Như Em Hằng Mong

Chương 31



Thật ra Hứa Bảo Như không muốn cãi vã với Thẩm Độ, dù sao vào thời điểm đau lòng nhất cô cũng không có ý định hỏi một lời giải thích từ anh.

Cô đã nghĩ thông suốt từ lâu rồi.

Trở lại phòng bao, Chu Di phát hiện cảm xúc cô không đúng lắm, nhỏ giọng hỏi cô, "Làm sao vậy?"

Dương húc kêu cô hát, trên mặt cô mới xuất hiện lại nụ cười, chạy đến chọn bài.

Thẩm Độ đứng ở bên ngoài rất lâu mới trở lại phòng bao, anh đẩy cửa ra đi vào, nhìn thấy Hứa Bảo Như đang hát.

Anh đi đến ngồi xuống bên cạnh Tần Phong, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Bảo Như.

Cho dù vừa rồi giải tán trong sự không vui, nhưng khi anh nhìn thấy Hứa Bảo Như, vẫn rung động, ánh mắt anh chỉ có thể nhìn thấy mỗi cô.

Anh kiềm chế lâu như vậy, tròn một năm lớp mười hai, anh tự nói với mình, là Hứa Bảo Như thay lòng trước, cô chỉ thích anh một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà thôi, anh không muốn hao tổn tinh thần vì cô, anh cũng không cần phải nhớ đến cô.

Anh cũng không để ý cô sẽ ở bên cạnh ai, chuyện này không liên quan đến anh.

Anh đặt hết thời gian và tinh lực vào việc học tập, anh cho rằng mình có thể quên đi cô.

Nhưng mỗi lần gặp được cô ở trường học, khi nhìn thấy cô vừa nói vừa cười cũng những nam sinh khác, anh vẫn không cách nào làm bản thân không dậy sóng được. Mỗi lần gia đình hai người ăn cơm cùng nhau, anh nhìn thấy cô, vẫn sẽ rung động như vậy.

Sau khi kì thi đại học kết thúc, anh muốn đi tìm Hứa Bảo Như.

Thậm chí anh còn từng đi đến thành phố Giang. Anh muốn tỏ tình với Hứa Bảo Như một lần nữa.

Thẩm Độ là người kiêu ngạo như vậy, làm đến mức độ này, có nghĩa là đã thích đến mức không kiềm chế được.

Anh đến thành phố Giang, hỏi thăm được địa chỉ nhà ông nội cô, nhưng trên đường đi đến đó, vừa khéo gặp Hứa Bảo Như và bạn đang uống trà sữa ở tiệm đồ uống ven đường.

Anh nghe bạn cô hỏi cô rằng, có phải cô còn thích Thẩm Độ không.

Lúc ấy Hứa Bảo Như cười, nói: "Sao có thể chứ. Tớ sẽ không thích cậu ấy nữa, vĩnh viễn sẽ không thích cậu ấy nữa."

Thẩm Độ không đến tìm cô nữa.

Anh trở lại thành phố S, muốn hoàn toàn quên đi Hứa Bảo Như.

Nhưng anh không tuyệt tình được như Hứa Bảo Như. Có thể nói thích là thích, nói không thích liền không thích.

Không ai dạy anh, làm cách nào mới có thể dễ dàng không thích một người nữa.

Anh nghĩ đến rất nhiều cách, nhưng vô ích.

Nghĩ đến Hứa Bảo Như, vẫn rất thích cô.

Đến đại học, anh nhận được rất nhiều lời tỏ tình, ở mọi ngõ ngách trong trường đều có thể bị chặn lại và được tỏ tình.

Nhưng anh chỉ cảm thấy phiền thức, không một ai có thể so với Hứa Bảo Như.

Không xinh đẹp như Hứa Bảo Như, không đáng yêu như Hứa Bảo Như, không hiền dịu như Hứa Bảo Như. Cũng sẽ không có ai giống Hứa Bảo Như, nửa đêm đưa anh ra ngoài uống rượu.

Không một ai giống Hứa Bảo Như, trong mắt tràn đầy sao sáng, khiến anh nhìn một cái đã thất thủ.

Sẽ không một ai có thể so với Hứa Bảo Như.

Thẩm Độ uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, Tần Phong cũng phải khuyên nhủ, "Cậu uống ít thôi, một hồi sao về được."

