Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)

Chương 19



Hứa Nhất trở lại khách sạn muốn giải thích cho Tần Việt chuyện xảy ra ở quầy rượu, tay còn chưa đụng tới cửa phòng Tần Việt liền “Vèo” một cái rụt trở về. Cậu cảm thấy mình nên chuẩn bị tinh thần một chút mới đi tìm Tần Việt nói chuyện. Tần Việt nói chuyện thích làm người khác tức giận, một ngày nếu như bị anh ta chọc tức hai lần, Hứa Nhất sợ mình chịu không được. Vì vậy bước chân xoay một cái, đổi phương hướng, đi thang máy xuống dưới lầu ăn cơm.

Buổi tối hôm ấy Hứa Nhất ngủ không yên ổn. Rõ ràng chạng vạng khí trời còn rất tốt, ban đêm lại trở trời. Ngoài cửa sổ tiếng sấm chớp nổ rất lớn, gió mưa rào rào trút xuống, nước mưa đánh vào tấm kính trên ban công gần như muốn đập vỡ tan. Hứa Nhất bị động tĩnh bên ngoài làm thức dậy, còn buồn ngủ ấn điện thoại di động, bây giờ là ba giờ một phút.

Tin nhắn ngày hôm qua của Lâm Nhuệ còn ở trên màn hình: Hải Thị sẽ có bão đổ bộ, chú ý an toàn.

Hứa Nhất ở trên giường ngồi yên một hồi, tiện đà đem chăn xốc lên, xỏ chân vào dép lê đi đến cửa sổ sát đất.

Chân trời sấm vang chớp giật, chiếu sáng nửa bầu trời đêm, dựa vào ánh đèn, Hứa Nhất nhìn thấy hàng cây trước khách sạn ngày hôm qua còn rất tốt, bây giờ lại ngã đổ hết xuống đất.

Bão thật là đáng sợ, trong phòng trở nên nặng nề ngột ngạt, cậu không muốn ở một mình, muốn đi tìm Tần Việt.

Hứa Nhất gõ cửa phòng Tần Việt, gõ mấy lần đều không ai trả lời. Trong hành lang lặng lẽ chỉ có hai cái đèn tản ra ánh sáng mờ ảo, trong không gian yên tĩnh tiếng gõ cửa của Hứa Nhất trở nên đặc biệt rõ ràng.

Cậu ngồi xổm ở cửa phòng Tần Việt một lần lại một lần gọi điện thoại cho Tần Việt, không có ai bắt máy. Mí mắt Hứa Nhất giật giật, trực giác không tốt, tim cũng bắt đầu đập mạnh.

Rốt cục gọi đến lần thứ năm mới có người nhận điện thoại, người nhận điện thoại cũng không phải Tần Việt, mà là A Văn.

Vừa nhận được tín hiệu, cậu nghe đầu bên kia điện thoại đều là tiếng gió rít gào, nghe không phải như ở trong nhà, âm thanh rung trời thập phần doạ người.

Tim Hứa Nhất treo lơ lửng: “A Văn, hai người ở chỗ nào? Tần Việt sao không nghe điện thoại?”

A Văn bên kia cũng thở hổn hà hổn hển, hàm răng còn run lẩy bẩy, rõ ràng là rất lạnh: “Tôi và Tần tổng khảo sát xong hạng mục được người mời đi ăn cơm, không nghĩ tới lúc về khách sạn thì gặp bão, xe bị lật ngược.”

A Văn còn chưa nói hết, liền bị âm thanh lo lắng của Hứa Nhất đánh gãy: “Tần Việt sao không nhận điện thoại? Anh ấy có chuyện gì hay không?”

“Tần tổng bị cửa xe đập vào trán, hiện đang sốt cao…”

Hứa Nhất thiếu chút nữa rống lên: “Anh ấy không có sao chứ! Tần Việt không có sao chứ! Anh gọi 120 chưa?”

“Gọi rồi, thế nhưng thời tiết này gọi 120 cũng phải chờ bão qua mới ra ngoài được. Rất nguy hiểm.”

Hứa Nhất cưỡng bách mình trấn định lại: “Các anh ở chỗ nào?”

