Ngày mùng ba năm mới là sinh nhật tám mươi tuối của ông nội Hứa Bảo Như.
Nhà họ Hứa vẫn luôn có chút tiếng tăm, người đến chúc thọ vào ngày này rất nhiều.
Sáng sớm, tất cả đám con cháu nhà họ đều được giao nhiệm vụ, ngay cả tụi trẻ con như Tiểu Sở Sở cũng được sắp xếp việc, một lát nữa mỗi khi có khách tới, chúng sẽ đưa kẹo cho họ.
Thời điểm Hứa Bảo Như nghe thấy bác gái cả đứng ở đó giao việc, suýt chút nữa đã cười chết, nói: "Bác gái cả, bác để chúng đi đưa kẹo, không sợ mấy đứa nhóc này toàn cho vào miệng chúng ạ."
Mẹ Hứa vỗ người con gái, không hài lòng cười nói: "Nói bậy. Con cho là mấy nhóc Tiểu Sở Sở người ta không ngoan giống con khi bé à?" Nói rồi bà cười sờ đầu Tiểu Sở Sở, nói: "Các con đừng nghe lời dì, khi dì còn bé không ngoan ăn vụng kẹo, còn không biết xấu hổ mà nói các con đấy."
Hứa Bảo Như cũng không nhịn được cười, nói: "Mẹ, tại sao mẹ lại như vậy chứ. Ai lại kéo người khác vạch trần người nhà thế chứ."
Hứa Bảo Như nói xong, quay đầu nhìn lại Thẩm Độ.
Thẩm Độ đút hai tay trong túi, dựa bên cây, nhìn cô cười.
Hứa Bảo Như đi tới, cười nói: "Anh cười cái gì?"
Thẩm Độ nhìn cô, ý cười trong mắt không giấu được, nói: "Khi còn bé em còn ăn vụng kẹo à?"
Hứa Bảo Như nhỏ giọng nói: "Đó không phải là vì hồi bé mẹ không cho em ăn kẹo sao, lúc cậu út của em kết hôn, em làm phù dâu nhỏ [1], xách theo chiếc giỏ đựng rất nhiều kẹo, để phát cho khách khứa, em chỉ thừa dịp người lớn đều bận rộn, ăn vụng rất nhiều kẹo. Kết quả tối hôm đó bị đau răng, bây giờ mẹ còn cười em mãi."
[1] Gốc là 女花童: chỉ bé gái cầm hoa đi sau cô dâu
Thẩm Độ không nhịn được cười, giơ tay lên sờ đầu Hứa Bảo Như một cái, cười cô nói: "Bé ngốc."
Hứa Bảo Như hỏi: "Bác gái cả của em có giao nhiệm vụ cho anh không?"
Thẩm Độ: "Có. Một hồi anh với anh họ em ra ngoài mua pháo hoa và pháo trúc."
Hứa Bảo Như hỏi: "Vậy mấy giờ các anh mới về?"
Thẩm Độ: "Không biết, chắc mua xong sẽ về ngay thôi."
Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ cười, nói: "Không phải anh là khách à, sao cũng bị giao việc để làm thế này."
Thẩm Độ: "Anh là khách?"
Hứa Bảo Như nói: "Đúng vậy, lần đầu tiên anh tới nhà, không phải là khách hả?"
Thẩm Độ bị chọc tức, anh tay lên nhéo mặt Hứa Bảo Như một cái, nói: "Em nói lại xem anh là ai?"
Hứa Bảo Như cười, cô kéo tay Thẩm Độ xuống, ngoan ngoãn nói: "Được rồi em sai rồi, là bạn trai em có được không."
Lúc này Thẩm Độ mới cười, giơ tay lên xoa đầu Hứa Bảo Như, dặn dò cô: "Một hồi mặc nhiều vào nhé, bên ngoài lạnh lắm."
"Em biết rồi."
Thẩm Độ và anh họ ra ngoài mua đồ, Hứa Bảo Như lên lầu mặc thêm một lớp quần áo, sau đó xuống lầu chuẩn bị đi ra cửa đón khách cùng chị họ.
Nhưng sau mười giờ mới có khách đến, nên không sốt ruột chút nào. Hứa Bảo Như nhàn rỗi sinh nhàm chán, còn ngồi trong sân cắn hạt dưa.