Thẩm Độ không để ý đến anh ấy, tiếp tục rót rượu vào ly.

Mọi người chơi ở KTV đến rạng sáng mới kết thúc.

Chu Di có bạn trai đến đón, mấy nam sinh cũng lần lượt đi về.

Hứa Bảo Như đi đến quầy thanh toán tính tiền, trong phòng bao chỉ còn lại Thẩm Độ và Tần Phong.

Thẩm Độ tựa vào ghế sofa, anh uống không ít, đã rất say rồi.

Tần Phong đi đến kéo anh, nói: "Đi thôi, đưa cậu về này."

Thẩm Độ không nhúc nhích, anh cản tay Tần Phong lại, nói: "Cậu đi trước đi."

Tần Phong hơi kinh ngạc, "Cậu uống đến như vậy rồi, tớ đi làm sao được chứ?"

"Bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi."

Tần Phong: "? ? ?"

Tần Phong mông lung nửa buổi trời, cho đến khi Bảo Như trở lại, anh mới kịp phản ứng lại trong nháy mắt.

Anh lập tức hiểu ra, liền quay đầu nói với Hứa Bảo Như, dáng vẻ rất gấp, "Bảo Như, vừa rồi bạn cùng phòng tớ gọi điện thoại đến, nói trường học kiểm tra phòng ngủ, tớ phải đi về ngay, Thẩm Độ nhờ vào cậu nhé!"

Nói xong cũng không chờ Hứa Bảo Như trả lời, anh gấp gáp rời đi.

Hứa Bảo Như cũng bối rối, cả nửa ngày cũng không phản ứng lại.

Cô nhìn về phía Thẩm Độ theo bản năng.

Thẩm Độ không nhìn cô, cầm điện thoại trên bàn trà lên, nói: "Không cần phải để ý đến tớ, các cậu về trước đi."

Giọng nói của anh rất thấp, rõ ràng có mấy phần say.

Hứa Bảo Như không muốn quan tâm chuyện này, nhưng thật sự không thể mặc kệ anh được.

Ngoài những chuyện khác ra thì quan hệ giữa hai nhà họ cũng không tệ. Trước khi đến đây học, dì Thẩm đã nói với cô, đến nơi này hai người phải giúp đỡ lẫn nhau.

Hơn nữa, hôm nay tâm trạng anh không tốt như vậy, là vì vừa rồi ở bên ngoài, hai người cãi vã và giải tán trong không vui.

Bất kể là từ phương diện nào, Hứa Bảo Như cũng không thể mặc kệ anh được.

Cô nói với các bạn cùng phòng một tiếng, bảo các cô ấy về trước.

Các bạn cùng phòng cũng không hỏi nhiều, mấy cô gái cùng nhau đi về trước.

Nhóm bạn bè rời đi, Hứa Bảo Như mới đi đến đại sảnh cùng Thẩm Độ.

Vào lúc này có rất nhiều người tan cuộc, hầu hết đều đứng chờ ở cửa thang máy.

Hứa Bảo Như và Thẩm Độ vừa đi qua, mọi người đều vô thức nhìn về phía hai người.

Cũng hết cách, một gái xinh, một trai đẹp, tự nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt người khác.

Thang máy xuống rất nhanh, Hứa Bảo Như đứng xếp hàng đi vào.

Sau khi cô và Thẩm Độ đi vào, lại có mấy người đàn ông say rượu tiến vào.

Không biết tại sao, cho dù Thẩm Độ uống rượu, Hứa Bảo Như cũng không cảm thấy khó ngửi. Trên người anh vẫn luôn có mùi vị rất sạch sẽ.

Nhưng mấy người đàn ông này vừa tiến vào, Hứa Bảo Như cảm thấy rất khó ngửi. Nhất là trên người họ còn có mùi mù hôi rất nặng.

Hứa Bảo Như có hơi khó chịu, lui về phía sau theo bản năng.

Cô lùi về bên người Thẩm Độ, cổ tay bị Thẩm Độ cầm lại. Trước khi cửa thang máy đóng lại, Thẩm Độ trực tiếp kéo cô đi ra khỏi thang máy.

Hứa Bảo Như hơi sững sốt, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Độ.

Thẩm Độ không nhìn cô, nói: "Chờ lượt thang máy khác."

Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, cô đoán được có thể là Thẩm Độ nhìn thấy mình khó chịu.

Cô nhìn Thẩm Độ một hồi, mới rời mắt đi, ngẩng đầu nhìn về phía thang máy.

May mắn là lượt thang máy mà nhóm người kia vào đi xuống, lúc lượt thang máy thứ hai xuống, thì không có mấy người nữa.

Ra bên ngoài, Hứa Bảo Như đi đón xe.

Nhưng thời điểm này có rất nhiều người tan cuộc, cũng không dễ đón xe lắm.

Hứa Bảo Như không thể làm gì khác, đành lấy điện thoại ra đón xe, nhanh chóng có tài xế nhận chuyến, cô quay đầu lại nhìn Thẩm Độ, anh ngồi ở ghế bên cạnh bồn hoa, người hơi khom lại, hai cùi chỏ tay chống trên đầu gối, cúi đầu, dáng vẻ trông có hơi khó chịu.

Hứa Bảo Như đi đến, cô ngồi xổm xuống trước mắt Thẩm Độ, nhỏ giọng hỏi anh, "Cậu rất khó chịu à?"

Thẩm Độ ngước mắt nhìn cô, ừ một tiếng rất nhẹ.

Hứa Bảo Như giơ tay lên sơ trán anh theo bản năng, sau đó nhíu mày lại, "Có hơi nóng."

Cô hỏi: "Ký túc xá của cậu có thuốc giải rượu không?"

Cô sợ ngày mai Thẩm Độ sẽ nhức đầu.

Thẩm Độ nói: "Không về ký túc xá, không vào được."

"Hả? Vậy làm sao bây giờ?"

Thẩm Độ: "Trở về chung cư."

Thẩm Độ có mua một căn chung cư ở thành phố này, mua từ rất nhiều năm trước.

Sau khi khai giảng, anh tìm người dọn dẹp lại căn hộ. Thật ra thì anh không quá thích cuộc sống tập thể, nên cuối tuần sẽ trở về chung cư.

Đón xe đến chung cư của Thẩm Độ, Hứa Bảo Như đến tiệm thuốc bên cạnh tiểu khu mua thuốc giải rượu trước, sau đó mới đi theo Thẩm Độ về căn hộ.

Quả thật tối nay Thẩm Độ uống không ít, say là thật, khó chịu cũng là thật.

Sau khi về đến nhà, anh liền ngồi xuống ghế sofa, dựa người vào lưng ghế, cúi đầu xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Rượu phẩm của Thẩm Độ luôn luôn rất tốt, dù uống say cũng rất yên tĩnh. Nhất là lúc anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hệt như chỉ đang ngủ mà thôi.

Hứa Bảo Như đặt thuốc đã mua lên bàn trà, sau đó tìm bốn phía xem có nước suối không.

Trên bàn trà còn nửa chai nước chưa uống hết, cũng không biết đã để bao lâu rồi.

Hứa Bảo Như ném chai vào thùng rác, đi vào phòng bếp.

Trái lại thì trong tủ lạnh có nước suối, cô lấy ra, định đưa thẳng cho Thẩm Độ luôn, nhưng lại sợ nước quá lạnh, nghĩ ngợi một hồi, vẫn cầm ấm nấu nước đến nấu nước.

Đến khi nấu nước xong, Hứa Bảo Như rót nước nóng vào trong ly, lại rót thêm một ít nước suối lạnh vào, sau đó mới bưng ly đi ra khỏi phòng bếp.

"Thẩm Độ, uống thuốc đi."

Hứa Bảo Như đi đến ngồi xuống trước bàn trà, đặt ly nước lên bàn, sau đó lấy ra hai viên thuốc giải rượu.

Cô vừa lấy thuốc giải rượu ra khỏi vỉ, vừa nói: "Thẩm Độ, khoan ngủ, uống thuốc trước đã, nếu không ngày mai cậu có nhức đầu thì tớ cũng không chịu trách nhiệm đâu đấy."

Thẩm Độ vẫn không quan tâm đến cô.

Hứa Bảo Như ngẩng đầu nhìn, Thẩm Độ trông như đã ngủ.

Cô đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Thẩm Độ, nghiêng đầu, đưa tay quơ quơ trước mắt Thẩm Độ.

