Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)

Chương 36



Bây giờ Giang Yến không biết phải làm gì, vừa đói bụng vừa mệt còn không có chỗ để đi, không có tiền, không có người quen biết. Sớm biết khănkêu Tần Việt chờ mình một lúc là tốt rồi, tuy rằng người kia không có nói chuyện với cậu, thế nhưng một đường đưa cậu tìm nhà Trương Lan Chi, ngẫm lại phải là một người tốt, hơn nữa Tần Việt lớn lên rất dễ nhìn, so với những nam sinh học chung trường với cậu đẹp hơn nhiều. Giang Yến thở dài một tiếng, quyết định đi thử vận may.

Trấn này không lớn, Giang Yến đi đến trung tâm quảng trường nhỏ, tội nghiệp bỏ ra không ít nước mắt, nói với người ở phòng trực, mình và anh trai đến đảo chơi, không cẩn thận bị thất lạc.

Một phút sau đó, trên quảng trường vang lên một bài phát thanh: Tần Việt, em trai bảo bối của anh không tìm được anh, đang ở giáo đường chờ anh dẫn về nhà, cậu nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, người không thể thấy chết mà không cứu, thấy chết mà không cứu là sẽ xuống địa ngục. Tần Việt, nhanh đi đến giáo đường mang em trai về nhà.

Trên sân cỏ có người làm rớt mấy viên bi, Giang Yến cúi người nhặt lên, cậu như một con mèo hoang ngồi xổm ở giáo đường, một người yên tĩnh chơi bắn bi.

Kỳ thực cậu không quá hy vọng Tần Việt tới tìm mình, nếu như Tần Việt không đến, cậu sẽ tự mình đi đến cục cảnh sát, cùng lắm về nhà bị cha mắng một trận. Giang Sơn không nỡ đánh cậu, ngoại trừ mất mặt cái khác đều không có gì.

Mặt trời xuống núi, không gian giáo đường dần dần ảm đạm, chân của cậu cũng mỏi, mấy viên bi bị ném qua một bên. Giang Yến không dự định đợi, cậu ngồi xổm trên đất quá lâu, bỗng nhiên đứng lên nên choáng váng đầu, định thần lại thì nhìn thấy Tần Việt đang dựa vào cửa.

Giang Yến thề, cậu thật sự không muốn khóc, nhưng đôi mắt cậu lại cay, cậu khịt khịt mũi: “Tần Việt, sao bây giờ anh mới đến?”

Tần Việt cảm thấy cậu nhóc này rất thú vị: “Tôi sợ không cứu em trai sẽ bị nguyền rủa xuống địa ngục.”

“Em chỉ nói mò, anh đừng để ý.”

“Ừ”

Giang Yến được đưa đến một căn nhà cũ hai tầng. Tần Việt từ đâu đó lấy ra chìa khóa mở cửa, vào cửa là phòng khách, không gian rất lớn, thảm trải sàn màu trắng nhìn rất mềm mại, có một ghế sô pha rất lớn, trên bàn trà còn để không ít hoa quả. Trên người Giang Yến quá bẩn, thật không dám ngồi ghế sô pha của Tần Việt.

Tần Việt đi lên lầu, khi xuống lầu trong tay cầm thêm một bộ áo ngủ màu trắng. Anh đem áo ngủ ném vào lồng ngực Giang Yến, chỉ vào căn phòng thứ nhất bên trái ngoài cùng ở lầu một: “Nơi đó có buồng tắm, em trai, trước đi tắm rửa đi.”

Chỉ chốc lát buồng tắm truyền đến tiếng nước, cùng với tiếng hát thiếu niên đặc biệt trong trẻo. Tần Việt ngồi ở trên thảm trải sàn chơi game, nghe một hồi lâu cũng không nghe rõ người kia đến cùng hát cái gì, lắc lắc đầu ánh mắt chăm chú nhìn vào game.

Nhà này thuộc về tài sản của ông ngoại Tần Việt, Tần Việt xưa nay chưa từng tới đây bao giờ. Thời gian trước ở nhà bởi vì bị cha quản thúc nên anh làm ầm ĩ một trận, từ thủ đô chạy đến Tinh Hà trấn.