Chị họ hỏi cô, "Bảo Như, em và Thẩm Độ sắp kết hôn rồi hả?"
Hứa Bảo Như cười, nói: "Không có, Thẩm Độ đâu có cầu hôn đâu."
Hứa Viện cười nói: "Vậy cậu ta cầu hôn em có đồng ý không?"
Hứa Bảo Như cười, nói: "Em không biết, cũng phải để em suy nghĩ chút đã chứ."
Hứa Viện cười nói: "Chị đã nhìn ra rồi, Thẩm Độ hoàn toàn bị em ăn sạch."
Hứa Bảo Như nói: "Nào có đâu. Rõ ràng là em bị anh ấy ăn chết mà."
Hứa Viện cười nói: "Vậy nên hai đứa chính là do trời đất tạo nên, đời này nhất định phải buộc chung một chỗ rồi."
Hứa Bảo Như cười, cô nhớ tới Thẩm Độ, trong lòng ngọt ngào như mật.
Lúc mười giờ sáng, khách khứa đến chúc thọ lần lượt nhiều hơn, Hứa Bảo Như xách giỏ đứng ở cạnh cửa tiếp đãi khách, khách nào tới cũng sẽ đưa một gói thuốc lá và một hộp kẹo.
Mặc dù những khách tới không hoàn toàn là người Hứa Bảo Như quen, nhưng miệng cô ngọt, gặp người khác lập tức mỉm cười, nên chuyện tiếp đón khách này thật sự quá thích hợp với cô.
Lúc cậu nhỏ đưa vợ và con gái tới, thấy Hứa Bảo Như đứng ở cửa đón khách, còn cười cô, "Ui, Bảo Như, hôm nay có ăn vụng kẹo nữa không."
Hứa Bảo Như cười, "Cậu xem còn là cô nhóc ba tuổi à, con đã sớm không thích ăn kẹo nữa rồi."
Cậu nhỏ cười, nói: "Mấy ngày nay không gặp, con càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng đấy."
Hứa Bảo Như cười, nói: "Đâu có ạ."
Cô lấy một gói thuốc lá cho cậu nhỏ, lại đưa hai hộp kẹo cho hai đứa trẻ nhà cậu nhỏ, nói: "Cậu mợ, mọi người vào bên trong ngồi đi ạ, bên ngoài lạnh lắm."
"Được." Nói rồi, lại nghĩ đến gì đó, nói: "À đúng rồi, hôm nay cậu cả của con có việc, không đến được."
Hứa Bảo Như gật đầu, nói: "Được ạ."
Hứa Bảo Như không thích tính cách của cậu cả, nên thật ra bình thường cũng ít lui tới.
Sau khi cậu mợ đi vào, chị họ nhỏ giọng hỏi cô, "Cậu cả của em có phải là ba của Phó Hoài Miễn không?"
Hứa Bảo Như hơi sững sốt, "Sao chị lại biết anh họ em?"
Hứa Viện nói: "Dĩ nhiên là chị biết rồi. Em biết Tống Dao không?"
Tống Dao là minh tinh nổi tiếng trong hai năm này, đương nhiên Hứa Bảo Như biết, cô hỏi: "Sao thế?"
Hứa Viện nói: "Khoảng thời gian trước chị thấy một tài khoản hóng hớt rất nổi, nói Tống Dao là người phụ nữ của anh họ Phó Hoài Miễn của em đấy, thảo nào hai năm gần đây có tài nguyên không ngừng, có vị kim chủ lớn như Phó Hoài Miễn đây, muốn tài nguyên gì mà không có chứ." Hứa Viện đẩy đẩy cánh tay Hứa Bảo Như, "Em có nghe nói qua không?"
Hứa Bảo Như không dám hỏi anh họ những chuyện này, cô lắc đầu, nói: "Em không biết. Thật ra anh họ và nhà em không qua lại nhiều."
Thật ra thì cũng không phải là không qua lại nhiều, mà là dường như trước nay chưa từng qua lại.
Lần đầu tiên Hứa Bảo Như gặp Phó Hoài Miễn, là vào năm cô sáu tuổi.
Năm ấy lúc ăn tết, nhà có thêm một người anh xa lạ.