Thẩm Độ vẫn không phản ứng lại, ngủ thật rồi.

Hứa Bảo Như thở dài, cô ngồi lại xuống đất, bưng nước rót cho Thẩm Độ lên uống, lải nhải không ngừng, "Chắc chắn là kiếp trước tớ thiếu nợ cậu rồi, cậu đối xử với tớ tệ như vậy, mà tớ còn chăm sóc cậu. Tớ lượng thiện quá mà."

Hứa Bảo Như càng nghĩ càng cảm thấy mình là một thiên sứ nhỏ.

Cô uống nước xong, Phùng Trăn gửi tin nhắn đến, nói: [Bảo Như, tối nay cậu đừng về nữa, tối nay không kiểm tra phòng ngủ, ký túc xã đã đóng cửa rồi.]

Quả thật Hứa Bảo Như cũng không định trở về, đã muộn thế này rời, cô lười qua lại dày vò bản thân.

Cô trả lời tin nhắn của Phùng Trăn, cảm thấy rất mệt mỏi.

Hôm nay lên lớp học cả ngày, buổi tối ăn cơm xong lại đi hát, chơi đến bây giờ, cô vô cùng mệt.

Cô đứng dậy đi vào trong phòng xem thử.

Chung cư không lớn, chỉ có một phòng ngủ chính.

Hứa Bảo Như không muốn để mình chịu tổn thất, cô vào phòng, lấy một bộ quần áo của Thẩm Độ, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.

Tuy rằng hiện tại đã cuối tháng chín, nhưng thật ra vẫn rất nóng. Cô không cách nào đi ngủ được nếu chưa tắm rửa.

__

Thẩm Độ nằm ngồi trên ghế sofa ngủ cả một đêm, anh ngủ tương đối sâu, một đêm không nhúc nhích mấy. Cho đến hôm sau khi tỉnh lại, cổ nhức mỏi.

Anh nhíu mày, giơ tay xoa xoa gáy theo bản năng.

Một đêm say rượu, cả đầu cũng đau nhức.

Anh không kiềm được nhíu chặt mày, lờ mờ một hồi, mới nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua.

Ánh mắt chú ý đến trên bàn trà nhỉ, một chiếc ly không, bên cạnh còn có hai viên thuốc giải rượu.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa theo bản năng, giày Hứa Bảo Như vẫn còn ở đó.

Anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Hứa Bảo Như đang nằm trên giường mình ngủ say. Cô nghiêng người, mái tóc dài xõa tung trên gối và chăn.

Hai cánh tay để ở bên ngoài chăn, một chân còn bị lộ ra ngoài.

Thẩm Độ nhìn một hồi, không làm ồn ào đến cô, đến tủ quần áo lấy đồ, đi đến phòng tắm tắm rửa.

Sau khi Thẩm Độ đi ra ngoài, trong chốc lát sau, Hứa Bảo Như đã tỉnh lại.

Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy từ trên giường, nhìn căn phòng xa lạ, ngơ người một hồi, mới nhớ ra đây là phòng của Thẩm Độ.

Cop mang dép đi xuống giường, muốn vào phòng vệ sinh, phát hiện cửa đang đóng, Thẩm Độ ở bên trong.

Cô dứt khoát đi đến ngồi xuống ghế sofa, lại xụi lơ dựa vào ghế sofa.

Thẩm Độ tắm xong đi ra, đã nhìn thấy Hứa Bảo Như nằm trên tay vịn ghế sofa ngủ.

Cô mặc áo sơ mi của anh, đôi chân thon dài trắng nõn vô cùng chói mắt.

Hứa Bảo Như nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức mở mắt ra, nhìn thấy Thẩm Độ đứng ở cửa phòng tắm, đang nhìn quần áo trên người cô.

Cô cúi đầu nhìn mình, giải thích: "Trên quần áo tớ đều là mùi rượu, phải giặt, nên mượn quần áo của cậu. Một hồi sẽ trả lại cho cậu."

Thẩm Độ rời mắt sang chỗ khác, đi vào trong phòng ngủ.

Hứa Bảo Như đi vào phòng tắm rửa mặt, xong xuôi thì đi ra ban công xem thử quần áo của mình, đã khô. Cô lấy xuống, đi vào phòng tắm thay đồ.

