Mẹ kéo tôi ngồi xuống bên cạnh rồi âu yếm đưa tay vuốt tóc tôi. Gương mặt của mẹ và dì Đào trịnh trọng đến nỗi tôi quên mất những chiếc bánh thơm tho và tách cà phê sữa ngào ngạt... Mẹ nhắc lại:
- -Mẹ có chuyện muốn nói với con.
- -Chuyện gì vậy mẹ?
Mẹ nhìn dì Đào rồi nắm tay tôi:
- -Con có nhớ Trần Hổ không?
Tôi giả vờ lắc đầu, dì Đào nhắc:
- -Trần Hổ, cháu của bác Thống mà hôm ăn tiệc tại nhà dì, cháu đã gặp đó, nhớ ra chưa hả cháu?
Tôi làm bộ nhíu mày suy nghĩ.
- -Cháu nhớ lại đi, hôm đó ngoài Trí ra, chỉ có nó là thanh niên trẻ thôi, nó ngồi cạnh cháu mà.
Tôi cố tình reo to:
- -A, anh chàng Việt Kiều.
Mẹ kéo tay tôi:
- -Đúng rồi đó con, Trần Hổ đàng hoàng và lịch sự lắm.
Tôi nhìn sững mẹ:
- -Ủa, sao tự nhiên mẹ lại đi khen anh ta?
Mẹ nói nhỏ:
- -Anh ta muốn tới nhà mình chơi con à.
- -Tới thì tới, ai cấm, chắc anh ta muốn làm bạn với anh Trí đó mẹ.
Mẹ lắc đầu cười âu yếm:
- -Không phải đâu con, Trần Hổ... thương con nó muốn cưới con và đem con về Canada.
Tôi sờ vào trán mẹ:
- -Mẹ có "mát" không đó?
Mẹ hất tay tôi ra:
- -Con ni hỗn, mi nói tao điên à?
Tôi nổi nóng lên:
- -Vậy thì con "mát", con điên, có vậy con mới nhận lời cầu hôn của anh ta.
Dì Đào ôm vai tôi, từ tốn:
- -Đừng nói như rứa cháu à, Trần Hổ rất thật lòng với cháu.
Tôi dựa người vào ghế, bướng bỉnh:
- -Nhưng cháu không cần lòng thành thật của anh ta.
Mẹ hét lên:
- -Ái Minh, con hư quá, con hỗn quá.
Tôi cãi lại:
- -Con chỉ nói lên quan điểm của con thôi.
Dì Phượng nói nhỏ nhẹ:
- -Thôi, hai chị đừng ép nó nữa, nó đã có người yêu rồi mà.
Mẹ bĩu môi:
- -Yêu tinh quỉ tặc đó, chị thấy rồi, cái thứ con nít hỉ mũi chưa sạch bày đặt bồ với bịch, đã làm ra đồng xu mô chưa.
Tôi không còn biết sợ nữa:
- -Mẹ thì luôn luôn nghĩ đến tiền.
Mẹ dằn mạnh ly cà phê xuống bàn:
- -Có rứa mới nuôi mi lớn, trằng da dài tóc, có rứa cả nhà mới khỏi treo mỏ. Con ngu lắm con ơi, cái thằng Thoại đó chỉ có cái mã đẹp trai, cái đẹp đó có bỏ vô nồi nấu được không con?