Hứa Bảo Như thật sự rất tò mò, hỏi mẹ đó là ai. Mẹ nói cho cô biết đó là con trai của cậu cả.
Khi đó tuổi Hứa Bảo Như còn quá nhỏ, rất khó hiểu. Trong đầu nghĩ, sao cậu lại đột nhiên có thêm một cậu con trai nhỉ?
Cô đi hỏi anh họ, lúc ấy anh họ rất tức giận, rống vào mặt cô, "Ai nói nó là con trai của ba anh! Mẹ nó là một gái điếm! Nó chính là một đứa con hoang, em có hiểu không hả! Thứ chó tạp chủng đó mà cũng xứng làm người nhà chúng ta sao?!"
Hứa Bảo Như còn quá nhỏ, cô bị dọa sợ đến mức khóc lớn.
Mẹ vội vàng ôm cô đi, anh họ cũng bị dạy dỗ một trận.
Hứa Bảo Như ở trong lòng mẹ khóc rất lâu, cô nhỏ giọng hỏi mẹ, "Gái điếm là cái gì ạ?"
Lúc ấy mẹ Hứa lau nước mắt cho con gái, nói: "Con nít không nên hỏi nhiều như vậy."
Thời điểm đó Hứa Bảo Như không hiểu cái gì cả, cô khóc thút thít chảy nước mũi, ngoan ngoãn đáp một tiếng "vâng". Cô lại nhìn người anh xa lạ kia, anh ngồi một mình bên cửa sổ, không ai để ý đến anh, trông rất đáng thương.
Vào một năm đó, Hứa Bảo Như sáu tuổi, Phó Hoài Miễn mười bốn tuổi.
Sau đó trong một bữa tiệc ở nhà, Hứa Bảo Như lại thấy Phó Hoài Miễn mấy lần.
Mỗi lần thấy, anh đều lặng lẽ một mình ở một góc. Trong nhà không có ai quan tâm đến anh, rõ ràng anh cũng là người nhà họ, nhưng hình như chẳng có một ai hoan nghênh anh. Ngay cả cậu cả cũng chưa bao giờ nhìn thẳng vào anh.
Khi đó Hứa Bảo Như rất nhỏ, cô hỏi mẹ, "Mẹ, tại sao không ai để ý đến anh kia ạ? Anh ấy trông đáng thương quá."
Mẹ sờ sờ đầu của cô, nói: "Vậy con đi chơi cùng anh đi."
Hứa Bảo Như còn hơi sợ, hỏi mẹ, "Anh ấy có hung dữ không mẹ."
Mẹ nói: "Sẽ không đâu, con đi chơi cùng anh đi."
Hứa Bảo Như liền chạy đến.
Anh không hề hung dữ với cô, nhưng cũng không để ý đến cô.
Hứa Bảo Như thấy anh không hung dữ với mình, lá gan hơi lớn hơn, cô lượn tới lượn lui ở bên cạnh, lại lấy một chiếc kẹo trong túi của mình đưa vào tay anh, cô nhút nhát nhìn anh, nói: "Anh, ăn kẹo đi."
Khi này cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.
Hứa Bảo Như lại chạy ra phòng khách ôm cả hộp kẹo tới, "Anh, anh thích ăn vị gì, anh chọn đi."
Cô vừa mới dứt lời, anh họ Lương Tầm đã nổi giận đùng đùng đi tới, đánh rớt hộp kẹo trong tay cô, anh ấy tức giận mắng Phó Hoài Miễn, "Mày mẹ nó có thể đừng không biết xấu hổ mà nương nhờ nhà này mãi được không, có thể cút đi chưa?"
Khi đó kẹo của Hứa Bảo Như bị rơi trên sàn, cô oa một tiếng rồi bật khóc.
Tất cả những người lớn trong phòng khách vừa nghe tiếng đều chạy đến, trong nhà nhất thời lại lộn xộn như nồi cháo.
Sau đó Hứa Bảo Như lại thấy Phó Hoài Miễn thêm hai lần, về sau thì không hề nhìn thấy nữa.
Lúc sau cô mới biết, cậu cả đã đưa anh họ Phó Hoài Miễn ra nước ngoài.
Từ đó về sau, Hứa Bảo Như chưa từng được gặp lại anh họ.
