Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)

Chương 50



Trương Giả Chi và Giang Yến đối với cuộc sống không quá hi vọng. Ngày rời khỏi thủ đô đến nhà ga mới tùy ý chọn chuyến tàu khởi hành gần nhất. Tàu cao tốc chạy đến nửa đường Giang Yến nói đau lưng, muốn xuống xe nghỉ một chút. Trương Giả Chi và cậu xuống xe rồi tùy tiện chọn sống ở thành phố này.

Trương Giả Chi hỏi Giang Yến: “Muốn nghỉ ngơi ở đâu?”

“Muốn một chỗ có thể nhìn thấy biển?” Giang Yến dò hỏi ý của y.

Trương Giả Chi tán đồng gật đầu. Hiệu suất của y rất cao, buổi chiều đã thuê được một căn biệt thự nhìn ra biển. Biệt thự đã được thu dọn chỉnh tề, đồ dùng hàng ngày cũng mua thêm đầy đủ. Hai người đem đồ đạc vào nhà, đi vào phòng ngủ ngã ở trên giường bắt đầu ngủ. Họ là người đối với cuộc sống không có mong đợi, ngơ ngơ ngác ngác sinh sống cũng không tồi.

Trương Giả Chi ngủ khoảng nửa giờ, bị nóng tỉnh giấc. Nhiệt độ máy điều hòa quá cao, y rời giường tìm điều khiển từ xa hạ nhiệt độ thấp xuống, bò lại giường bên trái tiếp tục ngủ. Giang Yến trở mình, lăn vào lồng ngực Trương Giả Chi.

Buổi chiều tà dương soi rọi qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào gương mặt tái nhợt của Giang Yến, gò má cậu được dát lên một lớp viền vàng. Lúc này Trương Giả Chi mới phát hiện, cái người cùng mình đi ra ngoài tìm đường chết, trưởng thành rất là đẹp mắt.

Giang Yến cả người mềm nhũn, như động vật nhỏ núp ở trong lồng ngực của y, có thể sức khỏe không tốt nên thân nhiệt của cậu thấp hơn Trương Giả Chi rất nhiều.

Trương Giả Chi dùng chân kéo chăn, cẩn thận tung ra đắp cho hai người. Trước khi ngủ y cũng nghĩ, nếu như mình còn có năng lực kiện toàn có thể chăm sóc người yêu thì tốt biết bao.

Mỗi ngày vẫn như thường lệ trôi qua. Trương Giả Chi chậm rãi phát hiện kỳ thực Giang Yến rất thích cười, nhưng y luôn cảm thấy Giang Yến không vui. Có lúc hai người cảm thấy sinh hoạt vô vị, ra ngoài đi chợ mua đồ ăn, muốn nấu một bữa cơm giết thời gian. Sau khi mua về rửa sạch sẽ mọi thứ chưa bỏ vào nồi thì đã mất hứng thú, bỏ lại mọi thứ lộn xộn đi ra ngoài uống rượu.

Lúc Trương Giả Chi bệnh trầm cảm nghiêm trọng, Giang Yến vẫn ở bên cạnh y, rất nghe lời, y nói cái gì Giang Yến cũng nghe, không ghét bỏ y, cũng không an ủi y, mà nhẹ nhàng vỗ sau lưng y.

Có lúc y khó chịu tìm đường chết, thường hừng đông ba, bốn giờ kêu Giang Yến thức dậy.

Giang Yến cũng không tức giận, gọi cậu dậy thì cậu dậy, ngơ ngơ ngác ngác ánh mắt không có tiêu điểm. Trương Giả Chi tự tay mặc áo ngủ cho Giang Yến, áo ngủ màu đỏ tươi càng làm cho khí sắc người mặc tái nhợt. Giang Yến ngồi yên trên giường như một con rối không có linh hồn, Trương Giả Chi bảo cậu nhấc tay cậu liền giơ tay, bảo cậu xuống giường cậu liền xuống giường.

Mặc quần áo tử tế, Trương Giả Chi cầm lấy tay Giang Yến đi ra khỏi nhà. Không có mục đích khắp nơi lắc lư, hừng đông trên phố lớn hầu như không có xe, chỉ có vài ánh đèn ở trong đêm trường thỉnh thoảng chợt lóe lên.

Trương Giả Chi ở trên cầu vượt phát rồ gọi tên bạn trai cũ. Giang Yến ngồi chồm hỗm trên mặt đất, lấy tay viết trên đất tên Tần Việt, viết xong mới nói: Chắc tôi sống không lâu, những ngày còn lại nên làm cái gì bây giờ?