“Hứa Nhất, cậu đừng tới đây, chờ bão qua xe cứu thương sẽ đến!”

“Tôi hỏi anh ở chỗ nào? Con mẹ nó, hai người ở chỗ nào?” Hứa Nhất rống lên: “Có thể chờ đợi à! Con mẹ nó anh nói có thể chờ đợi à! Tần Việt phát sốt! Chờ trời sáng, Tần Việt sốt đến hư não thì làm sao bây giờ!!”

Bên kia phát ra định vị, Hứa Nhất vội vàng cúp điện thoại. Cậu trở về phòng của mình lấy hòm thuốc mà Lâm Nhuệ chuẩn bị, sau đó vội lấy chăn và drag giường xếp đem theo. Trước khi ra ngoài cậu mới phát hiện mình không có chìa khóa xe, Hứa Nhất vội đến muốn khóc.

Cậu cưỡng bách mình trấn định lại, cậu không quản được nhiều như vậy, nhanh chóng chạy tới phòng Tần Việt, dùng chân đạp mạnh cửa phòng. Cửa kia rất chắc làm chân Hứa Nhất đau đớn, nhưng Hứa Nhất không cảm giác được. Lúc này chuông báo động điên cuồng vang lên Hứa Nhất cũng không quản. Rốt cục cửa bị cậu đá văng, cậu lấy chìa khóa xe của Tần Việt để trên bàn trà, sau đó ôm chăn và hòm thuốc chạy xuống dưới lầu.

Hứa Nhất rất sợ, cậu sợ Tần Việt phát sốt, phát sốt là một chuyện rất đáng sợ, cậu cũng vì phát sốt mới thành một người không có quá khứ, cậu không nhớ rõ những chuyện xảy ra trong quá khứ, ngay cả người bạn tên Tinh tốt nhất khi còn bé cậu cũng quên. Tần Việt không thể quên, cậu không muốn Tần Việt cũng trở thành một người không có quá khứ. Anh ta yêu Giang Yến như vậy, nếu như ngay cả người mình yêu cũng quên, Tần Việt nhất định sẽ rất thống khổ.

Hứa Nhất xuống bãi đỗ xe tầng hầm, mở cửa xe, vặn chìa khóa mà tay đều run rẩy, cậu tự nói với mình: “Hứa Nhất, mày phải dũng cảm lên, Tần Việt chờ mày đấy, mày không thể để cho anh ấy sốt đến choáng váng, đó là một người đẹp như mặt trăng vậy, nên tuyệt đối không thể.”

Cậu theo hướng A Văn chỉ một đường lái qua, hoàn cảnh trên đường quả thực khủng bố, khắp nơi đều có rất nhiều cành cây bị gió thổi gãy hoặc là những cây bị gió thổi tróc gốc. Cửa sổ của tất cả các nhà được đóng chặt, trên đường một chiếc xe cũng không có, khắp nơi đầy tiếng gió rít. Hứa Nhất chưa từng cảm thấy mình nhỏ bé như lúc này.

Cậu chạy xe rất nhanh, được ăn cả ngã về không mà chạy về phía trước. Kỳ thực cậu rất sợ, mỗi khi quẹo cua, Hứa Nhất đều cảm thấy xe như bị gió lật ngược. Nhưng trong lòng cậu chỉ nghĩ đến Tần Việt, người càng trở nên bình tĩnh. Rốt cục cũng đến một nhà xưởng nhỏ mà Tần Việt và A Văn trốn bão. Trong lòng cậu chỉ có Tần Việt, thậm chí cậu quên mình rõ ràng không biết lái xe, lại một đường gian nan lái được xe đến nhà xưởng. Ký ức quên hết, bản năng của thân thể vẫn còn, nhưng Hứa Nhất không kịp suy tư nữa.

Nhà xưởng bỏ hoang khắp nơi đều là sắt thép và xi măng bỏ đi, tất cả mọi nơi đều là tạp vật hỗn loạn.

Hứa Nhất mang tất cả đồ đạc cột vào hông của mình, không chút do dự mở cửa xe ra. Cửa xe mới vừa mở, mưa gió trong nháy mắt rót đầy vào trong xe, cửa xe trong nháy mắt bị gió thổi bay đi.

