Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)

Chương 25



Tần Việt lôi Hứa Nhất ra khỏi thương trường, rất lâu không nói một lời, Hứa Nhất hỏi anh: “Làm sao vậy?”

Buồn bực không có nguyên do, Tần Việt trừng hai mắt nhìn Hứa Nhất, cuối cùng vẫn không có cách nào khắc chế, kéo cậu đến phía sau bức tường ở quảng trường, cách đó không xa là đài phun nước, không khí tràn ngập hơi nước, tăng thêm một chút mát mẻ cho Hải Thị.

Tần Việt không có cách nào nói ra lý do làm cho mình phiền muộn, đem Hứa Nhất ấn vào trên tường, anh tiến gần một bước, Hứa Nhất liền lui một bước.

Hứa Nhất cảm thấy như vậy thật không tốt, lấy tay để ở lồng ngực Tần Việt đẩy ra: “Nơi này quá nhiều người, Tần Việt.”

Tần Việt phát ra một tiếng cười trầm thấp, nắm chặt tay Hứa Nhất để trên lồng ngực của mình, sau đó đè lên tường. Mặt Hứa Nhất hơi nóng, nhắm mắt lại gò má kề sát tường.

Thân ảnh Tần Việt bao phủ xuống, đầu gối hướng về phía trước, để chân vào giữa hai chân của Hứa Nhất. Hứa Nhất run rẩy, đôi mắt càng nhắm chặt, Tần Việt nhìn cậu, cúi xuống

Anh không có hôn cậu, mà kề tai Hứa Nhất nói: “Người khác ôm eo của cậu, cậu để cho ôm, tôi đè cậu vào tường cậu cũng không phản kháng, sao cậu lại ngoan như vậy hả?”

Tần Việt nói xong, sắc hồng trên mặt Hứa Nhất hết sạch sành sanh, cậu bướng bỉnh bẻ tay Tần Việt đang kềm chế tay của mình, nỗ lực giãy dụa thoát khỏi áp chế của Tần Việt: “Anh chỉ xem thường tôi, xem thường tôi, còn xem thường tôi.”

“Không phải cậu được nhân viên cửa hàng ôm rất vui vẻ sao.”

Hứa Nhất bẻ tay Tần Việt không ra, liền bắt đầu giãy dụa: “Anh buông tôi ra.”

Ánh mắt Tần Việt trở nên rất đáng sợ, sức mạnh tăng thêm mấy phần, anh đè Hứa Nhất sát tường, một tay nắm cằm của cậu, khiến cho cậu chỉ có thể nhìn mình, nghiêm túc nói: “Muốn cho tôi nhìn cậu vừa mắt, cũng đừng từ sáng đến tối đi ra ngoài trêu ghẹo người khác.”

Hứa Nhất không nói lời nào.

“Hứa Nhất, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, nghe rõ chưa.”

“Không nghe thấy, ai cần anh lo, Tần Việt anh nhanh buông tôi ra.”

Tần Việt nắm chặc tay hơn, âm thanh trở nên âm trầm: “Tôi nói với cậu cái gì? Cậu nghe rõ không?”

“Nghe được.” Hứa Nhất không tình nguyện gật gật đầu, Tần Việt mới buông cậu ra. Anh hôn vào má Hứa Nhất một cái: “Đi thôi, đi về trước.”

Trên đường về Hứa Nhất càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy Tần Việt đối với mình thực sự quá phận, không hề nghĩ ngợi, dùng sức đá Tần Việt một cái, bực mình tiêu sái đi ở phía trước, để cho người phía sau một cái xoáy quật cường trên đỉnh đầu.

Chỉ chốc lát đột nhiên cảm giác thấy khó chấp nhận, cậu quay đầu lại: “Mẹ nó, Tần Việt, anh đùa giỡn với tôi.”

Tần Việt cũng không giận, đi phía sau Hứa Nhất, không nhanh không chậm, vừa vặn cách hai bước chân. Giữa con đường nhỏ có thân ảnh của hai người, một người không rõ vì sao hờn dỗi vừa đi vừa đá cục đá ở phía trước, một người thanh thản tiêu sái đi ở phía sau.

