Ngày hôm sau, Tăng Tử Kiều tỉnh lại, trên giường chỉ còn một mình cô. Nhớ lại mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua, Tử Kiều bát giác đưa hai tay ôm mặt, cô lúc này phải chăng được gọi là khổ tận cam lai?
Xuống khỏi giường, vào phòng vệ sinh, Tăng Tử Kiều soi mình trong gương, đôi mắt cô sưng đỏ như hạt đào, có thể thấy tối qua cô đã khóc thảm thiết đến mức nào. Sau khi tắm xong, Tử Kiều thay bộ quần áo rộng rãi rồi xuống dưới nhà.
Nghe thấy tiếng động truyền ra từ bếp, Tử Kiều ngước mắt nhìn thì thấy Tăng Tử Ngạo dường như đang bận rộn gì trong đó.
Tăng Tử Ngạo nghe tiếng bước chân bên ngoài, quay đầu lại nhìn Tử Kiều nhoẻn miệng cười: "Bữa sáng sắp xong rồi!" Nụ cười của anh lúc nào cũng tuyệt đẹp, ấm áp và xán lạn như nắng tháng ba, khiến người ta say đắm mê mẩn.
Tăng Tử Kiều từ từ ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn vào bóng dáng bận rộn của anh, lúc này cô thấy mình chẳng khác nào như đang nằm mơ.
Một lúc sau, Tử Ngạo bê ra một đĩa trứng rán vàng rộm, nhìn vào màu sắc, có thể thấy người làm ra thường xuyên vào bếp.
Anh múc hai bát cháo, bê thêm một ít món ăm đã chuẩn bị từ trước ra: "Trước đây khi du học bên Mỹ, sáng nào anh cũng ăn trứng rán, về sau cứ thấy trứng rán là buồn nôn, anh thề rằng sẽ không bao giờ ăn món này nữa. Mãi cho đến khoảng thời gian trước, ăn trứng do em làm, anh mới bắt đầu ăn lại. Anh cho rằng món trứng chiên của mình khá ngon, thế nhưng so với của em thì đúng là thua xa mười vạn tám ngàn dặm."
Tử Kiều xắn một miếng trứng cho vào miệng, mùi thơm, vị vừa phải, không ngấy, nhai mấy miếng, trứng không non mà cũng không già, đây đích thực là món trứng chiên rất ngon chứ không hề tầm thường như anh nói.
"Sao thế, không ngon hả?" Tử Ngạo ngừng lại, căng thẳng lên tiếng.
Tử Kiều định thần đáp: "Không phải." Nói xong, cô liền cúi đầu ăn cháo, mãi cho tới khi bữa sáng kết thúc, cô vẫn chẳng nói thêm một câu nào. Tử Ngạo cũng im lặng, không nói thêm gì.
Ăn sáng xong, Tăng Tử Kiều ngồi trên sô pha, lặng lẽ nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, cô dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, thế nhưng thực tế trong đầu lại hoàn toàn trống rỗng. Mãi cho tới khi Tăng Tử Ngạo đứng chắn trước bầu trời trong xanh đó, cô mới ngước mắt nhìn về phía anh.
Hai đầu mày anh khẽ nhíu lại, sau đó ngồi xổm trước mặt cô: "Em đang nghĩ gì thế?"
"Không biết nữa." Tử Kiều cúi đầu xuống rồi bổ sung thêm: "Em thực sự chẳng nghĩ gì cả."
"Ừm!" Tăng Tử Ngạo khẽ đáp lại, đưa tay vuốt lọn tóc xòa trước mặt sang bên tai cho cô rồi nói: "Anh rất thích dáng vẻ tùy tiện của em lúc này. Trước đây em luôn chú trọng ngoại hình, cho dù là đang ở nhà, em cũng để cho bản thân chẳng khác nào một tiên nữ không vướng bụi trần. Anh nghĩ, điều này chắc có liên quan đến anh, đúng không? Em không muốn để anh nhìn thấy em mặc đồ trong nhà, với mái tóc rối bời đi lại khắp nơi. Có lẽ là do anh đã từng nói, anh thích những cô gái ăn mặc xinh đẹp, gọn gàng... Anh xin lỗi!"
Miệng Tử Kiều khẽ cử động, định nói gì đó nhưng cổ họng như mắc nghẹn, chẳng thể nào thốt thành tiếng. Đúng, trước kia, anh đã từng nói, anh ghét nhất dáng vẻ lôi thôi của các cô gái, cho nên bất cứ lúc nào cô cũng chú ý bề ngoài của mình. Thế là, cô bắt đầu đeo chiếc mặt nạ búp bê Barbie sống hơn mười năm liền.
Tăng Tử Ngạo ngồi xuống trước mặt Tử Kiều, nắm bàn tay cô một cách tự nhiên, rồi tiếp tục nói thêm: "Anh nghĩ, em học đánh đàn không phải vì em thích dương cầm mà bởi vì Đổng Ninh cũng biết đánh đàn, có đúng không?"
Tử Kiều mím chặt môi không nói câu nào.