Áo choàng màu đỏ rơi xuống mặt đất, tình cờ bị gió thổi tung bay, trong đêm tối như quỷ mị không có linh hồn.

Nếu như không phải Tần Việt gọi điện thoại đến, Trương Giả Chi vĩnh viễn không biết bí mật của Giang Yến.

Giọng nói người kia trầm thấp mang chút cảm giác mát mẻ, nghe như là một người quý khí uy nghiêm, nhưng lúc nói chuyện với y giọng nói đầy chân thành khẩn cầu, người đó nói mình tên là Tần Việt, cũng cầu y đừng nói cho A Yến.

Trương Giả Chi cười nhạo: “Giữa tôi và bạn trai tại sao phải có bí mật?”

Đầu bên kia điện thoại dừng lại hai giây đồng hồ, khó khăn nói: “Coi như tôi cầu xin anh.”

Trương Giả Chi không thích làm khó dễ người khác, xem như là ngầm đồng ý Tần Việt gọi điện thoại cho mình. Thường là Tần Việt nói, Trương Giả Chi nghe, y rất ít nói chuyện trao đổi với Tần Việt, chỉ xem như chuyện cười mà đoán Tần Việt sẽ nói cái gì. Cuộc sống đã rất vô vị, nghe kẻ ngu này nói lời ngu si cũng không tệ lắm.

Nếu như dự báo thời tiết có mưa, Tần Việt sẽ gởi nhắn tin, ra ngoài nhớ mang dù.

Tần Việt ở trong điện thoại nói với Trương Giả Chi: “Cám ơn anh chăm sóc Giang Yến.”

Tần Việt nói: “Anh có thể mua kẹo cho em ấy hay không, tốt nhất là kẹo đựng trong lọ thủy tinh, loại có đầy đủ mùi vị. ”

Tần Việt nói: “Trương Giả Chi, anh phải nhắc nhở Giang Yến ăn cơm, em ấy không chú ý đến bản thân mình.”

Tần Việt nói: “A Yến thường uống thuốc bậy bạ, anh có thể vứt bỏ thuốc đó hay không, coi như tôi cầu xin anh.”

Tần Việt nói: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, A Yến rất sợ lạnh, anh có thể để nhiệt độ máy điều hòa cao một chút được không?”

Người đàn ông cao to quý khí một tiếng lại một tiếng tha thiết nhất thiết kêu tên A Yến, âm thanh nghẹn ngào, vô hạn thẫn thờ.

“A Yến, A Yến, A Yến, bây giờ em ấy là bạn trai của tôi.” Thời gian lâu dài, Trương Giả Chi rốt cục bạo phát: “Tần Việt, anh dựa vào cái gì tới hỏi tôi.”

Đầu kia hiển nhiên hốt hoảng, chật vật luống cuống nói: “Tôi, tôi, là tôi không đúng, tôi chỉ hi vọng em ấy sống tốt hơn một chút.” Qua mấy giây lại cẩn thận hỏi y: “Sau này tôi còn có thể gọi điện thoại cho anh không?”

Trương Giả Chi tắt điện thoại không trả lời anh.

Bốn phía yên tĩnh, Trương Giả Chi cảm thấy mình không thể trốn tránh, y muốn có năng lực bảo vệ người yêu, y muốn người yêu ngủ ngon trên chiếc giường này, y phải yêu thương người thanh niên gầy yếu bất kham này hơn người thường gọi điện thoại cho y.

Tần Việt nói cậu bệnh rất nghiêm trọng, không thể ăn bậy bạ, cầu y nấu cho cậu hai bữa cơm, bỏ ít dầu và muối, nấu canh thanh đạm một chút, đúng giờ dẫn cậu đi bệnh viện, Trương Giả Chi tôi cầu anh.

Giọng nói Tần Việt mang bi thương: “Trương Giả Chi, nếu như có thể, anh có thể … Có thể đừng đụng vào em ấy hay không, đó là “Nhóc nói nhiều” của tôi.”

“Giang Yến, tôi muốn phấn đấu để tốt hơn.” Trương Giả Chi nói.

Giang Yến còn buồn ngủ liếc y một cái, đến nửa ngày trả lời một câu: “Ồ” rồi chui vào ổ trong chăn tiếp tục ngủ.

Trương Giả Chi cười xùy một hồi, kỳ thực còn nửa câu sau y chưa nói, y muốn nói với Giang Yến: Anh muốn phấn đấu để trở nên tốt hơn, chờ anh xử lý tốt chuyện của mình, anh sẽ trở về đàng hoàng mà yêu em.