Từ nhỏ mẹ đã giáo dục anh, nô đùa không thể, nghỉ ngơi không thể, anh phải ưu tú hơn con trai vợ lớn của cha mình gấp trăm lần mới được, con riêng không có tư cách hưởng lạc. Nhưng Tần Việt cũng là người, tinh thần quá căng thẳng cũng sẽ đến lúc đứt đoạn, anh cùng cha mẹ làm ầm ĩ một trận, sau đó bình tĩnh bỏ nhà đi đến trên đảo.

Tiếng bước chân đánh gãy tâm tư Tần Việt. Giang Yến tắm xong, mặc áo ngủ của Tần Việt đi tới phòng khách, tóc của cậu còn chảy nước xuống, ướt nhẹp dán vào gò má trắng nõn. Tần Việt thấy thế nhíu nhíu mày: “Khăn mặt trong tủ ở buồng tắm ngăn thứ hai, đi lấy lau khô tóc.”

“Ồ.” Giang Yến nhấc chân trở về buồng tắm.

Không bao lâu, tên nhóc kia mang khăn mặt trở về phòng khách, đặc biệt không khách khí chui vào trong lồng ngực Tần Việt, sau đó đem khăn mặt nhét vào tay Tần Việt. Tự mình ở trong lồng ngực Tần Việt tìm một vị trí, đoạt lấy tay cầm điều khiển game thoải mái bắt đầu chơi game.

Tần Việt phải kinh sợ, đây đúng là một tiểu tổ tông mà anh có lòng tốt đem về, ngữ khí của anh không được tốt, lôi kéo da mặt trắng nõn của Giang Yến: “Từ trong lồng ngực của anh đi ra ngoài.”

Giang Yến từ nhỏ được cha hết mực cưng chiều, da mặt lại dày, Tần Việt la cậu như thế cậu vẫn bất động: “Anh lau tóc cho em một lần có thể chết a, cha em không chê em, anh cũng đừng ghét bỏ em, Tần Việt, anh lau tóc cho em đi.” Giang Yến ngoài miệng nói thỉnh cầu, ánh mắt lại chăm chú vào màn hình một chút không dời đi.

Tần Việt thấy cậu đổ thừa mình không chịu di chuyển, chỉ có thể nhận mệnh, giúp cậu lau tóc, lau thật khô tóc rồi bảo Giang Yến ngồi lên. Giang Yến thật biết điều ngồi thẳng, Tần Việt đứng lên, đem khăn mặt trả về buồng tắm.

Lúc anh trở vào phòng khách, thiếu niên kia nằm nghiêng ở trên thảm trải sàn, lông mi như lông vũ khẽ run hai lần, tay cầm máy chơi game… đang ngủ. Tần Việt dựa vào cửa phòng tắm đứng nhìn nửa phút, đi tới, tắt máy chơi game.

Anh chưa từng chú ý tới tướng mạo của thiếu niên trước mắt, Tần Việt cúi thấp đầu. Giang Yến nằm trên thảm trải sàn màu trắng, cậu nhóc nằm nghiêng, tóc tai mềm mại phủ xuống gương mặt trắng nõn, anh vén tóc Giang Yến ra sau tai, một gương mặt non nớt lại diễm lệ mặt hoàn chỉnh lộ ra.

Giang Yến bị Tần Việt đụng vào có chút ngứa, né tay anh rồi bỗng nhiên dùng mặt của mình cọ hai lần trong lòng bàn tay Tần Việt, như một con mèo đòi đồ ăn. Tim Tần Việt đập mạnh rút tay về rồi thuận thế để dưới cổ Giang Yến, một tay khác thì lại để sau đầu gối thiếu niên, ôm cậu trở về phòng ngủ.

Trong phòng ngủ chỉ có một cái giường, Tần Việt trở về gấp, những phòng khác chưa dùng tới, anh không thu dọn, vốn nghĩ ngủ một cái giường cũng không có quan hệ gì. Nhưng nhớ lại tên nhóc kia vừa lấy mặt cọ vào tay mình, bước chân Tần Việt xoay chuyển phương hướng, đem Giang Yến để trên ghế salông, tùy tiện ném một cái chăn trên người cậu, không quản.

Tần Việt nghe thấy một ít âm thanh nhỏ vụn như là vải vóc ma sát, anh nhướng đôi mắt, dựa vào ánh trăng bên ngoài, anh nhìn thấy người trên ghế salông người kéo gối, mơ mơ màng màng tiêu sái đến bên giường, đem gối đặt song song với gối của mình sau đó bò lên giường, chia cho Tần Việt một nửa chăn, trong miệng nỉ non: “Tần Việt rất xấu để em ngủ ghế sô pha, thật không biết xấu hổ.”