Sau đó giặt áo sơ mi giúp Thẩm Độ.

Cô phơi quần áo xong, vốn chuẩn bị đi. Nhưng Thẩm Độ đã gọi thức ăn bên ngoài, cô lại thấy đói, nên tiến đến hỏi: "Có phần của tớ không?"

Thẩm Độ không muốn để ý đến cô, nói: "Không có."

Hứa Bảo Như mất hứng, "Thẩm Độ, cậu thật sự không có lương tâm, tối hôm qua tớ đưa cậu về, lại chăm sóc cậu, mà ngay cả bữa sáng cậu cũng không mời tớ ăn được."

Thẩm Độ đặt thức ăn gọi bên ngoài bên bàn, "Cậu còn có sức lực để nói chuyện, chứng tỏ không đói."

"Tớ đói mà." Hứa Bảo Như đi đến, lấy thức ăn ra, "Sao lại không có phần của tớ, cậu mua nhiều như vậy mà ăn một mình có hết không."

Thẩm Độ vốn mua phần ăn cho hai người, lười để ý đến cô.

Anh đi đến phòng bếp hâm nóng một ly sữa bò, đưa cho Hứa Bảo Như.

Hứa Bảo Như nhận lấy, "Cảm ơn."

Cô ăn một miếng bánh bao gạch cua, nói: "Bánh bao gạch cua này ăn rất ngon đó."

Thẩm Độ ừ một tiếng, "Tiệm dưới tiểu khu."

Thật ra thì Hứa Bảo Như và Thẩm Độ cũng không có gì nói với nhau, hai người chuyên tâm ăn bữa sáng, nhưng trong chốc lát Hứa Bảo Như lại bắt đầu chơi điện thoại.

Thẩm Độ cũng không muốn xem Hứa Bảo Như đang làm gì, nhưng màn hình Wechat hiện lên quá rõ ràng, anh chỉ tùy ý hỏi một câu, "Đang nói chuyện với ai vậy?"

Hứa Bảo Như cũng chỉ thuận miệng đáp lại, nói: "Anh đẹp trai đấy."

Vẻ mặt Thẩm Độ trở nên không tốt, anh nhìn về phía Hứa Bảo Như, "Vậy sao, đẹp trai bao nhiêu?"

Hứa Bảo Như cười, không ngẩng đầu, vẫn đang trả lời tin nhắn, đáp một câu qua loa cho có lệ, "Dù sao cũng rất đẹp trai."

Cô cất điện thoại, đứng dậy đi đến ghế sofa lấy túi, nói với Thẩm Độ: "Tớ có việc, đi trước nhé."

Thẩm Độ rất không vui, nhưng vẫn đứng lên, nói: "Chờ chút, tớ đưa cậu xuống."

Hứa Bảo Như đi đến cửa, nghe Thẩm Độ nói vậy, hơi kinh ngạc, cô xoay người, nhìn Thẩm Độ, nói: "Không cần đâu, có người đến đón tớ rồi."

Thẩm Độ đứng trước bàn trà, mới vừa cầm điện thoại lên, nghe những lời này, tay hơi siết chặt lại, anh đứng thẳng người dậy, nhìn về phía Hứa Bảo Như, "Vậy sao? Nam hay nữ?"

Hứa Bảo Như nói: "Là đàn anh của tớ."

Vẻ mặt Thẩm Độ từ từ trở nên lạnh lùng, anh nhìn Hứa Bảo Như một hồi, nói: "Vậy à? Thế thì tớ càng phải xem thử."

Hứa Bảo Như hơi sững sốt, "Cậu xem cái gì chứ?"

Mặt Thẩm Độ không đổi sắc, "Trước khi khai giảng dì đã dặn tớ, phải quan tâm đến cậu chút, đừng qua lại với người không đứng đắn ở trường."

Hứa Bảo Như: "Ai là người không đứng đắn chứ, đó là đàn anh của tớ."

Thẩm Độ: "Nếu chỉ là một đàn anh, vậy tớ đi xem thử chút không được à?"

Hứa Bảo Như lờ mờ, "Thẩm Độ, cậu làm gì mà quản lí tớ? Cậu là ba tớ hả."

Thẩm Độ nhìn cô, không nói gì nữa, cầm chìa khóa đi đến trước cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.