Nhưng có lẽ không cần nói, ở trong lòng Giang Yến y chỉ là người bạn cùng cậu tìm đường chết mà thôi.

Tần Việt mướn một căn nhà cách vách hai người, một đường nhìn cậu và Trương Giả Chi ngơ ngơ ngác ngác sinh sống. Hai người không phải ngủ thì uống rượu, Giang Yến càng ngày càng gầy, người cũng trở nên tiều tụy.

Anh không dám tới gần Giang Yến. Tần Việt sống đáng thương như một con trùng không thấy được ánh sáng, rất xa nhìn Giang Yến. Nhưng chỉ một thời gian anh lại lên tinh thần nhờ người tìm căn nguyên chữa bệnh suy thận.

Ngày đó anh đang gọi điện thoại, đột nhiên nhìn thấy Giang Yến đứng ở trên lầu muốn nhảy xuống. Trái tim Tần Việt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hoàn hảo cuối cùng Giang Yến đi xuống.

Người làm sai rõ ràng là mình, tại sao ông trời lại trừng phạt Giang Yến.

Tần Việt ở khách sạn đánh Giang Yến hai bạt tay, không nặng, nhưng anh vẫn rất hối hận, anh không chịu nổi Giang Yến bất cần, tùy tiện thương tổn mình.

Đánh xong Tần Việt khóc, bởi vì Giang Yến nói: “Giang Yến đi đâu, tôi cũng không biết, không phải bị chính anh tự tay giết chết sao?”

“Giang Yến, em cứ như vậy yêu Trương Giả Chi, yêu đến chia tay hận không thể đi chết?”

Giang Yến không nghĩ tới có một ngày Tần Việt sẽ hỏi cậu, tại sao yêu người khác? Cậu cảm thấy buồn cười, nếu có thể yêu Trương Giả Chi, cậu nằm mơ đều sẽ vui mà tỉnh, sao lại phải đau khổ thế này? Cũng bởi vì không có cách nào thích người khác sao?

“Tôi chính là yêu anh ấy.” Giang Yến từng chữ từng câu rõ ràng nói: “Tôi yêu anh ấy, anh ấy bỏ đi tôi liền hận không thể đi chết.”

Giang Yến nhìn biểu tình Tần Việt như hoá đá, đáy lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, cậu chỉ muốn thương tổn Tần Việt.

Cậu ở trên giường tìm vị trí thoải mái ngẩng đầu nhìn người đàn ông tội nghiệp kia, hỏi anh: “Lúc tôi ra đi có tặng lễ vật cho anh, anh thích không?”

“Không thích.” Tần Việt trừng mắt nhìn, viền mắt rất cay, rất nhanh liền nổi lên một tầng hơi nước: “A Yến, anh… Anh chỉ muốn có em, em đừng đẩy anh ra có được không?”

“Chúng ta ở Tinh Hà trấn đã từng ước nguyện, muốn cùng ở bên nhau cả đời, A Yến, em nói thế nào sao lại quên cơ chứ?”

“Tôi đã sớm không nhớ rõ.” Giang Yến cũng không rõ ràng trong lòng mình là tư vị gì, không nghĩ sẽ cùng anh dây dưa, bước xuống giường: “Tần Việt, coi như tôi đã chết.” Giang Yến cúi người đi giày: “Có thể xem tôi là người đã chết sẽ làm lòng anh dễ chịu hơn, coi như là tôi đã chết đi, mười lăm tuổi, hai mươi lăm tuổi đều được, anh tùy ý chọn một năm đi.”

“Tôi phải về nhà.” Giang Yến kéo dây kéo áo khoác đến cằm, mở cửa.

Tần Việt lại hốt hoảng từ phía sau ôm lấy cậu, cánh tay dùng sức rất mạnh, làm cậu đau đớn.

Giang Yến không biết từ nơi nào sinh ra khí lực, đẩy Tần Việt ra một bên, nói với anh: “Tần Việt, anh cút xa một chút không được sao! Anh rất độc ác, anh biết hay không! Anh tìm tôi làm gì! Cả đời tôi cũng không thể tha thứ cho anh! Anh cút đi!”

“Anh cút! Anh có nghe thấy không!” Giang Yến dùng sức rất lớn đẩy Tần Việt ra.

“Tôi sắp phải chết, anh không thể… Không thể để tôi tìm một nơi không có anh… Lẳng lặng mà chết sao! Tôi….. con mẹ nó ….. van cầu anh, cách xa tôi một chút! Đừng như keo con chó dán vào tôi, tôi không ưa anh, nhìn thấy anh là tôi buồn nôn, anh có biết hay không!”