Ngoài ý muốn, Tần Việt không có đẩy cậu ra ngoài, anh đã 16 tuổi, chuyện nên hiểu đều hiểu, anh biết mình trời sinh không thẳng, khi tính toán đi đến giáo đường đón cậu trở về một khắc kia anh cũng đã ý thức được, chính mình đối nhóc nói nhiều này nhất kiến chung tình, cho nên anh trái lại đưa tay ra, kéo Giang Yến vào trong lồng ngực của mình.

Nhóc nói nhiều này là người chơi rất vui, cậu có thể cả ngày nói không ngừng. Tần Việt dẫn cậu đi ra ngoài ăn cơm, dẫn cậu đi uống cà phê, bọn họ ở trấn nhỏ dạo chơi, phơi nắng nóng, chạng vạng đạp bị tà dương về nhà. Tần Việt mua hai quả dưa hấu, cùng nhóc nói nhiều kéo cửa ra ngồi ở cổng vòm ăn dưa hấu.

Trong sân đầy hoa tường vi, Giang Yến mang dép lê của Tần Việt, ngón chân trắng nõn bất động, như là có lời muốn nói. Tóc của cậu hơi dài bị Tần Việt dùng dây thun cột một chùm nhỏ trên đỉnh đầu. Giang Yến cúi thấp đầu gặm dưa hấu, nhìn ngoan ngoãn khó giải thích được.

Cậu mặc quần áo của Tần Việt, hơi lớn, áo sơ mi ở trên người cậu rất dài, ống tay áo cũng được Tần Việt kéo đến khuỷu tay, dép lê cũng là của Tần Việt, dây thun trên đầu là lúc Tần Việt mua măng tây lấy được. Giang Yến cắn dưa hấu Tần Việt mua, liếc nhìn Tần Việt trầm giọng nói: “Em năm nay 15 tuổi, em có thể yêu sớm.”

Trong không khí còn mang theo khô nóng của mùa hè, Tần Việt sửng sốt một chút, cười nói: “Ừm.”

Giang Yến cởi giày để chân lên tảng đá dưới cổng vòm, tảng đá bóng loáng bị mặt trời làm cho hơi nóng, cậu dùng ngón chân vuốt ve cục đá, cắn dưa hấu, không dám nhìn Tần Việt, còn nói: “Bạn học chung lớp ai cũng nói em đẹp trai, con của bác tài xế cùng lớn lên với em là Tiểu Hạ cũng nói em rất dễ nhìn, em học giỏi, còn có thể đàn dương cầm, ở lớp học có rất nhiều bạn học nữ viết thư tình cho em… ”

“Ồ.” Tần Việt vẫn không có phản ứng, ra vẻ thờ ơ.

Giang Yến tức giận cậu không biết mình nên nói như thế nào, bỗng nhiên đem chân của mình bỏ vào trong lồng ngực Tần Việt, cậu quyết định không giải thích, quanh co lòng vòng đối với cậu mà nói quá khó khăn: “Tần Việt, em tốt như vậy anh muốn cùng em yêu sớm không?”

Tần Việt còn đang ăn dưa hấu, không chịu trả lời cậu, Giang Yến cảm thấy tám phần mười mình bị cự tuyệt, quá mất mặt, tức đến nổ phổi muốn thu chân lại, đi vào phòng trốn một hồi. Cậu thu chân trở về, Tần Việt lại không chịu buông tay.

Ăn xong miếng dưa hấu cuối cùng, Tần Việt lấy giấy lau tay khô ráo.

“Lại đây.” Tần Việt kêu thiếu niên cáu kỉnh mạnh miệng, nói: “Nhóc nói nhiều, lại đây.”

“Em không.” Giang Yến không chịu khuất phục.

Tần Việt bỗng nhiên khẽ cười một cái, kéo cẳng chân trắng nõn của Giang Yến vào trong lồng ngực của mình, sau đó ấn eo cậu để Giang Yến ngồi ở trên bắp đùi của mình.

Ngày hè gió nhẹ, ngẫu nhiên truyền đến tiếng ve kêu, hai thiếu niên nhìn nhau, Tần Việt ngẩng cằm hôn cậu thiếu niên vẫn còn hoang mang. Nửa miếng dưa hấu trong tay Giang Yến lăn xuống đất.

Bọn họ ngây ngô hôn môi, đứt quãng, sau đó lại như bản năng thành thục hôn đối phương.