Vào năm lớp mười, cô và Chu Di đi xem phim, xem xong đi ra khỏi rạp, nghe có tiếng ai đó kêu mình, cô quay đầu lại nhưng không nhận ra được là ai.
Khi ấy Phó Hoài Miễn đang ở bên ngoài bàn công việc, cùng mấy người tinh anh xã hội mặc âu phục giày da đi ra từ nhà hàng, đúng lúc gặp được cô, nên anh gọi cô một tiếng.
Hứa Bảo Như rất nghi ngờ, còn hỏi, "Anh là?"
"Phó Hoài Miễn."
Hứa Bảo Như rất kinh ngạc, bật thốt lên một tiếng, "Anh họ."
Phó Hoài Miễn gật đầu, hỏi cô, "Xem phim à?"
Hứa Bảo Như vội vàng gật đầu, hỏi: "Anh họ, anh còn nhớ em hả?"
Phó Hoài Miễn ừ một tiếng, nói: "Không thay đổi lắm so với khi còn bé."
Lúc đó Phó Hoài Miễn có việc, nói đôi câu với cô, sau đó rời đi.
Những năm nay, Phó Hoài Miễn không có liên lạc gì với nhà. Hứa Bảo Như cũng được xem như là người duy nhất để ý đến Phó Hoài Miễn. Nhưng bình thường công việc của anh rất bận rộn, không có thời gian để liên lạc với một cô nhóc như cô.
Nên trong một năm Hứa Bảo Như cũng khó mà gặp được Phó Hoài Miễn một lần, chứ nói gì đến hỏi thăm tin tức về chuyện tình cảm của anh.
Hứa Viện cảm thấy kì lạ, "Không phải Phó Hoài Miễn là anh họ của em à, bình thường hai người không qua lại gì sao?"
Hứa Bảo Như ừ một tiếng, nói: "Vậy nên nếu chị muốn hỏi thăm tin tức mà tìm em thì thật sự tìm nhầm người rồi, còn không bằng chị đi xem tin tức từ tài khoản marketing."
Hứa Viện nói: "Nhưng chị thấy tin tức của blogger giải trí đó cũng hơi chính xác đấy, anh ta nói rất chắc chắn, Tống Dao chính là người phụ nữ của anh họ em, trong giới giải trí không ai dám đắc tội." Cô ấy vừa nói, vừa kéo tay Hứa Bảo Như, cười tít mắt nói: "Lần tới em gặp anh họ, thì hỏi thăm chút nhé."
Hứa Bảo Như cười, nói: "Vậy phải làm chị thất vọng rồi, một năm em còn khó mà gặp được anh họ em một lần."
Hứa Viện than thở, "Thôi bỏ đi, còn tưởng rằng đây là lần chị tiếp cận tin tức giải trí gần nhất, kết quả hỏi em một cái thì đến ba cái em không biết."
Hứa Bảo Như cười, nói: "Em đi lấy thêm một ít thuốc lá với kẹo nhé, sắp hết rồi."
"Được, đi đi."
Thời điểm Hứa Bảo Như đi vào trong nhà lấy thuốc lá và kẹp, trong sân đã rất náo nhiệt, các khách khứa đến rất nhiều, một số người đang trò chuyện với bà nội, một số thì ngồi trong sân cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, một số lại đánh mạt chược trong phòng khách.
Hứa Bảo Như thấy ông bà nội mặc trang phục Đường mới nay, trên mặt hai ông bà là nụ cười vừa rực rỡ vừa hiền hòa, cô nhìn cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Đeo giỏ vào cánh tay, sau đó lấy điện thoại ra chụp ông bà nội một tấm hình.
Cô chụp xong lại nhìn thử, sau đó mới vui vẻ xách giỏ đi ra bên ngoài.
Cô đi tới cửa, thấy chị họ đang nói chuyện với một dì.
Hứa Bảo Như không quen biết, lúc đi qua đó thì lễ phép cười gật đầu một cái, "Chào dì ạ."
"Đây chính là Bảo Như sao?" Có lẽ người phụ nữ này khoảng chừng năm mươi tuổi, nhưng được chăm sóc rất tốt, trông cũng rất dịu dàng.
Hứa Bảo Như cười, nói: "Đúng ạ, dì biết con sao?"