"Còn nữa, em học nấu ăn có phải cũng vì anh không?" Anh tiếp tục nói.
"Không biết nữa." Hai mắt Tử Kiều lại long lanh đầy lệ, sau đó từ từ tuôn rơi.
Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho cô: "Xin lỗi em, anh suýt thì quên mất, em đã không nhớ chuyện quá khứ nữa. Em không biết cũng chẳng sao hết, sau này, mỗi ngày anh đều kể cho em nghe những chuyện trước kia. Ban đầu, anh hẹn hò với Đổng Ninh hoàn toàn không phải do anh thích nghe cô ấu đánh đàn, mà vì cô ấu có đôi mắt rất giống với em, rất chuyên chú mỗi khi làm chuyện gì đó. Dáng vẻ khi đánh đàn, ngồi làm bài tập của cô ấy cũng rất giống em, rõ ràng rất khó khăn nhưng quyết không chịu từ bỏ."
Tăng Tử Kiều ngước mắt nhìn anh, bật cười thành tiếng: "Anh thật đúng là quá đáng, ít nhiều gì người ta cũng đã đoạt giải, còn em chẳng có gì hết."
Tử Ngạo mỉm cười lại cúi xuống nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: "Lúc đó, khi thấy dáng vẻ của cô ấy, anh liền tưởng tượng không biết khi em đánh đàn sẽ như thế nào. Anh thực sự không thể ngờ rằng, em lại nói với mẹ muốn học đánh dương cầm. Anh thích nghe em đánh đàn, tiếng đàn của em có tình cảm hơn Đổng Ninh. Từ tiếng đàn của em, anh có thể cảm nhận được thứ tình cảm luôn luôn bị kìm nén, thực ra anh còn khổ sở hơn em rất nhiều. Bắt đầu từ khi tốt nghiệp cấp ba, anh vẫn luôn phải kìm nén cho tới tận tối hôm qua. Đây đều là do anh tự gây ra, đáng đời."
Tăng Tử Kiều cúi đầu xuống.
"Muốn có được trái tim của một người đàn ông, thì phải nắm được dạ dày người đó trước. Nếu nói em học nấu ăn cũng vì anh, vậy thì em đã thành công rồi! Khoảng thời gian sau khi tranh cãi với em, ngoại trừ rượu, anh gần như chẳng ăn nổi thứ gì, đã gầy đi mấy cân rồi này. Bởi vì anh mắc phải căn bệnh cũ, mỗi lần ăn một thứ gì đó, đều nghĩ, nếu đổi lại là em nấu thì mùi vị sẽ như thế nào, nhất định sẽ ngon hơn rất nhiều." Tử Ngạo ngưng lại đôi lát rồi bổ sung thêm: "Không phải anh đang cố tình nói lời ngon ngọt để lấy lòng em đâu. Khoảng thời gian chia xa, anh thực sự chẳng muốn ăn uống gì cả."
Tử Kiều ngước mắt nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm của anh đang sáng lóa như đá quý. Cô mím chặt môi, không còn im lặng như trước nữa: "Anh chắc chắn.. những lời anh nói hôm qua không phải là nhất thời bộc phát, vì không muốn em làm chuyện ngốc nghếch, nên mới nói với em như vậy? Anh chắc chắn anh có thể bỏ qua tất cả những quan niệm đạo đức, cho dù có người chỉ thẳng vào mặt mắng anh là kẻ biến thái, anh vẫn không bao giờ vứt bỏ em? Anh chắc chắn là muốn em làm vợ chứ không phải em gái của anh?"
Tăng Tử Ngạo nhoẻn miệng mỉm cười, nắm lấy bàn tay cô, sau đó đặt lên miệng mình, hôn nhẹ một cái, rồi nghiêm túc nói: "Ừm, anh chắc chắn, cho dù cả thế giới này có nói anh là kẻ biến thái, anh cũng không bao giờ buông tay. Cho dù em buông tay, anh cũng không từ bỏ. Tăng Tử Kiều, anh yêu em. Đây không phải là tình yêu của anh trai dành cho em gái mà là của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ."
Ba từ "anh yêu em" luôn khiến con người ta cảm động nhất, trái tim Tử Kiều vô cùng xúc động trước những câu nói chân thành, sâu sắc của anh, nước mắt lại không kìm nén được cứ thế tuôn rơi.
Anh buông tay cô ra, ôm lấy khuôn mặt cô rồi nhẹ nhàng hôn lên những giọt lệ kia. Dần dần, nụ hôn đó chuyển xuống mắt, mũi, và khi đến trước đôi môi của cô, anh dừng lại.
Tử Kiều mở mắt ra, vừa hay bắt gặp nụ cười tinh nghịch của anh, ngay lúc sau, đôi môi anh chiếm lĩnh đôi môi cô.
Tăng Tử Ngạo dùng hành động chứng minh mọi thứ, anh trai sẽ không bao giờ hôn em gái như vậy, chỉ có một người đàn ông yêu sâu sắc một người phụ nữ, mới có được nụ hôn nóng bỏng mà điên cuồng đến vậy.