Áo sơ mi của Giang Yến bị mở hai khuy áo, Tần Việt vuốt ve sau lưng thiếu niên. Giang Yến mang trên người hương vị của thiếu niên đặc biệt thuần túy, sạch sẽ. Ngày hè đó nụ hôn mang theo hương vị dưa hấu, không mang theo bất kỳ tình dục, cũng chỉ là hai người thiếu niên yêu thích nhau, chỉ đến thế mà thôi.

Bọn họ đầu dán vào đầu, tinh tế thở dốc.

Tóc của Giang Yến dán vào trán Tần Việt. Tần Việt nắm tay Giang Yến, dẫn cậu cào cào trán mình.

Giang Yến trầm thấp cười: “Ngứa không?”

“Ừm.”

Hai người giống như chạm vào công tắc cười khúc khích, âm thanh càng lúc càng lớn, có thể truyền đi rất xa.

Đó là một tình yêu đầu đời rất dễ thương. Nhóc nói nhiều rất thích gọi Tần Việt là: “Vợ bé nhỏ”. Lúc Tần Việt gọi cậu rửa mặt, dẫn cậu đi ra ngoài mua đồ ăn vặt, bất cứ lúc nào bất kỳ chỗ nào quả thực cậu há mồm liền xong.

Tần Việt người này từ trước đến giờ khéo léo, nhưng người mở miệng chính là Giang Yến, anh cũng lười quản cậu.

Bọn họ cùng nhau xem thuyền đánh cá, Giang Yến lại rất sớm lôi anh dậy, làm nũng muốn xem mặt trời mọc, bọn họ ở góc khuất lầu hai giáo đường hôn môi, bị cha sứ nhìn thấy, nói hai cái đứa nhỏ không biết liêm sỉ. Giang Yến nhìn về phía cha sứ làm cái mặt quỷ, rồi chạy nhanh. Nhưng lần sau cậu còn dám tới, cậu kéo tay Tần Việt ở giáo đường thoải mái đàn một bài Tuổi ấu thơ.

Sau Tinh Hà trấn có một ngọn núi rất cao, đó cũng là khởi nguồn cái tên Tinh Hà trấn. Truyền thuyết nói vào mùa hè ngày mười lăm mỗi tháng nếu như có thể lúc mười hai giờ nhìn thấy sao băng, khi đó nguyện vọng nhất định sẽ trở thành sự thật.

Tần Việt và Giang Yến ngày mười lăm đến sau ngọn núi kia. Bầu trời đêm trầm thấp, đầy trời đều là sao. Tần Việt và Giang Yến nằm song song ở trên sườn núi, thật giống như đang ở trong ‘Tinh Hà’ giơ tay là có thể hái sao.

Tần Việt lấy ngón tay đụng một cái vào Giang Yến: “Nhóc nói nhiều, hát một bài cho anh nghe đi.”

Vì hợp với tình hình, Giang Yến hát: “Lóe lên lóe lên sáng lấp lánh, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ, treo ở trên trời toả ra ánh sáng, thật giống đôi mắt to của Tần Việt.”

Tần Việt cười khẽ: “Thật ấu trĩ.”

Giang Yến không để ý tới anh, còn hát vui vẻ, chỉ chốc lát âm thanh nhỏ dần, cậu buồn ngủ, muốn ngủ. Tần Việt hôn trên trán cậu một cái, một người vẫn có thể chờ ước nguyện sao băng.

Mười hai giờ, trong bầu trời đêm ngôi sao thứ nhất rốt cục thoát khỏi trói buộc, biến thành một đường sáng xẹt qua trời cao, ngay sau đó thật nhiều sao cùng xẹt qua, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm.

“Nhóc nói nhiều, chớ ngủ! Sao băng đến!” Tần Việt đánh thức Giang Yến, âm thanh đều là sung sướng: “Nhanh ước nguyện đi.”

Giang Yến lập tức tỉnh táo, kinh ngạc nhìn đầy trời ngân hà: “Đẹp quá nha.” Sau đó hoang mang nói lên nguyện vọng: “Nguyện vọng nhỏ là Hứa Nhất có thể gặp được mẹ, nguyện vọng lớn nhất là muốn cùng Tần Việt bên nhau cả đời.”

Cậu giống như sợ sao băng không nghe được liều mạng ở trên sườn núi la to: “Hi vọng tôi có thể cùng Tần Việt bên nhau cả đời.”