Người phụ nữ cười nói: "Biết chứ. Lúc trước bác gái hai của con còn cho dì xem hình của con đó, kết quả mấy ngày trước bác ấy lại nói con đã có bạn trai, dì còn cảm thấy rất tiếc nuối."
"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy ạ." Sau lưng người phụ nữ còn có một người đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi, anh ta lúng túng kéo mẹ mình lại, sau đó mới ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói với Hứa Bảo Như: "Thật xin lỗi cô Hứa, mỗi ngày mẹ tôi nhàn rỗi không có việc gì làm, thích xem mắt giúp tôi thôi."
Hứa Bảo Như nhìn người đàn ông trước mắt này, cảm thấy hơi quan mắt một cách khó hiểu, cô ồ một tiếng, "Có phải tôi đã gặp anh ở đâu rồi không?"
Trong lòng Từ Hành không ngừng kêu khổ, có thể chưa gặp qua sao. Người đàn ông của cô là cấp trên của tôi đấy.
Mấy ngày trước anh về nhà, mẹ đột nhiên bảo anh về mối hôn sự này, còn đưa hình cho anh xem. Sau khi xem hình, anh sợ đến mức suýt nữa đã lên cơn đau tim.
Mẹ anh cũng thật sự quá lợi hại, xem mắt cho anh, còn lấy luôn cả vợ của cấp trên của anh. Anh chán sống rồi, mới dám đi xem mắt đấy.
Anh cười khan, nói: "Đúng là đã gặp qua rồi, cô không phải là bạn gái của Thẩm tổng sao, lúc đến công ty có thể đã gặp rồi, tôi ở bộ phận thị trường."
Hứa Bảo Như rất kinh ngạc, chuyện này buồn cười quá đi mất.
Lúc Thẩm Độ và anh họ trở lại, Hứa Bảo Như không kiềm được cười, chạy đến nói với Thẩm Độ: "Nói với anh một chuyện thần kỳ này."
"Ừm?" Thẩm Độ nắm chặt tay Hứa Bảo Như, cảm giác rất lạnh, anh cau mày, kéo Hứa Bảo Như đi vào phòng khách, "Sao tay lại lạnh như vậy? Không phải đã bảo em mặc nhiều đồ vào rồi sao?"
Hứa Bảo Như nói: "Em có mặc nhiều mà, nhưng đứng bên ngoài lâu như vậy, nên hơi lạnh thôi."
Thẩm Độ kéo Hứa Bảo Như đi lên lầu mặc thêm quần áo.
Hứa Bảo Như không muốn mặc, nói: "Em đã mặc rất nhiều rồi, chỉ là đứng lâu nên mới hơi lạnh chút thôi." Cô nói xong, liền đưa hai tay chạm lên mặt Thẩm Độ, "Anh xem, em vừa vào nhà là tay đã ấm lên rồi đây."
Thẩm Độ kéo tay cô xuống, nói: "Đeo bao tay kia vào."
"Được rồi." Hứa Bảo Như ngồi ở mép giường, để mặc Thẩm Độ đeo bao tay vào cho mình, cô cười nói: "Không phải trước đó bác gái hai có giới thiệu cho em một người, bảo em đi xem mắt sao."
Thẩm Độ đứng bên cạnh Hứa Bảo Như, mang bao tay cho cô, nghe vậy thì ngước mắt nhìn, "Em còn dám nói à."
Hứa Bảo Như cười, nói: "Làm sao, cũng có phải là lỗi của em đâu."
Cô cười nói: "Nhưng em muốn nói cho anh biết một chuyết rất thần kỳ, anh có biết đối tượng hẹn hò mà bác gái hai muốn giới thiệu cho em là ai không?"
Thẩm Độ đeo bao tay cho Hứa Bảo Như xong, đứng dậy ngồi ở mép giường, một tay giữ gáy Hứa Bảo Như, cúi đầu hôn cô, thấp giọng nói: "Anh không biết, cũng không muốn biết."
Hứa Bảo Như cười, đang định nói chuyện, Thẩm Độ đã hôn cô, không để cô nói tiếp nữa.
Hứa Bảo Như được anh hôn đến mức cơ thể như nhũn ra, trong chốc lát đã quên mất mình định nói gì.
Nụ hôn kết thúc, Hứa Bảo Như hôn lâu, đầu óc hơi thiếu oxi, môi đỏ ửng, ướt át trơn bóng, rất mê người.