Hứa Nhất có chút sợ sệt, nhưng vẫn gian nan đi về phía trước. Bỗng nhiên một cơn gió to thổi đến, Hứa Nhất bị hất tung té xuống đất. Cậu vất vả bò về phía trước, sau đó đứng lên tiếp tục đi về phía trước. Trong gió cát ngổn ngang cái gì cũng có, cánh tay Hứa Nhất bị đá vụn sắc nhọn cắt bị thương, cậu dùng đầu lưỡi liếm liếm, tiếp tục đi về phía trước, cậu tự nói với mình: “Hứa Nhất, mày phải dũng cảm một chút, Tần Việt còn chờ mày đấy.”

Cứ như vậy mấy chục mét mà Hứa Nhất vừa đi vừa bò hơn mười phút, cậu lảo đảo nhào vào nhà xưởng, tiếng gió triệt để nhỏ lại.

Hứa Nhất run lập cập gọi điện thoại cho A Văn: “Hai người ở chỗ nào?”

“Tôi ở lầu một tận cùng bên trong, tránh gió chỗ đó.”

Hứa Nhất không dám dừng lại, vẫn đi về phía trong, rốt cục nhìn thấy Tần Việt dựa vào góc tường cúi thấp đầu giống như đang ngủ.

“Tần Việt.” Hứa Nhất gọi rồi nhanh chóng đi tới bên cạnh anh, Tần Việt không hề trả lời cậu.

A Văn lạnh run lên tiếng: “Thật sự không có biện pháp, Tần tổng sốt rất cao, đoán chừng là vết thương bị nhiễm trùng.”

Lúc này Hứa Nhất mới bình tĩnh, đem đồ buộc trên eo lấy ra, để hòm thuốc xuống, sau đó đưa drag trải giường cho A Văn.

Tần Việt cả người đều ướt đẫm, phát sốt đã làm cho anh không còn ý thức. Hứa Nhất để đầu Tần Việt đặt trên vai của mình, lấy thuốc hạ sốt ra.

“Tần Việt, há mồm, uống thuốc hạ sốt đi.”

Tần Việt không có phản ứng, bắt đầu nói mê sảng.

Hứa Nhất nghe một hồi lâu, mới nghe được Tần Việt nói: “Lạnh.”

Hứa Nhất đem chăn quấn trên người Tần Việt: “Tần Việt, anh há mồm, uống thuốc.”

Vẫn không có phản ứng.

Hứa Nhất gấp muốn khóc, nức nở rống Tần Việt: “Con mẹ nó, anh há miệng ra! Đầu óc không muốn đúng không, có phải anh muốn quên Giang Yến!”

“Giang Yến” hai chữ không biết có kích thích thần kinh Tần Việt không, mà anh mở mắt ra, nhìn cậu gọi: “A Yến.”

Phút chốc, Hứa Nhất như rơi vào hầm băng.

Tần Việt không nhìn rõ ràng, ánh mắt lại bướng bỉnh theo sát Hứa Nhất.

Hứa Nhất tâm lý ngũ vị tạp trần, cậu vừa muốn khóc vừa muốn cười, vừa đau lòng nhưng lại cảm thấy Tần Việt tỉnh lại thì thật tốt.

Cậu cưỡng bách mình tỉnh táo lại, nhìn Tần Việt ôn hòa nói: “Ngoan, đem thuốc uống.”

Tần Việt há miệng ra, Hứa Nhất đem thuốc hạ sốt thuốc tiêu viêm bỏ vào miệng anh.

Chắc vì thuốc đắng Tần Việt nhíu mày, Hứa Nhất lột một viên kẹo nhét vào miệng Tần Việt, đây là kẹo có vị táo, giống như tâm tình của cậu vừa chua vừa ngọt.

Tần Việt ánh mắt dần dần thanh minh, mới nhìn rõ người trước mắt vô cùng chật vật muốn khóc kia là Hứa Nhất.

Bóng tối có thể che giấu cảm xúc của mỗi người. Tần Việt cảm thấy Hứa Nhất như một con thỏ, vừa kinh sợ nhưng vẫn liều mạng cưỡng bách mình trấn định, khẩn cấp an ủi người khác.