Hứa Nhất tìm trên điện thoại di động, Tinh Hà trấn cách Hải Thị hai ngày lộ trình.

Cậu và Tần Việt không dự định đi đêm, cho nên toàn bộ buổi chiều ở trong khách sạn. Tần Việt không để ý, từ khi bước vào cửa phòng đã an vị ở trên ghế sa lon cầm lấy laptop xử lý công việc. Hứa Nhất ngồi một đầu khác của ghế sa lon cầm cái quyển sổ mà cậu đặt tên là “Mùa hè cuối cùng” nghiêm túc ngoắc ngoắc vẽ vời.

Cậu xem một dãy danh sách những việc cần làm khi cùng Tần Việt đi ra ngoài. Cậu liếc mắt nhìn Tần Việt đang chuyên tâm làm việc, viết vào câu, Tần Việt thật sự là một người rất tẻ nhạt. Sau đó nhìn lại quyển sổ dò xem những việc cần phải làm trong kế hoạch. Cậu gạch bỏ phần cùng lái xe, cùng mua quần áo. Ngòi bút của cậu bỗng nhiên dừng lại ở một công việc. Hứa Nhất đem sổ ghi chép nặng nề để lên bàn trà, sau đó đứng lên, đi tới bên cạnh Tần Việt, ở trên cao nhìn xuống.

Lúc này Tần Việt mới ngẩng đầu nhìn Hứa Nhất, anh nghe Hứa Nhất nói: “Bây giờ cho anh một cơ hội, theo tôi đi ăn thịt nướng.”

“Không đi.” Tần Việt nhắm mắt, sau khi mở mắt ánh mắt lại trở nên cứng nhắc: “Bên ngoài quá nóng, hơn nữa ăn thịt nướng sẽ không tốt.” Anh liếc mắt nhìn bóp tiền: “Tiền ở bên kia, muốn ăn tự mình đi, nếu không kêu thức ăn ngoài cũng được.”

“Trong phòng ăn khẳng định có máy điều hòa, còn nữa, không phải anh nói với A Văn sẽ nghỉ phép một tuần sao, anh có nhiều thời gian như vậy, lại không công việc không bạn bè gì, ở trong khách sạn mọc nấm sao?”

Tần Việt mới vừa muốn phản bác, Hứa Nhất đã ném laptop của anh qua một bên, tỏ ra cáu kỉnh nói: “Ngày hôm nay tôi muốn anh theo tôi đi ra ngoài ăn thịt nướng.” Cậu không nói gì mà cầm lấy tay anh lôi ra ngoài, đóng cửa, còn đưa cho anh một đôi giày. Tần Việt cúi đầu nhìn. Không phải là giày mà là dép lê mới vừa mua khi nãy.

Hai giờ sau, Tần Việt và Hứa Nhất mang dép đứng ở ngoài cửa tiệm thịt nướng, người thấp thì mặt đầy hưng phấn, người cao hơn thì mặt đầy bất đắc dĩ.

Hứa Nhất và Tần Việt ở phòng ăn tìm một chỗ ngồi xuống. Chỉ chốc lát ông chủ đưa thực đơn tới, Hứa Nhất cái này cũng muốn ăn, cái kia cũng muốn ăn, khắp nơi ngoắc ngoắc vẽ vời.

Tần Việt trêu ghẹo cậu: “Nếu không nói với ông chủ, lấy hết những thứ trong thực đơn cho xong.”

Hứa Nhất trừng mắt nhìn Tần Việt, chọn món thịt bò.

“Tôi không phải cái gì cũng ăn được, nội tạng tôi không ăn ”

Tần Việt giúp Hứa Nhất dọn chén dĩa: “Không ăn nội tạng, sao cậu gọi hai phần óc heo?”