Ánh mắt Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như rất sâu, cô nhìn xuống thân dưới của Thẩm Độ theo bản năng, cô biết Thẩm Độ sẽ phân biệt trường hợp nào để không chạm vào cô, nên cố ý ngồi lên đùi anh, còn cố ý cà một cái, Thẩm Độ hừ một tiếng, giữ eo Hứa Bảo Như lại, ánh mắt sâu thẳm như muốn ăn thịt người, "Hứa Bảo Như, em không muốn xuống giường à?"
Hứa Bảo Như ôm cổ Thẩm Độ, cười rất đắc ý, "Bây giờ anh dám đụng em không? Sắp đến lúc ăn rồi."
Cô vừa dứt lời, đã có tiếng gõ cửa truyền tới từ bên ngoài, là giọng của chị họ, "Bảo Như, em có ở bên trong không? Sắp ăn cơm rồi đó, em mau xuống hỗ trợ."
"Vâng, em xuống ngay." Hứa Bảo Như đáp lời, sau đó leo xuống người Thẩm Độ, nói: "Xem kìa, em đã nói sắp đến giờ ăn mà."
Thẩm Độ ngồi bên mép giường, nhìn Hứa Bảo Như, cười, "Được. Em muốn chơi đúng không, về nhà chúng ta sẽ từ từ chơi."
Hứa Bảo Như vừa nghe Thẩm Độ nói như vậy, cũng biết lúc về nhà là cô xong đời rồi. Cô nói lầm bầm: "Vậy thì em không về nhà nữa."
"Em không về thì em đi đâu." Thẩm Độ ngồi bên giường nhìn Hứa Bảo Như, anh bĩnh tĩnh lại một hồi, đè dục vọng xuống.
Hứa Bảo Như cười, nói: "Em ở nhà em, em không về chỗ của anh nữa."
Thẩm Độ cũng lười để ý đến cô nàng ngốc này, anh đứng dậy đi vào phòng tắm rửa tay.
Hứa Bảo Như ở bên ngoài mặc áo khoác vào, nói với Thẩm Độ: "Vừa rồi em còn chưa nói với anh xong, anh có đoán được đối tượng hẹn hò mà bác gái hai muốn giới thiệu cho em là ai không?"
Thẩm Độ thuận miệng hỏi một câu, "Ai?"
Hứa Bảo Như cười nói: "Rất thần kỳ luôn, đó lại là nhân viên trong công ty anh."
Thẩm Độ rút một tờ khăn giấy trong hộp giấu ra lau tay, anh nghe vậy thì nhíu mày, "Hửm? Ai mà không mở mắt nhìn thế?"
Từ Hành đang ngồi bên cạnh mẹ dưới lầu đột nhiên hắt xì một cái, sau lưng anh đột nhiên dâng trào một cảm giác lạnh thấu cả người, trong đầu nghĩ, xong rồi xong rồi, lẽ ra hôm nay anh không nên tới đây.
Hứa Bảo Như và Thẩm Độ từ trên lầu đi xuống, cô chạy đi giúp đỡ chị họ.
Từ Hành nhìn thấy ông chủ nhà mình, nghĩ thầm vẫn nên đến chào hỏi, liền tiến lên, cười nói: "Thẩm Độ, năm mới vui vẻ nhé."
Thẩm Độ đút hai tay trong túi quần, đứng ngoài cửa phòng khách, anh nhìn Từ Hành, hỏi, "Là cậu muốn đi xem mắt với Hứa Bảo Như à?"
Từ Hành nghe thấy câu này, sợ đến mức chân mềm nhũn cả ra, "Không không không, tôi không dám, Thẩm tổng cứ yên tâm, cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám đi xem mắt với cô Hứa."
Đùa giỡn đấy à, cho tôi một ngàn lá gan, tôi cũng không dám cướp phụ nữ với anh đâu.
Cuối cùng vẻ mặt Thẩm Độ cũng trở nên ôn hòa hơn, anh ừ một tiếng, nói: "Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, cậu khẩn trương như vậy làm gì."
Tất cả mồ hôi lạnh trên người Từ Hành đều đổ ra, trong đầu nghĩ, trả lời không tốt thì chén cơm khó mà giữ được, tôi có thể không khẩn trương sao???