Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)

Chương 5



“Ai ai ai, chớ đi.” Hứa Nhất lấy tay kéo góc áo Tần Việt: “Đừng đi về phía trước, ở nơi này nói là được.”

“Tại đây?” Tần Việt nghi hoặc, anh và Hứa Nhất mới ra khỏi bệnh viện, bây giờ đang đứng ở sau bức tường chỗ ngoặt bên hông bệnh viện.

“Chuyện này làm sao không thể nói ở đây.” Hứa Nhất dựa vào tường: “Hai chúng ta không quen biết, đi với anh ra ngoài, vạn nhất anh bỏ thuốc cho tôi uống, tôi lập tức ngất đi, sau đó người của anh trực tiếp đem tôi đi, hút máu tẩy tủy làm liền một mạch, tôi khóc đều không chỗ để khóc.”

“Bỏ thuốc?” Tần Việt bị Hứa Nhất ngụy biện làm tức cười, anh đi lên trước một bước: “Hứa Nhất, cậu có não hay không?”

Hứa Nhất liếc mắt nhìn anh: “Tần Việt, tôi đã nói với anh, anh đừng chọc tôi tức giận, hiện giờ đối với anh mà nói tôi phải là bảo bối, nếu tôi tức giận thì em trai anh cũng đừng nghĩ sống.”

Tần Việt lui về phía sau một bước, ánh mắt trở nên nham hiểm, lời nói cũng trở nên thiếu kiên nhẫn: “Cậu đến cùng muốn thế nào mới bằng lòng giúp đỡ.”

Tần Việt rất đẹp trai, ngũ quan thâm thúy, vai rộng chân dài, anh nghịch quang nhìn về phía Hứa Nhất. Trong nháy mắt Hứa Nhất cảm thấy mình bị ma quỷ ám ảnh, bởi vì cậu nghe trái tim của mình ầm ầm ầm đập loạn.

Cậu cảm thấy Tần Việt thật sự quá đẹp trai, ngay cả ánh mắt miệt thị xem thường của anh cũng làm cho cậu động lòng.

“Tôi muốn anh.” Khi Hứa Nhất nói ra câu nói này cũng làm cho cậu giật nảy mình.

“Cậu nói cái gì?” Tần Việt hoài nghi mình nghe lầm.

Thế nhưng lời đã nói ra không có đường thu lại, vì vậy Hứa Nhất chỉ có thể nghẹn cổ nói thêm một lần.

“Tần Việt, tôi nói…. tôi muốn anh.”

Tần Việt cúi người nắm lấy cằm Hứa Nhất, hơi thở di động quá gò má của cậu: “Tôi cho cậu ra điều kiện là muốn cậu nghĩ rõ mình nên làm cái gì, không phải cho cậu làm mấy động tác nhỏ này. Hứa Nhất, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu nghĩ rõ ràng, đến cùng muốn cái gì trở lại nói điều kiện với tôi.”

Không ai thích bị người uy hiếp, Hứa Nhất cũng vậy, vừa nãy cậu chỉ giật mình, thuận miệng nói, nhưng bây giờ thấy thái độ này của Tần Việt cậu nhất định phải làm cho Tần Việt không thể từ chối.

Cho nên cậu thay đổi tư thế, dựa vào tường: “Tần Việt, anh uy hiếp ai đó? Đây chính là điều kiện, anh đồng ý tôi sẽ giúp em trai của anh làm phẫu thuật cấy ghép, anh không đồng ý thì em trai anh chỉ có thể đi chết đi.”

“Con mẹ nó, cậu có thể nói chuyện cẩn thận được hay không?” Thái dương Tần Việt nổi gân xanh, âm thanh từ trong hàm răng phun ra: “Nói chuyện gì cũng được, nhưng chuyện sống chết của A Yến không phải chuyện cậu nên nói.”

“Thật xin lỗi.” Tần Việt càng giữ gìn Giang Yến, Hứa Nhất càng là đố kị, nói cũng không biết lựa lời.

“Sự sống chết của hắn, bây giờ tôi có thể quản.”

Tần Việt thuộc loại con ngoan điển hình, từ nhỏ quy củ học rất nhiều, tác phong nghiêm cẩn, không nói thô tục, lễ nghi khéo léo, rất ít khi nổi giận, chỉ có Hứa Nhất là có thể làm anh bốc lên toàn bộ lửa giận.

Tần Việt cưỡng bách mình bình tĩnh lại, khi bình tĩnh lại mới phát hiện tay của mình còn để trên mặt Hứa Nhất, anh nhanh chóng buông lỏng tay, nhìn vào đôi mắt Hứa Nhất.

Hứa Nhất đỏ mặt.

Tần Việt mỉm cười giễu cợt: “Cậu muốn tôi? Hứa Nhất, cậu làm sao muốn tôi?”

Hứa Nhất bỗng nhiên cầm lấy tay Tần Việt, giống như là trong phòng bệnh Tần Việt cầm lấy tay Giang Yến, dùng sức đem Tần Việt đè ở trên tường.

“Anh trào phúng ai đó, Tần Việt?”

“Tôi chỉ nói một lần, cút ngay.” Tần Việt lạnh lùng nói.

Hứa Nhất không cao bằng Tần Việt, cậu chỉ có thể nhón chân đủ đến miệng Tần Việt, vì thế cậu kéo caravat của Tần Việt làm cho anh cúi đầu xuống.

“Hứa Nhất, cậu dám…” Đây là Tần Việt trước khi bị hôn phun ra câu nói sau cùng.

Nhưng rất nhanh Tần Việt phát hiện, Hứa Nhất không biết hôn môi, cả người cứng ngắc, căn bản cũng không biết điểm cốt yếu. Dù cho Hứa Nhất làm sao chủ động, Tần Việt vẫn cảm nhận được trúc trắc và luống cuống. Rõ ràng người bị hôn là anh, mà cái người chủ động lại rất là căng thẳng.

Đây là chuyện gì?

Hứa Nhất buông Tần Việt ra, bây giờ điều cậu muốn làm nhất là chạy trốn, cậu cảm thấy vừa nãy quá mất mặt.

Tần Việt dựa vào tường, chờ cậu nói chuyện.

“Tôi hôn anh có tốt không?”

Tần Việt nhíu nhíu mày, trầm mặc.

Hứa Nhất xoay người không dám nhìn Tần Việt, hướng về phía Tần Việt giơ giơ tay lên: “Ngày hôm nay trước hết cứ như vậy đi, nụ hôn này là tiền đặt cọc.” Hứa Nhất chợt nhớ tới ánh mắt trào phúng của Tần Việt, vì thế cậu quay đầu cười giảo hoạt: “Về phần, có cứu em trai anh hay không, anh cho tôi suy nghĩ thêm.”

Tần Việt nhìn chòng chọc vào bóng lưng Hứa Nhất, ánh mắt nham hiểm đáng sợ.

Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám uy hiếp anh như vậy.

Lần trước có người dám nói chuyện với anh như thế, cũng sớm đã trở nên cô độc không còn gì cả, ngay cả mình là ai cũng không biết.

Hứa Nhất chẳng lẽ cậu không còn nhớ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.