“Anh không biết cổ nhân nói ăn gì bổ nấy sao?” Hứa Nhất nhìn Tần Việt nháy mắt một cái, ngữ khí nhẹ nhàng: “Tôi đầu óc không tốt, ăn nhiều óc một chút, phỏng chừng cái gì cũng nhớ.” Khay nướng nóng lên, Hứa Nhất chà xát đũa, đem thịt bò và nấm kim châm bỏ vào nướng

Tần Việt cầm đồ uống trong tay bỗng nhiên dừng một chút, sau đó mới khôi phục tự nhiên: “Cậu rất muốn nhớ quá khứ của mình sao? Vạn nhất quá khứ rất thống khổ thì làm sao bây giờ.” Anh hỏi thoải mái, nhưng nắm ly nước trong tay lại không thoải mái.

“Không có quan hệ, nhưng so với cái gì cũng không nhớ ra được còn khó chịu hơn, điều tôi canh cánh trong lòng chính là tôi đã quên một người bạn tốt nhất…”

“Bạn gì?” Tần Việt hỏi.

Hứa Nhất lo nướng thịt, không nói gì nữa. Cậu dùng đũa gắp nấm kim châm để vào trong bát đối diện: “Anh Tần à, anh ăn nhiều nấm kim châm đi.” Hứa Nhất cười giảo hoạt: “Ăn cái gì bổ cái nấy.”

Tần Việt còn thật ăn hết nấm kim châm, đến nửa ngày mới hiểu Hứa Nhất trào phúng mình, nhưng bây giờ phản kích cũng đã chậm. Trong đầu anh xoay chuyển một vòng làm sao để trả đũa Hứa Nhất.

Vì thế anh nhìn óc heo mà Hứa Nhất ăn, khô cằn nói: “Ăn nhiều óc heo, cẩn thận biến thành heo.”

Hứa Nhất không rõ vì sao, nhìn Tần Việt, trào phúng anh: “Ấu trĩ.”

Tần Việt sẽ không mắng người, từ lúc còn rất nhỏ đã bị giáo dục để trở thành người lợi hại nhất, mẹ của anh cố chấp mà lại mạnh mẽ, nô đùa là không thể, không ưu tú là không được. Bốn, năm tuổi bắt đầu được mẹ bồi dưỡng thành người thừa kế Tần gia. Bởi vì là con riêng, cho nên sinh hoạt đặc biệt gian nan. Anh từ thuở nhỏ đã bắt đầu sống một cuộc sống khẩn trương mà lại cứng rắn, không tin người khác, ngoại trừ hai, ba người bạn có thể thổ lộ tình cảm, không có bạn bè đặc biệt gì khác nữa.

Cho nên mãi đến khi Tần Việt thực sự trở thành người thừa kế Tần gia, quay đầu nhìn lại quá khứ của mình, phát hiện mình chưa từng có sinh hoạt thoải mái, thậm chí ngay cả đơn giản nhất là thư giãn cũng không làm được. Trong trí nhớ Giang Yến là một nét vẽ đẹp nhất trong cuộc sống của anh. Giang Yến 15 tuổi tốt đẹp mà chân thành, lúc khóc lúc cười lúc đùa làm cho anh vui. Anh sống trong thế giới toàn là màu trắng đen đã rất lâu, Giang Yến làm cho anh lần đầu tiên nhìn thấy một người mang màu sắc rực rỡ nhất.

Nhưng con người đều sẽ thay đổi, Giang Yến cũng thay đổi, lúc gặp lại Giang Yến, Tần Việt cảm thấy Giang Yến rất là xa lạ.

Anh đem thịt bò nướng chín gắp vào trong bát đối diện, Hứa Nhất cũng không để ý đến anh, hãy còn ăn vui vẻ, trong miệng nhét đầy đồ ăn, còn dùng đôi đũa dính dầu mỡ gắp một đống thịt và rau dưa để trước mặt Tần Việt, mơ hồ không rõ nói: “Anh ăn, anh cũng ăn đi, rau dưa và thịt nên ăn với nhau mới ngon.”

Tần Việt cảm thấy miệng Hứa Nhất nhét đầy thức ăn rất đáng yêu, như con sóc nhỏ, liền đưa tay ra cách bàn nặn nặn hai má Hứa Nhất.

Hứa Nhất ngẩn người, lập tức đem thịt trong miệng nuốt xuống.