Anh nhìn Hứa Nhất đưa tay ra, khàn giọng nói: “Hứa Nhất, cậu đừng sợ, tôi không sao, đừng sợ.”

Hứa Nhất cầm lấy tay Tần Việt, Tần Việt dùng sức kéo cậu một cái, ôm Hứa Nhất vào trong lồng ngực của mình, cùng đắp chung chăn. Tần Việt vuốt ve phía sau lưng Hứa Nhất, tự lẩm bẩm: “Đừng sợ, anh thật sự không có chuyện gì.”

Thần kinh của Hứa Nhất căng thẳng rốt cục để xuống, nghĩ mà sợ thoát lực chôn ở trong lồng ngực Tần Việt, nhỏ giọng khóc thút thít.

Đối diện, A Văn mệt bở hơi tai bao bọc chăn nằm trên đất nhìn Tần Việt ôm Hứa Nhất, hắn còn nhìn thấy Tần Việt cúi đầu hôn đỉnh đầu Hứa Nhất. Hứa Nhất không hề phát hiện, như trước chôn ở trong lồng ngực giám đốc của hắn.

Tần Việt uống thuốc hạ sốt, ý thức bắt đầu mơ hồ, buồn ngủ. Anh nhớ lúc anh mới vừa mở mắt ra, người kia ở trước mặt sốt ruột gọi anh, ánh mắt trong suốt đều là quan tâm, giống Hứa Nhất thời niên thiếu như đúc. Không phải Giang Yến chân chính này làm cho anh động tâm chứ.

Hứa Nhất xuyên qua mưa gió, liều mạng đi đến bên cạnh anh, khoe khoang dũng cảm dùng đôi vai chẳng hề kiên cố che phong chắn vũ cho anh, Tần Việt không tự chủ ôm Hứa Nhất chặt hơn. Thanh niên kia làm cho anh cảm thấy ấm áp, thật ấm áp. Trong phút chốc, Tần Việt thậm chí muốn bất chấp thương tổn nhất định phải có được người này.

Trong lồng ngực Hứa Nhất bỗng nhiên nhúc nhích một chút.

Tần Việt run giọng: “Làm sao vậy?”

Hứa Nhất từ trong lồng ngực của anh ngẩng đầu: “Tôi đau chân.”

Tần Việt cố hết sức lấy điện thoại di động ra, mở đèn chiếu sáng. Nhìn chân Hứa Nhất mới phát hiện ngón chân Hứa Nhất bị gãy, móng chân cũng máu thịt be bét một mảnh.

“Làm sao vậy.” Giọng nói Tần Việt nghẹn ngào.

Hứa Nhất ảo não nói: “Trước khi tới đây vì lấy chìa khóa của anh, tôi đã đạp cửa phòng anh. Lúc đó không chú ý, giờ bỗng nhiên đau mới phát hiện ngón chân bị thương.”

Tần Việt tay run run, kéo hòm thuốc lại, rửa vết thương cho Hứa Nhất: “Sợ là gảy xương, bão qua xe cứu thương sẽ tới.”

A Văn ngủ đối diện, ngáy lên.

Hứa Nhất liếc nhìn A Văn, quay đầu nhẹ nhàng hôn Tần Việt.

Tần Việt nghe thấy Hứa Nhất nhỏ giọng nói: “Anh không có chuyện gì, thật sự quá tốt rồi.”

Tần Việt cẩn thận băng bó cho Hứa Nhất, sờ sờ đỉnh đầu Hứa Nhất, rồi ôm cậu vào trong lồng ngực của mình. Hứa Nhất đem cằm đặt ở trên bả vai Tần Việt, nghiêng người ôm eo Tần Việt, chăn vừa khớp bao bọc bọn họ.

Bên ngoài mưa gió gào lên giận dữ, bọn họ dựa vào nhau, ấm áp một cách kỳ lạ.

Hứa Nhất quá mệt mỏi, chỉ nghe giọng nói của Tần Việt: “Ngủ đi, bão sắp tan rồi.”

“Ừm.” Bóng tối triệt để bao phủ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.