơi xuống, nàng duỗi tay đón được.Ngọc lan trắng tinh thơm ngát rơi trong tay một nữ tử tố y thanh lệ thoát tục như bạch ngọc lan, một màn này thực sự cảnh đẹp ý vui.“Thật là một mỹ nữ xinh đẹp như hoa." Một nam tử quất ngựa đi qua nhìn thấy một màn này, mắt lộ ra kinh diễm, ghìm ngựa dừng lại hỏi chung quanh, "Đây là người nào?”"Chưa từng thấy, hẳn là người bên ngoài đi qua Lộc Thành, nhìn bộ dáng tựa hồ là đạo sĩ.” Gã sai vặt nói."Một quái đạo sĩ, sao lại mang theo nữ tử xinh đẹp như thế.

Đi, qua hỏi một chút.”La Ngọc Tĩnh vuốt ve cánh hoa ngọc lan mềm mại, chợt nghe một tràng tiếng vó ngựa, một nam nhân mang theo hai gã sai vặt đuổi tới đây, lớn tiếng nói: "Vị đạo trưởng này dừng bước! Ta là Bành Nguyên người Lộc Thành, từ trước đến nay thích kết giao kỳ nhân, đạo trưởng nhìn qua bất phàm, không biết có cho hãnh diện đến phủ ta, để ta chiêu đãi một phen?”Nói thật hay, nhưng đôi mắt kia không ngừng di chuyển ở trên người La Ngọc Tĩnh, thèm nhỏ dãi không hề che giấu: "Còn có nương tử sau lưng đạo trưởng này, bộ dáng thật là tốt, không biết là người phương nào?”Dọc đường đi, rất nhiều người đều coi La Ngọc Tĩnh như là lệ quỷ mà đạo sĩ thu phục, không dám tới gần, người này ngược lại, sắc đảm bảo thiên[ mê gái lộ rõ], biết rõ có dị thể nhưng còn muốn tới tìm tòi nghiên cứu.Khổ Sinh nhíu mày lại, trở tay sờ Tru Tà Kiếm, lại sở không thấy.

La Ngọc Tĩnh giành trước hắn một bước, keng một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ vào Bình Nguyên, bạo nộ dựng lên: "Câm miệng, cẩu nam nhân, cút xa một chút!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.