Cậu tức giận nói: “Tôi cho anh biết, Tần Việt, anh đừng không có chuyện gì trêu chọc tôi, tôi rất lợi hại.”

“Cậu làm sao lợi hại?” Tần Việt cảm thấy Hứa Nhất rất thú vị, nên đùa cậu.

Hứa Nhất nhe răng, bỗng nhiên đứng lên, nhìn Tần Việt bậm môi: “Tiếp tục chọc ghẹo tôi, tôi sẽ hôn anh.”

Cách vách có hai vợ chồng cùng đứa con khoảng năm tuổi đi ăn thịt nướng, đứa bé thấy Hứa Nhất đòi hôn người khác liền nhìn Hứa Nhất làm cái mặt quỷ: “Xấu hổ ngượng ngùng.”

Hứa Nhất cảm thấy mình mất mặt, cúi thấp đầu tiếp tục ăn.

“Cậu đỏ mặt cái gì?” Tần Việt dựa vào ghế, anh ăn xong, nên nướng thịt cho Hứa Nhất, nhìn cậu ăn.

“Tôi ăn nóng không được sao?” Hứa Nhất nguỵ biện: “Nhà ai ăn thịt nướng không nóng.”

“Tôi sẽ không nóng.”

“Đó là vì anh không phải là người.” Hứa Nhất tức đến nổ phổi, liền la hét ông chủ: “Tôi muốn hai chai rượu.”

Trước kia Tần Việt nhìn không lọt loại quán ăn như thế này, bọn người Đường Vũ Trình cũng không hẹn gặp ở loại quán ăn như thế này, chính anh cũng chưa hề nghĩ tới đây ăn, thịt ăn không ngon, rượu uống không ngon, nhưng đi cùng Hứa Nhất anh lại cảm thấy, ngoài thức ăn cũng không phải không còn gì khác, ít nhất anh cảm thấy thú vị và thư giãn.

Từ trong quán ăn đi ra toàn bộ thành thị đã lên đèn rực rỡ. Anh và Hứa Nhất cùng nhau đi trên đường. Hứa Nhất đi ở phía trước Tần Việt, cậu uống rượu không nhiều, hơi say, đi hai bước quay đầu lại nhìn Tần Việt, rồi đi hai bước lại quay đầu nhìn, sau đó ánh mắt sáng ngời cười nói: “Tần Việt, ngày hôm nay tôi rất vui vẻ.”

“Tôi cũng rất vui vẻ.”

Hứa Nhất bỗng nhiên đi ngược lại, bước tới gần Tần Việt: “Anh vui vẻ sao lại không cười, anh phải biểu đạt một chút, có sao nói vậy trong lòng mới thoải mái.”

Tần Việt nói: “Vậy phải làm thế nào?”

Lối đi bộ được những ánh đèn xe di chuyển chập chờn chiếu sáng, Hứa Nhất và Tần Việt đang đi ở trên cầu vượt.

“Như vậy nè.” Hứa Nhất đứng ở giữa cầu cao giọng la lên: “Tần Việt, tôi yêu anh, anh cũng yêu tôi có được hay không?”

Tần Việt đứng ở bên cạnh Hứa Nhất. Trên người cậu tản ra ánh sáng ấm áp, như ở trong trời đêm phát sáng, làm cho anh cảm thấy chấn động. Anh không trả lời, bởi vì trả lời không được, có quá khứ và tính kế như vậy anh không có cách nào trả lời, một ngày nào đó Hứa Nhất nhớ lại quá khứ thì thế nào.

Thời khắc này làm cho Tần Việt cảm thấy xa xỉ, Hứa Nhất tỏa sáng kia yêu mình, làm cho anh cảm thấy toàn bộ thế giới đều là của mình. Anh kéo Hứa Nhất đến bên cạnh, cười trả lời: “Tần Việt nói, anh ta biết rõ.”

Nhưng anh chung quy không nói gì, anh không thể nói có yêu cậu hay không.

Cũng không phải không có thay đổi, ít nhất Tần Việt không có ngại ánh mắt những người chung quanh, cầm lấy tay Hứa Nhất, mãi đến khi về khách sạn cũng không có buông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.