Giang Yến ở trên sườn núi kêu to, Tần Việt ở bên cạnh cười vui vẻ, trong mắt hai người chỉ có nhau, hết sức động lòng người. Tần Việt cũng có nguyện vọng giống y như cậu.

Đường xuống núi Giang Yến bị trặc chân, hướng về phía Tần Việt nhõng nhẽo: “Em không muốn đi, chân em đau.”

Tần Việt đem giày của cậu cởi ra, kiên trì xoa: “Vậy anh cõng em về nhà.”

Giang Yến muốn cho anh xoa thêm một hồi, liền nói: “Anh cứ kệ em, anh cẩn thận xoa cho em một lúc đi, anh không xoa em sẽ chết mất.”

“Nghiêm trọng như thế, nếu không anh tìm bác sĩ cho em?” Tần Việt đùa cậu.

“Không có tác dụng, trước khi bác sĩ tới, em cũng đã chết rồi, nếu không anh sẽ mất chồng đó.”

“Chớ nói lung tung, nói lung tung anh sẽ nổi giận.” Tần Việt giúp cậu mang giày: “Anh cõng em, chúng ta về nhà.”

Giang Yến thật biết điều nằm úp sấp trên lưng Tần Việt, phía sau lưng anh thật ấm áp, thật an toàn, loạng choà loạng choạng mà cậu vẫn ngủ, trong miệng còn nói nói mơ: “Tôi muốn cùng Tần Việt bên nhau cả đời.”

Tần Việt dừng chân, quay đầu hôn tóc Giang Yến rớt trên bả vai mình, âm thanh ôn nhu: “Anh cũng muốn cùng em cả đời. Nhóc nói nhiều, Tần Việt nói anh ta rất yêu em.”

Đó là những ký ức cuối cùng trong trí nhớ của Giang Yến thời niên thiếu liên quan đến Tần Việt.

Anh cõng Giang Yến về tới nhà cũ, mở cửa, nhìn thấy mẹ đang ngồi trên ghế salông, vẫn là bộ dáng rất hung hăng.

Tần Việt nhìn mẹ “Xuỵt.” một tiếng, rất bình tĩnh đem Giang Yến vào phòng ngủ, đặt lên giường, anh tìm một tờ giấy, viết cho vài dòng cho cậu. Nhóc nói nhiều nói với anh tên của mình là Hứa Nhất, bởi vì được người nhận nuôi rất lâu, trở lại trấn là vì tìm mẹ của mình, Tần Việt đề bút ghi không có nêu tên của cậu.

Mà anh viết: Nhóc nói nhiều, anh cũng muốn cùng với em cả đời, nhưng anh có chút trách nhiệm không thể bỏ được, mẹ anh tới tìm anh, anh phải đi với mẹ, chúng ta phải tạm thời xa nhau một thời gian. Anh không dám đánh thức em, em vừa khóc anh liền đau lòng, đại khái sẽ không đi được. Chìa khóa nhà ông ngoại anh đặt ở dưới chậu hoa trước cửa, sau này nếu không tìm được mẹ cứ trở về nhà của chúng ta chờ. Anh đem tờ giấy ghi địa chỉ mang đi, nhóc nói nhiều chờ anh yên ổn, anh sẽ viết thư cho em.

Tần Việt ở chỗ kí tên viết tên của mình, rồi vẽ một ngôi sao và mặt trăng hôn môi.

Anh đem thư đặt ở đầu giường Giang Yến, hôn vào trán cậu một cái, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng “Cùm cụp”.

“Đi thôi.” Tần Việt mặt không hề cảm xúc nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế salông, nói: “Con cùng đi với mẹ.”

Người phụ nữ kia muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Xe chạy nhanh trên xa lộ cao tốc, Tần Việt đánh mở cửa sổ xe, nhìn phương xa: “Mẹ, con yêu một người, em ấy sống rất thoải mái, nhưng con muốn bảo vệ em ấy cả đời, không muốn để cho em ấy chịu một chút khổ, con nguyện ý trở về với mẹ, là bởi vì con muốn mình càng mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến có thể vì em ấy che phong chắn vũ, chỉ cần em ấy vui sướng cả đời là tốt rồi.”

Trong phòng Giang Yến ngủ rất ngon, cậu còn mặc áo sơ mi của Tần Việt, lá thư đó vẫn yên tĩnh nằm bên gối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.