“Anh còn ngại không đủ, các người dằn vặt tôi lâu như vậy, tôi cho anh dằn vặt, dằn vặt xong rồi, tôi nói tôi muốn đi anh không nên gửi cho ba ba video tôi lên giường với anh. 20 tuổi tôi không nhà, hai mươi lăm tuổi tôi thật vất vả tìm được nhà, anh lại không cho tôi trở về. Tần Việt, tôi không nhà… Anh muốn tôi đi đâu…”

“Tôi chết ở bên ngoài ba ba tôi phải làm gì?” Giang Yến kéo cổ áo Tần Việt tay đang run lên, trán đè ở lồng ngực Tần Việt: “Tôi nên làm gì? Ba ba tôi nên làm gì? Tiểu Hạ nên làm gì? Tôi sắp chết anh còn không chịu buông tha cho tôi… Tại sao, chúng ta mười lăm tuổi phải gặp nhau… Tại sao để tôi một lần lại một lần yêu anh … Thật là độc ác… Thật sự rất độc ác…”

Giang Yến tiêu hao tâm lực nói xong một hơi, đầu óc trống rỗng, trước mắt cũng biến thành màu đen, bước chân cậu bất ổn, dựa vào ngực Tần Việt mới không ngã sấp xuống.

Dừng lại hai phút, Giang Yến giơ cánh tay lau đôi mắt, không nhìn Tần Việt, không nói một lời từ từ đi ra cửa.

Tần Việt không biết mình làm sao sống nổi khi nghe Giang Yến nói mấy câu đó. Cho tới nay Tần Việt sợ hãi nhất chân tướng cứ như vậy bị Giang Yến phơi bày ra ánh sáng. Chỉ mấy phút mà mỗi một lời của Giang Yến giống như từng dao từng dao cắt thịt anh, giống như bị lăng trì, không chết được, chỉ hận mình không thể lập tức chết đi.

Giang Yến đi xuống thang máy, Tần Việt mới lấy lại tinh thần, lảo đảo đuổi theo.

Ra khỏi khách sạn là một con đường thẳng tắp, cứ đi dọc theo đường bờ biển có thể nhìn thấy nhà Giang Yến. Bây giờ là mười một giờ đêm, vị trí của khách sạn khá xa, chung quanh trống trải, tình cờ mới có mấy chiếc xe chạy qua.

Giang Yến đi không nhanh, như con rối không cảm giác máy móc đi về phía trước, đèn đường kéo cái bóng của cậu thật dài, thoạt nhìn đơn bạc đáng thương. Tần Việt đi cách Giang Yến hai mét, anh không dám đi quá gần, sợ Giang Yến ghét mình, cũng không dám đi quá xa, sợ thất lạc Giang Yến.

Anh thăm dò kêu một tiếng: “A Yến.”

Giang Yến không có phản ứng, càng đi càng xa, giống như muốn đi tìm đường chết. Một chiếc xe chạy qua, Tần Việt bỗng nhiên không kềm được bi thương trong nháy mắt tập kích trái tim của anh, anh bước nhanh vài bước, để hai cái bóng trùng lên nhau, nhìn giống như anh ôm A Yến, không còn cô đơn nữa.

Âm thanh Tần Việt nghẹn ngào lộ ra tuyệt vọng, anh nhìn bóng lưng Giang Yến gập ghềnh trắc trở mà nói: “Nhóc nói nhiều, anh sai rồi, em không thể chết, anh không muốn thấy em như vậy, em muốn đi thì cho anh cùng đi, em không có nhà, anh cũng không có. Video không phải anh gửi, anh biết thì quá muộn, nhưng em đừng không chờ anh, đừng bỏ lại anh.”

Bọn họ một trước một sau dọc theo đường cái đi rất lâu, một người đi về phía trước không chịu quay đầu lại, một người khác bướng bỉnh muốn hai cái bóng nối liền với nhau.

Cuối cùng đã tới nhà, Giang Yến đẩy cửa vào, đem giày vứt qua một bên, đi vào phòng ngủ. Trong phòng không bật đèn, Giang Yến ngã xuống giường nằm nghiêng, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy Tần Việt. Anh đứng ở trong sân, hai tay bụm mặt, chắc là khóc, khóc giống một đứa trẻ, cũng rất đơn thuần như Tần Việt lúc 16 tuổi.

Giang Yến ở trong hư không giơ tay lên, cách cửa thủy tinh vuốt ve tóc Tần Việt, nhỏ giọng nói: “Vợ nhỏ, sao anh lại khóc vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.